Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 642: Chạy trối chết!




Người tinh mắt xem xét thì sẽ hiểu ngay, mà bọn họ vừa mới bị Bàng đại nhân hố cho một vố, lại chạy lăng quăng khắp các hành lang, thậm chí còn không tính là đã vào kiến trúc chính cung điện dưới đất này. Từ nơi này đại điện đồng xanh bắt đầu, bọn họ mới coi như chính thức tiến vào cung điện dưới lòng đất.Tất cả mọi người thầm oán, chỗ này, rốt cuộc rộng bao nhiêu?

Chỗ này khác với đường hành lang đưa tay không thấy được năm ngón trước đó, trong đại điện có ánh sáng rất yếu ớt. Nguồn sáng lại là bốn pho tượng tượng thần có bao bảo vệ tay, đai lưng và bao đầu gối, trên giày có khảm khối đá quý lớn. Trong đó một viên ngọc quý màu hồng lớn nhất, còn lớn hơn đầu người. Nếu không phải vội vã chạy trối chết, tất nhiên có người muốn tiến lên nạy mấy viên đá quý xuống. Bảo bối như vậy cầm ra ngoài đi bán, đủ để đổi được nửa đời sau ăn ngon uống sướng.

Đi tới nơi này, Côn Lão Đại ngược lại đi qua đi lại không tiến. Thiên điện này quá mức trống trải không có bất kỳ vật che đậy nào, vạn nhất lúc mọi người đi vào gặp phải nguy hiểm thì đều không tìm thấy chỗ giảm xóc.

Lúc này, người thanh niên sau lưng Côn Lão Đại đột nhiên nói nhỏ: “Cậu, cậu nhìn ánh mắt tượng thần!”Nghe hắn vừa nói, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại lập tức cảm thấy sởn hết gai ốc.

Hóa ra tuy phương hướng bốn pho tượng tượng thần có vị trí khác nhau nhưng ánh mắt màu tím hình như lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người phàm dưới chân như con kiến! Rõ ràng chỉ là pho tượng nhưng trong ánh mắt lộ ra âm tà, ác độc và cười nhạo, lại rõ ràng đến mức khiến cho mọi người trên lưng đều toát ra mồ hôi lạnh. Có người bất an nói: “Đây là chuyện gì xảy ra, pho tượng này còn sống sao? Ánh mắt nhìn ta giống như đang nhìn thịt khô thượng hạng.”

“Lão Tứ” trầm giọng nói: “Chớ suy nghĩ lung tung, chỉ do hiệu quả chạm trổ tinh xảo quá thôi, chúng ta vẫn đi nhanh đi.”

Lúc này, từ hành lang sau lưng truyền đến tiếng sột soạt, âm thanh đó mọi người cũng không xa lạ, biết sơn miêu đuổi tới mà nghe thấy số lượng còn không ít, trên mặt họ đều biến sắc. Dưới sự hướng dẫn của Côn Lão Đại, họ nhanh chóng chạy dọc theo mép đường hành lang đại điện đi về phía trước. Hắn có ánh mắt không tệ, đã thấy dưới chân tượng thần đồng xanh đối diện tựa hồ còn có hai cánh cửa càng cao lớn hơn, chắc hẳn là lối ra. Bản năng của con người vốn như thế, theo bản năng sẽ né tránh khu vực trống trải, dù phải đi đi loanh quanh đường xa một chút.

Mười mấy hô hấp sau, quả nhiên bóng dáng sơn miêu ngăm đen phát sáng chui ra từ trong đường hành lang, hơn nữa không nghi ngờ chút nào, hành động của chúng chính là đến bắt đám người Côn Lão Đại. Nhưng ngoài dự đoán chính là chúng lại do dự đứng ở phía sau khung cửa đồng xanh, thậm chí có vài con còn quay lại hai vòng, tựa hồ có chỗ sợ hãi đại điện đồng xanh.

Côn Lão Đại ngẫu nhiên vừa quay đầu lại thấy cảnh tượng đó, không vui ngược lại lo lắng thấp giọng thúc giục mọi người: “Đi mau, đi mau!” Lúc này tình hình nguy cấp, tất cả mọi người đã sớm xé một lá bùa nắm trong tay, theo sát đó trên người ánh sáng màu xanh chợt lóe, như có cơn gió nhỏ quanh quẩn toàn thân. Tốc độ dưới chân lập tức đề cao hai phần. Đây chính là tác dụng của tật phong phù.

Mắt thấy con mồi chạy trốn thật nhanh, ham muốn giết chóc và đi săn rốt cục vượt qua tất cả, râu trên đầu ba con sơn miêu một trận lộn xộn, rốt cục không nhẫn nại được nữa mà vọt vào đại điện đồng xanh chạy thẳng tới chỗ đám người Côn Lão Đại!

Sự thật chứng minh, hai cái đùi muốn chạy qua sáu chân, độ khó vẫn rất lớn.Hơn nữa điều kiện tiên quyết hai bên đềuchạy thẳng nhanh chóng. Sơn miêu sáu chân dài cùng động, chỉ chạy mấy hơi thở khoảng cách giữa hai bên đã đến gần một phần ba. Đây cũng không phải là cảnh tượng trên màn ảnh nhỏ cái gì đó nhẹ nhàng, nhân vật chính có thể bằng một đôi chân chạy thắng quái vật. Bởi vậy Côn Lão Đại rất đau buồn tính toán một phen đã biết bảy người muốn toàn thân lui ra là không thể nào.Nếu như muốn chạy trốn tới cửa lớn đối diện thì ít nhất phải trả giá lớn giao ra hai người làm mồi.Hơn nữa đứa cháu trai trên chân có thương tích, vạn nhất sơn miêu đuổi đến quá gần, hai người bên cạnh cậu ta chỉ sợ muốn bỏ lại gánh nặng đó làm mồi nhử, còn bản thân chạy trối chết.Đây là bản năng cầu sinh của con người, làm sao hắn có thể trách móc nặng nề?

“Thật xui xẻo!” Tuy hắn có chỗ hiểu rõ địa hình cung điện dưới đất này nhưng không biết nơi này nuôi quái vật gì. Người phàm muốn đối phó những đồ chơi này, khó khăn thật sự có chút lớn.

Hắn nữa vừa quay đầu, quả nhiên phát hiện một con sơn miêu chạy nhanh nhất đã tiếp cận phần cuối đội ngũ, cũng chính là hai người mang cháu trai hắn chạy trốn kia. Hai bên cách xa nhau chỉ có bốn, năm trượng. Trong tay của hắn tự nhiên còn nắm giữ một vài đòn sát thủ nhưng lại không thích hợp dùng vào lúc này. Cho nên trong lòng chỉ nói một tiếng”Thôi”, quay đầu không nhìn tới thảm kịch sắp phát sinh.

Lúc này đầu sơn miêu đuổitheo hơn hai trượng, cái miệng lớn khẽ mở khẽ đóng đã có thể thấy rõ ràng. Đáng tiếc tuy loại sinh vật này chạy trốn không chậm nhưng không có lực nhảy lên. Nếu không hiện tại chỉ cần một cái tung nhảy là có thể bắt ba người này lại.Trong sân ai cũng không có chú ý tới, trong bóng tối đỉnh đại điện đồng xanh có chút lay động kì lạ.

Địch nhân đuổi tới gần, hai người đỡ người thanh niên xông qua một cây cây cột sáu người ôm hết, sau đó trao đổi một ánh mắt, quả nhiên tính bỏ rơi cậu ta. Ngay vào lúc này, trên cột cung điện đồng xanh đột nhiên bắn ra một vật, hình dạng như dây thừng mềm thô mà dài, tốc độ nhanh tới mức trên không trung xoẹt qua một đạo tàn ảnh. Vô luận là con người hay sơn miêu đều không thấy rõ, sợi dây thừng mềm đó đã quấn lên cái eo khá mảnh khảnh của sơn miêu, sau đó dụng lực kéo một phát! Sơn miêu to như tuấn mã nặng hơn mấy trăm cân lại bị dây thừng mềm kia mạnh mẽ lôi kéo giữa không trung, lùi về bóng tối trong nóc đại điện.

Sau đó, nơi đó trên đỉnh truyền ra một trận críz-khà zz crí-zzz.Mọi người có thể nhận ra được đó là tiếng kêu thảm thiết lúc sơn miêu bị đau, một tiếng vang kỳ quái khác lạch cạch lạch cạch, đã không nghe ra là đồ vật gì.Chỉ có điều hiển nhiên con sơn miêu ngã hỏng bét, giằng co bốn, năm tiếng rồi yên lặng, hiển nhiên bị địch nhân âm thầm không thấy đầu đuôi giết chết.

Hai con sơn miêu còn lại trong điện thấy thế, thắng gấp đồng thời dừng bước đột nhiên quay đầu chạy trở về. Bọn chúng chạy vội vừa nhanh lại ổn định, đáng tiếc bên bụng sinh ra quá nhiều chân, khi xoay người rất phiền toái. Nhưng hai con này lại dứt khoát gọn gàng khắc phục tật xấu đó, tốc độ chạy trở về còn nhanh hơn lúc nhào đầu về phía trước đuổi theo con mồi, hiển nhiên biết nguy hiểm phủ xuống.

Bọn họ đều cách cây cột trong điện đồng xanh xa xa, cho nên địch nhân trên nóc đại điện rốt cục hiện thân…. Một con vật cao năm trượng từ trên cột”bơi” xuống, linh hoạt như con cá trong nước. Khi nó cách mặt đất còn ba trượng cái đuôi trên cột dùng sức khẽ chống, thân thể cao lớn tung người nhảy lên, bốn chân giãn ra, lướt xuống lại nhanh hơn nhiều so với tốc độ chạy trốn của sơn miêu.

Nó ở giữa không trung há to miệng lập tức sợi dây thừng mềm lại lần nữa xuất hiện, hết sức chuẩn xác đánh về phía sơn miêu trước mắt.Chỉ thoáng cái đã quấn lấy chân trước của nó, dùng sức kéo về phía sau. Lúc này mọi người mới hiểu được, sợi dây thừng mềm là đầu lưỡi khổng lồ của quái vật này.

Sơn miêu liều mạng giãy hai cái, phát hiện căn bản không giãy ra, một ngụm dịch a-xít phun lên khiến sợi dây thừng mềm bị ăn mòn xì xì rung động. Nhưng không có giống như Hoàng Cân lực sĩ như vậy bị ăn mòn đến hết, chẳng qua chỉ đau đến run lên, càng thêm ra sức cuốn lấy.

Sơn miêu hình như cũng biết mình đại nạn buông xuống, thế mà lại xuất ra dũng khí liệt sĩ cắt đứt cổ tay, một ngụm cắn chân trước bị quấn của mình! “Bụp” một tiếng chân đứt, lưỡi mềm rụt trở về. Sơn miêu đi cà nhắc một chân, chỉ còn dư lại năm chân, chạy trốn vẫn vững vàng.

Quái vật mới xuất hiện ở trên đất bằng tựa hồ chạy trốn không nhanh, xem tình thế có vẻ như ăn hết một con kiến đủ để tạm thời làm đồ ăn vặt, sau đó chậm rãi xoay người lại.

Mọi người lúc này mới thấy rõ, tuy thứ đó đầu lớn nhưng thân thể và đầu lại rất giống thằn lằn. Da thô ráp như nham thạch, trên mặt hiện đầy đường vân da bị nẻ, hai mắt lồi lên có thể đồng thời chuyển động các phương hướng, thoạt nhìn quỷ dị nói không ra lời.Trong miệng nó đang nuốt một cái chân trước của sơn miêu, miệng lớn mở rộng như chậu máu đỏ ngầu, hàm răng nhỏ mà dày, tới ăn đồ như hổ đói, càng giống như nuốt nguyên vào mà không phải dùng răng để nhai.

Quái vật kia bốn chân nằm thấp, chẳng trách lúc bắt đầu chạy lại phải cố hết sức, nhưng dưới xương sườn sinh ra màng mỏng, mở ra giống như dù để nhảy. Lúc nó mới từ không trung lướt xuống, chính là dựa vào sức lơ lửng của tầng lá mỏng mới có thể trực tiếp bay đến ngay phía trên sơn miêu. Cái đuôi mềm dẻo chiếm một phần ba chiều cao, trên lưng có gai dài ngắn không giống nhau cao cao dựng thẳng lên.

Đầu quái vật đó yên lặng nhìn con người đang chạy như điên mấy lần, trong mắt như có tò mò, một lát sau mới từ cây cột bò lại lên nóc đại điện, động tác chậm được giống như ông lão bảy tám chục tuổi nắm tay tản bộ trên đường. Nếu chỉ nhìn dáng đi và vẻ mặt hiện tại của nó, rất khó tưởng tượng nó mới nhào xuống nhanh chóng như sấm sét lướt qua ăn mồi.

Lúc này một con sơn miêu khác đã chạy trốn tới gần khung cửa đồng xanh, mắt thấy đã thắng lợi lớn trốn thoát rồi, đoán chừng ngay cả chính nó cũng thở phào nhẹ nhõm thì phía trên vách tường đồng xanh đột nhiên lại bắn ra một đầu lưỡi, trong nháy mắt cuốn nó đi. Sau mấy hơi thở, tất cả quay về bình tĩnh. Hóa ra thằn lằn lớn biến dị kia lại không chỉ một con! Ngược lại con sơn miêu thọt chân trốn vào trong hành lang, thoát được tính mạng.

Mọi người không cần Côn Lão Đại nhắc nhở, lòng bàn chân giống như lau dầu, chạy trốn được so sánh với cái gì đều nhanh hơn.Bọn họ thị lực khá hơn nữa, cũng nhìn không thấu bóng tối đỉnh đầu ngay phía trên mấy chục thước, có quỷ mới biết nơi đó nằm úp sấp bao nhiêu thằn lằn biến dị ah?Hiện tại chúng còn chưa ra tay với mọi người, đại khái cảm thấy bọn họ lớn lên hơi đặc biệt. Dù sao vài ngàn năm, trên sách dạy nấu ăn của thằn lằn đại khái chỉ có một món ăn – sơn miêu. Chờ lúc bọn chúng tỉnh táo lại, phát hiện đám người nho nhỏ nhu nhược cũng có thể ăn, đoán chừng sẽ mê luyến mùi vị thịt người.

Khoảng cách mấy trăm trượng mọi người toàn lực chạy gấp, rốt cục chạy nhanh tới nơi.

Một cánh cửa đồng xanh này càng thêm to lớn, chỉ độ cao cũng đã đạt đến hai mươi trượng, độ rộng có thể chứa sáu chiếc xe ngựa song song tiến vào. Côn Lão Đại nhìn lối đi trước mắt, chỉ cảm thấy miệng đầy nước đắng. Bởi vì mặt đất con đường phía trước đều cùng một màu xanh dùng kim loại đồng xanh đúc, vừa bằng phẳng, vừa sạch sẽ, đi ở phía trên đều có cảm giác xơ xác tiêu điều yên lặng trang nghiêm nhưng có đặc điểm lớn nhất – quá rộng!

Mặt đường rộng như vậy, cho dù hình thể thằn lằn biến dị kia lớn hơn gấp hai nữa vẫn đi vào được. Nếu quái vật đáng sợ như vậy chen chúc tới, bọn họ lấy cái gì đi ngăn cản?

Con đườngkế tiếp lại im ắng, không thấy sơn miêu, cũng không có thằn lằn biến dị. Đoàn người giẫm lên con đường đồng xanh rộng lớn chạy về phía trước, cũng không biết chạy bao xa, Côn Lão Đại đột nhiên dừng lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: “Dừng lại, có tiếng nước.”