Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 641: Nơi này mới là địa cung




Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Nó ở nguy cơ trước mắt phun ra đồ tất nhiên không phải chỉ để đối phương buồn nôn. Chỉ nghe”xuy xuy” mấy tiếng nhẹ vang lên, trên người lực sĩ Thanh Cân như gặp phải ăn mòn, da thịt biến thành màu đen, héo rút, sau đó bắt đầu toát ra từng sợi khói xanh.

Nếu phun trên thân người, đoán chừng lần này muốn thiêu hủy nửa người rồi. Mặc dù lực sĩ Thanh Cân này không có cảm giác đau nhưng dịch a-xít này có tính ăn mòn cực mạnh, chỉ không tới hai hô hấp, khuỷu tay nó đã bị ăn mòn mất, cuối cùng không chống lại được sơn miêu trước mắt.Giờ phút này, một con sơn miêu khác há cái hàm to lớn hung hăng cắn bả vai đồng bạn bên cạnh!

Đây là chơi trò gì ah, thủ túc tương tàn? Tất cả mọi người ngơ ngác một chút, người đang ra chiêu đều hơi chậm lại. Nào biết con sơn miêu kia phần cổ kéo căng dùng sức, lại ghìm ở bả vai đồng bạn cứng rắn rút nó từ mặt đất lên, sau đó quăng nó về phía mọi người!

Con kiến có thể giơ lên có thể tương đương với vật nặng gấp trăm lần mình, con sơn miêu được đồng bạn bắt ném tới đây trọng lượng gần bằng, tất nhiên không nói chơi.

Hai tên này, cư nhiên thông minh như thế, biết hợp tác chiến đấu! Đám người Côn Lão Đại sắc mặt đại biến, trên không trung đầu sơn miêu kia cũng đã thuận thế giương nanh múa vuốt đánh tới! Ở trước vũ khí sắc bén của nó, thân thể nhân loại dù khỏe mạnh cường tráng cũng chỉ là thịt tươi nhỏ bỏ đi thôi.

May mà những người này cũng không phải quả hồng mềm có thể mặc kệ nhào nặn, đã có một người cởi lưới lớn sau lưng rồi đưa bốn góc ném cho những đồng đội khác quay đầu lưới qua, sau đó đón sơn miêu đang tới!

“Mùi này là cây trẩu tốt nhất.”Ninh Tiểu Nhàn cẩn thận hít ngửi, truyền âm nói vớiTrường Thiên. Trường Thiên nhìn nàng động tác thú vị, không nhịn được thuận tay vuốt cái mũi của nàng.

Tấm lưới lớn đó chính là dùng người làm ra, sợi ô kim, sợi cây cọ, ba sợi dây thừng thô dùng phương pháp đặc thù dệt thành. Mỗi mắt lưới đều không nhét nửa nắm đấm vào được. Sau đó còn phải ngâmtrong cây trẩu ba ngày ba đêm, mới có thể trở nên bền chắc bền bỉ, có thể dùng  vây khốn dị thú. Thủ pháp bốn người này cũng rất có chú ý và nghiên cứu.Vừa đợi sơn miêu vào lưới lập tứcthu lại, xoắnmột phátnhốt chặt nó ở trong lưới, không tránh thoát được.

Đáng thương cái miệng sắc bén của quái vật kia dù lợi hại lại vẫn không thể lật người ra ngoài, sáu chân chỉ có thể chạy nhanh mà thôi. Nếu có móng vuốt sắc bén của hổ sói thìcó lẽ lưới lớn còn không trói được nó.Hiện tại nó lại bị khắc chế không thể động đậy.Chỉ có thể ỷ vào sức lực lớn khiến mấy người nắm lưới gần như bị kéo ngã xuống đất.Trên lưới này có lẽ còn có huyền cơ cổ quái, bởi vì sau khi mắt lưới vừa dán sát vào sơn miêu, lại hãm thật sâu vào xác ngoài bóng loáng của nó. Nhìn giống như cầm kẹp gắp than hung hăng in dấu xuống, đau đến mức quái vật kia crét crét rung động.

“Hử?Lấy ra tinh hoa của Viêm Hỏa Thảo?” Nàng hơi ngưng thần đã nhìn ra.Viêm Hỏa Thảo đặc sản rừng rậm Ba Xà trải qua lấy tinh hoa, tính nóng cực mạnh, không thua gì bàn ủi.Trên lưới lớn này rõ ràng trước đó đã ngâm qua thứ đó.

“Không thể lại để chúng nó quấy nhiễu gây động tĩnh!” Côn Lão Đại khẽ quát một tiếng. Trong tay nhảy ra một thanh kiếm sắc bén bổ về phía cổ sơn miêu trong lưới. Thân kiếm sáng loáng như dòng nước sâu mùa thu. Cho thấy cũng là bảo vật nhân gian chém sắt như chém bùn, chém vào trên cổ khá mảnh giòn của sơn miêulạiphát ra tiếng két kẹt khó nghe, còn tóe lên một chuỗi lửa nhỏ.

Vỏ ngoài của quái vật kia lại cứng rắn như vậy. Trong miệng Côn Lão Đại nguyền rủa hai tiếng, thuộc hạ liên tiếp phát lực, lại đinh đinh đang đang liên tục bổ ba kiếm vào vị trí giống nhau. Đầu sơn miêu chung quy cũng không phải chế tạo từ thép tinh. Dưới mấy kiếm như thế cuối cùng cũng bị chặt đứt, rơi trên mặt đất cô lăn lộc cộc hai cái.

Một đầu sơn miêukhác sáu chân còn vùi lấp trong đất thấy thế đột nhiên ngửa đầu, há hốc mồm thở. Người phàm cái gì cũng không thể nghe được nhưng ở trong tai Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên, nó phát ra tiếng cực bén nhọn, giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua thủy tinh, vừa giống như tiếng còi báo động.”Quái vật kia đang cầu cứu.”Nàng quay đầu nhìn Trường Thiên, muốn nhìn hành động kế tiếp củahắn.

“Bình tĩnh chớ nóng vội.” Trường Thiên hướng nàng lắc đầu, lãnh khốc nói: “Nếu những người phàm tục này chỉ có hai chiêu như vậy cũng không đáng được chúng ta dò thăm đến cuối cùng.”

Côn Lão Đại cũng nhìn ra không tốt, cả giận nói: “Súc sinh này đang kêu gọi đồng bạn!” Thừa dịp sơn miêu há to mồm, trường kiếm lấy ra, từ trong miệng nó đâm thẳng vào xuyên qua đầu.Khoang miệng quái vật kia mềm hơn nhiều so với xác ngoài, dĩ nhiên không thể chịu được uy lực một kiếm này, âm thanh bén nhọn lập tức liền chặt đứt.

“Đi mau.”Lão Tứ bên cạnh hắn nói khẽ với mọi người nói: “Một lát nữa nơi này tất cả đều là quái vật rồi.”

Mọi người nhanh chóng thu thập đồ trên mặt đất, Côn Lão Đại nhân cơ hội bổ sọ sơn miêu trước mặt ra, đưa tay vào lục lọi hồi lâu cuối cùng lấy ra một hạt châu màu đen cỡ trứng bồ câu. Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Đấy là cái gì?”

“Sơn miêu sinh ra nghĩ châu. Đa số côn trùng sẽ không sinh ra ngọc nhưng sơn miêu là một ngoại lệ. Uống nước đã ngâm hạt châu này có thể trị bệnh phong thấp, thấp khớp của người già.” Trường Thiên ghé vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Đối với đàn ông, mỗi ngày uống còn có hiệu quả tráng dương cho nên bắt được trên thị trường mới có thể bán giá tốt.” Nói liên miên còn nhân cơ hội phun khí nóng vào trong tai nàng. Ở địa cung âm u mà người này lại còn không quên động tình! Nàng vội vàng quay đầu, đỏ mặt nhẹ nhàng gắt một cái.

Lúc này mọi người đã chuẩn bị rời đi, thời gian lực sĩ Hoàng Cân gọi vềđã đến, một lần nữa hóa thành trang giấy rơi xuống đất. Trong đội ngũ có một thanh niên trẻ tuổi nhất khoảng hơn hai mươi, khi hắn đi ngang qua đầu con sơn miêu bị chém xuống không nhịn được giơ chân đá tới nói: “Cho ngươi ăn thịt người!”

Côn Lão Đại vừa lúc quay mắt thấy, cả kinh nói: “Không thể!” Nhưng đã muộn. Đầu sơn miêutrên mặt đất miệng vốn đang há lớn lại đột nhiên như lò xo khép kín, “răng rắc” một tiếng bắt đầu khép lại! Nó dùng sức cực lớn, cơ hồ ngay cảhàm cũng muốn cắn nát.

Chàng trai kia sợ hết hồn, theo bản năng co rụt chân lại nhưng làm sao có thể nhanh hơn nó? Hàm lớn khép lại xuyên qua đáy giày mỏng ở chân phải hắn chảy ra lỗ máu, máu tươi nhất thời xì xì phun ra, khó mà ngăn chặn! Hắn bất ngờ chịu đau nhức kịch liệt không nhịn được muốn kêu thảm lại bị người sớm tát một cái vào miệng, nén tiếng hô trong miệng không bật ra.

Lão Tứ quát khẽ: “Nó thấy máu, mùi máu tươi sẽ đưa tới những quái vật khác!” Những người còn lại sắc mặt cũng đột biến.

Bàn taybịt mồm rất nhanh hãy thu về, chàng thanh niên nước mắt lã chã nhìn Côn Lão Đại, rung giọng nói: “Cậu, cứu cháu a!”

Côn Lão Đại sắc mặt xanh mét. Đều nói đầu rắn chặt xuống còn có thể cắn người, sao lại không biết những quái vật này có lực sinh mệnh còn mạnh hơn cả rắn chứ?Tiểu tử này quá lỗ mãng rồi.Nếu người khác bị trọng thương, hắn có thể hạ quyết tâm một đao chặt đi, tránh liên lụy người khác. Nhưng tiểu tử này là cháu ruột hắn ah, hắn nhìn nó từ lúc mặc tã tới khi trưởng thành, lại luôn luôn được bà nương thích. Nếu bây giờ bỏ mặc nó ở địa cung, trở về cũng không tiện khai báo. Cho nên hắn cắn răng, từ trong ngực móc ra bình ngọc, đổ ra một viên thuốc đưa cho người thanh niên kia nói: “Ăn hết!”

Viên thuốc đó vừa lấy ra thì mùi thơm ngát bốn phía, hiển nhiên cũng là một vị thuốc tốt. Trường Thiên cười nhìn giai nhân phía trước, quả nhiên Ninh Tiểu Nhàn chỉ ngửi mùi đã khẽ “ồ” một tiếng nói: “Chính là Thủy Ngọc Lộ Hoàn? Ngửi mùi thơm này, có thể thấy điều chế cũng không tệ lắm đâu.” Loại thuốc viên này là đan dược tốt nhất người phàm có thể luyện ra. Sau khi ăn vào vết thương lập tức cầm máu ngừng đau, độc tố cũng sẽ bị khu trừ.

Lúc này Côn Lão Đại đưa tay cởi giày người thanh niên đang ngồi trên đất ra, ngưng mắt nhìn thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra tên tiểu tử này cũng coi như cơ trí, lui chân nhanh nên chỉ bị cắn đứt hai ngón chân phải cuối cùng, không coi là vết thương trí mạng.Chỉ cần nghỉ ngơi tốt nửa tháng, không dính nước, không đụng đồ biển thì sẽ khỏi hẳn. Trên đời này có nhiều người thiếu cánh tay thiếu chân mà, thương tật này của hắn cũng không khiến hành động bị cản trở nhiều, tập luyện một thời gian ngắn cũng có thể đi lại tự nhiên giống trước kia, không lộ sơ hở.

Nhưng vừa vặn bây giờ bọn hắn đang ở bên trong địa cung chết tiệt này. Những quái vật đó có khứu giác linh mẫn, mùi máu tươi trên vết thương của tiểu tử này tựa như thức ăn mới mẻ, sẽ dụ dỗ quái vật giống như bầy cá mập theo mùi mà đến! Côn Lão Đại cau mày, không biết từ nơi nào móc ra một hộp thuốc mỡ, một vài khối da thú có bề mặt nhăn.Trước tiên thoa thuốc mỡ lên trên vết thương, sau đó dùng da thú bao thật chặt hết bốn tầng. Da thú này là dạ dày của một loại thú nhỏ nào đó ở sa mạc, không có tác dụng khác nhưng dùng để phong kín rất tốt. Sau khi bao lấy chân của người thanh niên kia, mùi máu tanh lại thật sự tạm thời không truyền ra nữa. Chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể đi lại tự do.

Trong mũi nàng ngửi thấy được mùi thuốc quen thuộc, định thần nhìn lại, hóa ra thuốc mỡ Côn Lão Đại lấy ra là kim sang dược của Ninh Viễn Đường bán ra ngoài. Lúc ấy Ninh Viễn Đường cũng làm buôn bán với người phàm, thuốc có hiệu quả hơn xa kim sang dược nhà khác, lại càng thành chiêu bài nổi tiếng, trở thành một trong các thương phẩm có nguồn tiêu thụ rộng nhất, con đường ổn định giá và ít lời lãi. Người như Côn Lão Đại, trên người có chuẩn bị cũng không kỳ quái.

Hắn tiện tay chọn hai người nói: “Các ngươi tới đây đỡ lấy cậu ta, chúng ta rời khỏi nơi này rồi nói sau.” Hai người kia quả nhiên đã chạy tới đỡ chàng trai kia rời đi. Hắn có uy tín rất cao trong chi đội ngũ nho nhỏ này, mặc dù trên mặt những người còn lại có hoảng sợ vẻ nhưng không có lên tiếng phản đối.

Kế tiếp, Côn Lão Đại mang theo mọi người vội vàng xuyên qua bốn, năm đường hành lang, rốt cục đi tới trước một cái cửa kim loại. Nghiêm khắc mà nói đây là khung cửa, có khung mà không cửa, cao ba trượng, rộng không đến năm thước, bất luận kẻ nào đều có thể qua lại tự do. Côn Lão Đại nhẹ nhàng gõ khung cửa, nghe tiếng khàn khàn mới gật đầu: “Quả nhiên là nơi này, không đi nhầm.” Tiếng kim loại thấp trầm truyền đến, là tiếng chỉ có đồng xanh mới có. Đoàn người xuyên qua khung cửa đồng xanh đều đồng loạt sửng sốt.

Trước mắt rộng mở sáng sủa, hẳn là một thiên điện. Điện cao ít nhất chừng mười lăm trượng (50m), diện tích là đông, tây tất cả chừng hai nghìn bước; vách tường, đỉnh điện, mặt đất, toàn bộ đều đúc từ đồng xanh. Cũng không biết lúc đúc kim loại trong đồng dịch trộn lẫn vào vật liệu gì, trải qua nhiều năm như vậy, màu đồng xanh vẫn không có thay đổi.

Chỗ này thiên điện thoạt nhìn trống trơn nhưng ở bốn góc đều có một pho tượng tượng thần cao lớn đứng sừng sững. Đám người Côn Lão Đại chính là từ dưới chân một pho tượng tượng thần trong đó đi ra. Bọn họ ngửa đầu nhìn, những tượng thần này được tạo hình thủ pháp thô sơ to lớn, hình thể và diện mào tương tự con người, nửa người trên lộ hình thể từng kiện cơ bắp cân đối. Hai cánh tayđều có bộ đồ bảo vệ tay, trên đùicó bao đầu gối. Trên tay bốn pho tượng tượng thần theo thứ tự nắm trượng, kiếm, kích, tố.