Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 633: A, đại hôn?




Edit: Hồng Văn

Beta: Tiểu Tuyền

Quả nhiên khí thế của Trường Thiên vừa lên thì một bàn tay nhỏ bé mềm mại phía sau đã duỗi ra cầm bàn tay của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng đánh nhau.”

Chạm vào Trường Thiên trong lúc hắn đang vận sức chờ tấn công là chuyện cực kỳ hung hiểm. Nếu đổi lại là người khác thì hơi thở lăng lệ ác liệt này đã tìm được nơi phát tiết, sẽ trực tiếp đem người đó nghiền thành bột mịn. Thế nhưng Ninh Tiểu Nhàn vừa chạm đến đầu ngón tay hắn thì thần lực có cùng nguồn gốc của hai người lập tức quấn vào nhau, dung hợp lẫn nhau, dễ dàng hướng về một chỗ mà đi.

Bị bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng nắm chặt, sát khí trên người Trường Thiên rốt cục cũng từ từ thu lại.

Sau hơn mười tức, xung quanh lại trở về gióêm sóng lặng.

Mỉm cười trên mặt Mịch La vẫn không thay đổi, nhưng hồng mâu lại ảm đạm, nội tâm đắng chát. Hai người này lại có thể ăn ý như vậy sao? Hắn dứt bỏ cảm xúc mờ mịt, mở miệng kêu: “Ninh Tiểu Nhàn!”

Bóng dáng thanh tú động lòng người của nàng đi ra từ sau lưng Trường Thiên: “A? Đã lâu không gặp.”

Đối với hồ yêu này, nàng không biết tại sao muốn trốn tránh không gặp. Nàng rõ ràng đã không sợ hắn từ lâu rồi.

Trong nháy mắt này, Mịch La đã điều chỉnh tốt cảm xúc. Đôi mắt xinh đẹp tinh tế đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thẳng đến khi mày kiếm của Trường Thiên nhếch lên, toàn thân ẩn ẩn có sát khí toát ra, mới thỏa mãn mà nói: “Bộ thanh vũ váy này quả nhiên rất hợp với nàng.” Gần sang năm mới tất nhiên muốn ăn mặc vui vẻ, hôm nay nàng mặc đúng là thanh vũ váy đã mua tại Tập Cẩm Hiên vào hôm giao thừa, trông xinh đẹp như hoa đào tháng ba.

Nàng có chút kinh ngạc, sắc mặt Trường Thiên trở nên khó coi.

Ý trong lời này của hắn … Khó trách đại giá vào đầu năm, trong Tập Cẩm Hiên lại có năng lực lấy ra một bộ xiêm y cực kỳ thích hợp với nàng. Hóa ra là tên hồ ly lẳng lơ này sai người chế tạo cho nàng.

Hắn biết rõ nếu do hắn tự mình đưa tới, Trường Thiên tất nhiên không cho phép nàng nhận lấy. Bởi thế dùng một bước như vậy, mượn tay của thiếu chủ Tập Cẩm Hiên Hàn Tử Chính, dùng danh nghĩa này để tặng quà cho nàng. Có lẽ Tập Cẩm Hiên cũng mua bán của Phủ Phụng Thiên. Nó có thể khai mở thương lộ, kinh doanh son phấn trên khắp Trung Nam Bộ chắc cũng có quan hệ với núi dựa lớn này.

Tại Nam Chiêm Bộ Châu, có được Tiên phái quản hạt ở địa phương làm chỗ dựa, tất nhiên buôn bán phải thuận buồm xuôi gió. Mà rất nhiều tiên tông, yêu tông vì muốn có thêm tiên ngân đến phụng dưỡng bản thân nên thường thường sẽ giúp đỡ các thương hội, gia tộc ở dân gian, thậm chí sẽ chỉ định tư cách buôn bán độc quyền vài loại đặc sản địa phương, ngoại trừ những thương hội thuộc dòng họ, còn phàm nhân cũng không được phép mua bán những thứ này, nếu vi phạm sẽ tru diệt cửu tộc.

Giống như Hoa Hạ cổ đại, quan phương thường áp dụng chính sách này trong việc bán muối và sắt. Thậm chí sau khi Ẩn Lưu chiếm cứ phần lớn lãnh thổ của Tây Bắc Liên minh cũng làm như thế.

Cách làm tranh giành lợi ích với dân như thế này, tuy về lâu dài lợi ích của thương nhân sẽ bị tổn thất, nhưng đây lại là thủ đoạn để tiên tông thu thập tiên ngân. Nhất là Ẩn Lưu đang lâm vào cảnh chiến sự không ngớt, nhu cầu cung cấp lượng lớn tiền tài.

Đối với Mịch La mà nói, Trường Thiên không cho phép hắn tặng lễ cho Ninh Tiểu Nhàn, hắn hết lần này tới lần khác vẫn có thể đưa đến. Như vậy, Trường Thiên không cho phép hắn đến tranh đoạt tâm hồn thiếu nữ của giai nhân, hắn có phải hay không hết lần này tới lần khác có thể cướp được cô dâu?

Tín hiệu khiêu khích rõ ràng như vậy, lúc Trường Thiên nhận được, mắt híp lại. Đáng tiếc đây không phải địa bàn của Ẩn Lưu, hắn gần đây đã quen đơn độc một mình, không hiểu cách lấy được niềm vui của nữ nhân. Cho nên chưa bao giờ nghĩ tới việc mua quần áo trang sức cho nữ tử mình thích.

Luận thận trọng, thật sự là hắn không bằng tên hồ ly lẳng lơ này.

Mịch La cũng cau mày nhìn hắn, không chút che dấu đắc ý trong mắt.

Đối với loại tình huống này, Ninh Tiểu Nhàn ngược lại rất tự nhiên hào phóng mà nói: “Rất vừa người, đa tạ!” Có nhăn nhó cũng vô dụng, không bằng biểu hiện tự nhiên chút.

Trường Thiên đưa tay vuốt ve mái tóc giai nhân, đột nhiên cười nói: “Đúng vậy, đa tạ ý tốt của Mịch La phủ chủ. Chẳng qua y trang của vợ ta vốn không cần các hạ phải hao tâm tổn trí.”

Vợ? Mịch La nao nao.

“Chúng ta sẽ đại hôn vào mùa thu.” Kim mâu của Trường Thiên nhìn chằm chằm hắn, không buông tha bất kỳ biến hóa nhỏ bé nào trên mặt hắn. “Đến lúc đó, ta rất hân hạnh được đón tiếp phủ chủ.”

Sấm sét giữa trời quang, không riêng gì Mịch La lắp bắp kinh hãi, ngay cả nàng đều trợn mắt há mồm.

Nàng cùng Trường Thiên qua mấy tháng nữa sẽ kết hôn rồi sao? Thế nhưng người trong cuộc là nàng sao lại không biết! Sự kiện thần kỳ này làm sao mà xuất hiện được a?

Nàng còn không hồi phục lại tinh thần, đã nghe thấy Mịch La ngạc nhiên nói: “Thật là vậy sao? Sao ta thấy Tiểu Nhàn cô nương lại kinh ngạc giống ta vậy?” Nàng mờ mịt chuyển động tròng mắt, thần sắc trên mặt một lời khó nói hết, đồng thời tay siết chặt lại. Nhưng Trường Thiên tăng thêm một điểm khí lực, dùng sức cầm tay nàng.

Trường Thiên khóe miệng cong lên: “Da mặt nàng quá mỏng, chưa bao giờ ở trước mặt người ta đàm luận việc này.”

Lúc này nàng không thể hủy đi mặt mũi hắn. Cho nên Ninh Tiểu Nhàn chỉ có thể cúi đầu, toàn lực áp chế cảm xúc đang bành trướng trong nội tâm, bên tai nghe được Trường Thiên nói tiếp: “Nếu phủ chủ không còn việc gì, chúng ta xin cáo từ trước.” Tiếng tim đập của nha đầu kia rất nhanh, chắc hẳn sắp chịu không nổi. Hắn trước tiên phải thoát khỏi tên hồ ly lẳng lơ này rồi lại trấn an nàng.”

Sắc mặt Mịch La cực kỳ khó coi, nhưng lại đè xuống mà nói: “Ta đến Thành Tùng Giang là bởi vì ở gần đây có chút dị trạng.” Dứt lời hạ thấp âm lượng nói: “Chuyện về sát mạch, nói không chừng Thần Quân cũng có hứng thú đấy.”

Sát mạch? Quả nhiên Trường Thiên có chút nhướn mày, chờ hắn nói tiếp. Lấy thân phận của Mịch La hôm nay, có thể đưa hắn tới loại này thành nhỏ vắng vẻ, tất nhiên không phải việc nhỏ. Điểm này, có lẽ hắn không nói sai. Về phần sát mạch, Trường Thiên chính xác là có hứng thú, rất có hứng thú.

Mịch La ngắm nhìn bốn phía, cười khổ nói: “Ngươi nhìn chỗ này xem, không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện rồi.”

Kế  bên, đông đúc một mảnh đều là phàm nhân đang quỳ. Thần uy Thường Thiên mới vừa phóng ra ngoài đã kinh động đến thiên địa dị tượng. Phàm nhân không kìm lòng được mà quỳ lạy, bọn họ không biết rõ sự tình nên cho rằng Trường Thiên chính là Thần tiên. Cho nên trong mắt đều có vẻ sùng kính. Bất quá đối với bọn họ mà nói, thần tiên cùng cự yêu cũng không có khác nhau lắm.

Trường Thiên nhíu nhíu mày: “Một hai câu nói không rõ ràng. Có điều một canh giờ nữa trời liền tối rồi, không bằng để sáng mai lại ở quý phủ trò chuyện?” Khuôn mặt hắn chuyển nghiêm túc: “Thần Quân, chuyện này hệ trọng, ta cũng không nắm chắc, nhưng nếu có ngài, tỷ lệ thành công sẽ là tám phần.”

“Được.” Mặc dù không chào đón hắn nhưng lại thấy sắc mặt tên hồ ly này ngưng trọng, Trường Thiên nghĩ nghĩ đáp: “Sáng mai lại bàn tiếp, cáo từ.” Cầm tay Ninh Tiểu Nhàn, quay người rời đi.

Hành tungđã lộ, hắn cũng lười phải che dấu, bước một bước dài, hai đạo thân ảnh đã biến mất không thấy, rước lấy tiếng kinh hô của phàm nhân chung quanh.

Mịch La nhìn thấy tay bọn họ chặt chẽ nắm lại, trên mặt lại lộ ra khổ sở khó tả.

Thành Tùng Giang rất nhỏ, Trường Thiên đi một lúc, không bao lâu sau thì về tới đồng lăng tiểu trúc.

Nàng còn mang vẻ mặt mê man lúc này chợt giật mình, cũng không chậm chạp quá mức. Trường Thiên buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt của nàng nói: “Như thế nào đi ra ngoài một chuyến, cả người đều choáng váng?”

Ninh Tiểu Nhàn ngơ ngác đảo tròn tròng mắt. Đột nhiên phát cáu: “Khốn kiếp, chàng có hướng ta cầu hôn sao? Vì sao ta còn không biết mùa thu ta sẽ lập gia đình hả?!” Quá không tôn trọng người rồi, chuyện đại sự như kết hôn là chuyện mà hắn có thể đơn phương quyết định sao? Đồ sa trư!

A, thế nhưng vì sao trong nội tâm nàng có ba phần vui mừng? Nàng thật là vô dụng.

Trường Thiên ôm nàng vào trong ngực, cảm giác được phập phồng trên ngực đẫy đà của nàng, cũng không biết là do sinh khí hay tức giận.“Bé ngoan, hai ngày trước ta đã nói qua chuyện này, nàng không nhớ sao?”

Đã từng nói sao? Nàng hồ nghi nhìn qua hắn nói: “Khi nào? Sao ta không có ấn tượng gì cả?”

“Nàng quên rồi sao?” Hắn ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Đêm đầu năm mới, lúc chúng ta triền miên, ta chính miệng nói bên tai nàng, nàng còn đáp lại vài tiếng tốt, bây giờ liền nói không giữ lời rồi hả?”

Mặt của nàng bỗng chốc hồng như thiêu đốt. Đêm hôm đó hắn giống như ra sức, hồn nàng đều bay lên trời, làm sao còn nhớ rõ việc gì chứ? Lờ mờ, phảng phất, tựa như nhớ tới, hắn là kề sát bên tai nàng nói mấy câu, còn hỏi nàng có được không. Nàng căn bản không nghe là hắn nói gì. Nhưng mà trong tình huống đó, loại tình huống đó, nàng tất nhiên là chỉ biết nói “tốt” rồi.

“Chàng, chàng… ” Nàng cà lăm cả buổi, tức giận tràn đầy, “Chàng đây là khi dễ người.”

Hắn đương nhiên là khi dễ nàng, hơn nữa càng khi dễ càng thấy đã ghiền. Nhưng thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, gần như muốn bất tỉnh, cũng không nhịn được mà trấn an: “Đừng giận, đừng giận. Đêm đó nàng đã hứa là sẽ không quay về rồi, còn nói chỉ có ta, khục, ta tất nhiên phải khiến nàng an tâm.”

Trường Thiên biết rõ, nàng tuy bề ngoài không để ý nhưng trong lòng sẽ không an ổn. Bây giờ nàng vì hắn mà cái gì cũng đã bỏ qua rồi. Hắn tất nhiên phải tìm cách khiến cho nội tâm nàng ổn định.Lại nói, hôn tục của người phàm cũng không phải là sai hết, ít nhất có thể khiến hắn danh chính ngôn thuận có được nàng.

Lời này ngay lúc đó quả thật đã có nói qua, nàng mắc cỡ mặt còn đỏ hơn trái cà chua: “Ai chỉ có chàng chứ?”

“Ta chỉ có nàng, được không?” Hắn chặt chẽ siết chặt, giữ lấy nàng, ở trên mặt xinh đẹp của nàng hôn mấy cái. “Ta vốn định đầu xuân rồi thành hôn, nhưng lại sợ quá gấp gáp khiến nàng không vui. Ta lại để cho người tìm hiểu, phàm nhân là ưa thích kết hôn vào hai mùa xuân thu.”

“Ta…” Trong lời nói của hắn lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy, thế nhưng chuyện này có chút không đúng? Có vẻ như nam nhân này cũng chưa có đề thân cầu hôn a?!

Nhưng nếu nàng nói như thế, có phải hay không là quá làm cao rồi? Ở chỗ này, đa số tu sĩ đều không xem trọng hôn tục của thế gian, thậm chí là trao đổi tâm thệ để kết thành đạo lữ cũng không có.

Lúc Ninh Tiểu Nhàn đang do dự, Trường Thiên thấp giọng nói: “Nàng không thích thời gian này sao? Vậy tiến hành sớm hơn hay là đẩy về sau?”

“Không phải?” Đây không phải là trọng điểm.

Hắn hiếm thấy mà cười đến thoải mái, giữa lông mày như có ánh dương ấm áp sáng lạn: “Ngoan, vậy thì quyết định như thế đi.”

“Không được!” Nàng rốt cục bạo phát, nắm tay lại, “Chàng, chàng.. Ta chưa từng đồng ý là sẽ gả cho chàng!”

Trường Thiên giật mình, dáng vẻ tươi cười từng chút từng chút biến mất: “Nàng không muốn gả cho ta?” Hôn lễ bất quá là tập tục của phàm nhân, mặc kệ có hôn lễ hay không, nàng đều là của hắn.

Khí thế quanh thân hắn trở nên cực kỳ đáng sợ! Nàng vô lực nói: “Không, không phải. Ta nói là…” Chàng phải cầu hôn trước.

“Đồng ý là tốt. Nha đầu ngốc, không cần nàng nói ta cũng biết đấy.” Trường Thiên lên tiếng đánh gãy, sau đó thỏa mãn mà hôn nhẹ một cái lên môi nàng: “Ngoan, vậy thì mùa thu nhé.”

A ——, vì sao nàng lại muốn thổ huyết!

Cảm thụ được bộ ngực sữa của nàng phập phồng không thôi, Trường Thiên đem mặt chôn trong cổ nàng, khóe miệng ẩn dấu vui vẻ. Lấy tính tình của nàng, chuyện nguyện ý gả cho hắn là không cần hoài nghi. Xem nàng tức giận đến giơ nanh múa vuốt, đã trở thành thú vui xấu xa của hắn.

Hiện tại hắn đã thừa cơ thân đến vùng tuyết trắng bị lộ ra trước ngực nàng, xuống một chút lại bị vạt áo chặn.

Nàng đang mặc chính là thanh vũ váy mà hồ ly lẳng lơ kia tặng. Mặt hắn lập tức trầm xuống, đưa tay giữ chặt vạt áo, “xoẹt” một tiếng xé ra một mảnh lớn. Dù là vân tơ trân quý cứng cỏi, bộ y phục này cũng không thể chịu nổi sức mạnh của bàn tay hắn.

Thân thể nàng cứng đờ. Trường Thiên thừa dịp nàng còn chưa kịp phản ứng, đã đem nhu y xé sạch sẽ, thủ pháp nhẹ nhàng nhanh nhẹn, chỉ là trong nháy mắt, trên thân nàng cũng chỉ còn lại một cái áo ngực, da thịt tuyết trắng thoáng cái bạo lộ trong không khí. Nàng lúc này mới nhận ra thuật luyện thể của hai người chênh lệch bao nhiêu.

Trong mắt hắn có lửa sáng đốt nóng, thấy Ninh Tiểu Nhàn quên đi tức giận, hai tay ôm ngực cảnh giác nói: “Chàng muốn cái gì?” Người này hôm nay thật không bình thường, vừa rồi đang nói chuyện tốt lắm, đột nhiên bây giờ lại trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

“Nàng!” Hắn nhẹ nhàng dễ dàng đem nàng chế trụ, ném lên giường, ngã xuống cùng một chỗ với  hắn.

“Khốn kiếp, khốn kiếp! Ngày mai ta còn phải đem y phục trả cho Mịch La đấy!” Trên đời này thậm chí còn có người không nói đạo lý như vậy sao? Nàng vô thức mà co thân thể bảo vệ chính mình.

Nghe nàng nói vậy, úc khí trong lòng hắn giảm xuống. Nhưng dù sao cũng đã xé hỏng rồi, một không làm, hai không ngừng, dứt khoát đem nửa chiếc váy còn lại kéo xuống dưới trong tiếng thét chói tai của nàng. Hắn không nhìn được trên người nàng có đồ vật do nam nhân khác tặng, lại nói hắn đã sớm muốn thử cảm giác khi xé bộ y phục này rồi, giờ phút này cũng là thuận tiện. Ừ, xé quả nhiên đem lại cảm giác rất tốt.

Khục khục, hắn có thể thề, hắn vốn là đơn thuần muốn quăng món y phục chướng mắt này thôi. Thật sự, khi thấy thân thể dương chi bạch ngọc của nàng liên tiếp vặn vẹo về sau, lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Có thể tiếp tục công việc buổi chiều cũng thật không tệ.

Hắn một bên thân nàng, một bên thoát đi trói buộc trên người nàng, lại duỗi tay chọc eo nhỏ của nàng.

Ninh Tiểu Nhàn cực không phối hợp, lại không chống cự được bị chọc ngứa như vậy, cười khanh khách vài tiếng rồi lấy chân đá hắn. Hắn thuận thế cầm lấy, đem nàng kéo tới sát người mình, tách ra. Sau đó ngay lúc nàng ưm một tiếng lập tức đắc thủ.

Quả thật không tồi, hắn khen ngợi rồi bắt đầu quát tháo, đem nữ tử đang giãy giụa như mẫu báo dưới thân chậm rãi thuần hóa thành mèo con ôn nhu.

Trong phòng xuân sắc vô biên. Trong lúc hôn mê nàng vài lần chuyển con ngươi, trông thấy ánh mặt trời ngoài của sổ đang dần ảm đạm, cuối cùng trở thành một mảnh bóng tối.

Đêm nay tuyết rơi im lặng, nàng không còn cảm giác được gì. Trường Thiên so với bình thường càng trở nên kịch liệt, giống như cố chấp muốn ở trên thân thể nàng lưu lại ấn ký cùng mùi hương của hắn.

******

Sáng sớm ngày hôm sau nàng thức dậy mới biết được Mịch La đã tới thăm hỏi.

“Hắn đến lúc nào?” Nàngđang thay quầnáo, nghe vậy động tác trên tay dừng một lát.

Tỳ nữ cung kính đáp: “Mịch La phủ chủ đến đây một khắc trước, Thần Quân đại nhân đã cùng hắn hàn huyên một hồi lâu.”

Hai người này xem nhau không vừa mắt mà còn có thể ngồi chung một chỗ trò chuyện? Đợi lát nữa Trường Thiên trở về, không phải là sẽ mang theo một tấm da hồ ly còn chảy máu đầm đìa chứ? Nàng nhịn không được mà rùng mình.

May mắn đến khi nàng vào phòng khách thì hình ảnh trong tưởng tượng này cũng không xuất hiện.Trường Thiên cùng Mịch La hai người đều ngồi trên ghế, không khí tuy không tính là hài hòa nhưng cũng không phải là dạng giương cung bạt kiếm. Hai đại mỹ nam rốt cục đều bày ra chân diện mục, một người khí độ cao hoa, một người dã hoặc chúng sinh, ngũ quan đều không thể bắt bẻ. Nàng chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, khó mà đánh giá.

Đều là sinh ra có một bộ túi da tốt a, đẹp trai dưỡng mắt như vậy hẳn phải nắm chặt cơ hội nhìn nhiều một chút. Chẳng qua đám người hầu đứng bên cạnh đều nơm nớp lo sợ, xem ra đã có một trận chiến miệng lưỡi.

Cũng không biết là ai thắng, Mịch La miệng rất độc, còn Trường Thiên, cũng không phải là đèn cạn dầu…

Thính lực của bọn hắn đều tốt, nên có thể nghe được nàng đang tới gần. Mịch La ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi nàng, rồi nói với Trường Thiên: “Ngươi loay hoay không thể xuống tay, không bằng để nàng ở lại Thành Tùng Giang, tu tiên giả bình thường không làm được việc này.”

Để nàng ở lại Thành Tùng Giang, rồi cho tên hồ ly này lại “chiếu cố” nàng sao? Trường Thiên cười như không cười nói: “Không cần. Thần thông của nàng đều là ta dạy, tất nhiên không giống với tu tiên giả tầm thường, có thể đi cùng ta?”

Mịch La lộ ra vài phần kinh ngạc: “Nàng cũng đi cùng? Nàng chịu được sát khí xâm nhập ở địa mạch sao?”

Nàng ngồi xuống bên người Trường Thiên, không vui mà gõ bàn mấy cái: “Ta nhờ các ngươi đem mọi chuyện nói rõ ràng, muốn đi đâu vậy?” Nàng còn ở chỗ này, hai người này đã tự quyết định, rõ ràng là quá không tôn trọng người trong cuộc như nàng rồi.

Đôi hồng mâu của Mịch La nhìn về phía nàng: “Nàng biết về Địa Sát mạch không?”

Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Có nghe thấy một hai. Mọi thứ đều có hai mặt, thiên địa có chính khí, hóa thành linh khí nhuận trạch vạn vật, tất nhiên cũng có sát khí, bị phong nhập dưới đất, tụ thành địa mạch, gọi là Địa Sát mạch đúng không?” Trên đường đi về phía tây ngẫu nhiên cũng có nghe Trường Thiên đề cập qua, cũng không nhớ kỹ, cảm thấy thứ này cách xa nàng quá.

Mịch La khen: “Trí nhớ thật tốt, chỗ ta cùng Trường Thiên muốn đi đúng là mới xuất hiện Địa Sát mạch.”

Không đợi hắn lên tiếng, Trường Thiên đã quay đầu lại nói với nàng: “Nàng còn nhớ rõ tiểu nữ quỷ mà mấy ngày trước chúng ta thu phục không?”

Tiểu nữ quỷ tới tìm vợ chồng Tăng thị đòi mạng? Nàng nhẹ gật đầu.

“Lúc ấy trên người nó phát ra hắc quang có thể ăn mòn Kim Kê tiêm giáp do nàng luyện chế. Ta thấy có phần kỳ quái, đó rõ ràng là do sát khí đang tác quái. Nhưng ta nhớ là Ẩn Lưu cũng không báo cáo qua việc phụ cận có Địa Sát mạch tồn tại.” Số lượng Sát mạch tồn tại cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là chuyện lạ. Chỉ là trong ghi chép của Ấn Lưu, có ba chỗ nhưng đều không ở gần đây. “Khu vực kia là lãnh thổ quốc gia mà Ẩn Lưu vừa đánh chiếm được, ta vốn tưởng là do ghi chép trễ, định lúc trở về Ẩn Lưu sẽ phái người đến điều tra.” Hắn thuận tay chỉ Mịch La: “Nhưng sau khi tên hồ ly này đến, lại nói rằng Sát mạch này chính là mới xuất hiện. Hơn nữa phạm vi rất lớn, kéo dài cả tòa Xích Quỷ sơn mạch, cơ hồ là muốn kéo dài đến tận trong lãnh địa của Phủ Phụng Thiên.”

Mới xuất hiện, là có ý gì? Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, Sát mạch là do huyết nguyệt oán khí giữa thiên địa ngưng tụ mà thành, đối với người tu tiên thì đó giống như là cấm địa, không thể tới gần. Nếu như dính vào thì một thân phải nhận lấy nhân quả. Quan trọng hơn là, đứng ở nơi tràn ngập sát khí như vậy, một thân linh lực, yêu lực đều sẽ bị ăn mòn. Nàng từng nghe nói có tu tiên giả ngộ nhập phạm vi Sát mạch, kết quả một thân tu vi đều bị áp chế như phàm nhân, cuối cùng chết một cách nghẹn khuất.

Nếu sự tồn tại của sát khí đạt đến một trình độ nhất định sẽ cải biến đặc tính cùng hình dạng của sinh vật địa phương. Tu tiên giả ngộ nhập Sát mạch kia, đại khái đã thôi sinh ra sinh vật cổ quái nào đó, bản thân lại bị áp chế tu vi. Nếu như vậy thì cái chết yên lặng này cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

Bởi vậy, ý định của các tiên phá yêu tông khi ghi chép về Sát mạch cũng không phải để lợi dụng mà để phòng tránh, chỉ dẫn môn hạ đệ tử tránh đi địa phương như vậy, tránh lầm tiên đồ, bị thương tính mạng.

Nhưng mà nàng chú ý tới, đối với hai người đang cùng mình đàm luận chuyện Địa Sát mạch, vô luận là Trường Thiên hay là Mịch La đều dùng từ “xuất hiện” mà không phải là “phát hiện”. Có thể thấy được thứ này vốn không có ở đây, bây giờ lại đột ngột xuất hiện. Sự hình thành Sát mạch là quá trình tích lũy qua ngày tháng. Niên kỷ của một mảnh địa chất như thế đều lớn tuổi hơn Trường Thiên nhiều. Sao có thể nói là có Sát mạch mới đột nhiên xuất hiện mà người bên ngoài lại không hay biết gì?

Nếu nói là chúng yêu ở Ẩn Lưu ghi chép không được đầy đủ thì cũng không sao. Dù sao đây là địa bàn mới, còn chưa kịp chỉnh đốn tốt. Thế nhưng cái Địa Sát mạch này có một phần nằm ở bên trong phạm vi lãnh thổ của Phủ Phụng Thiên, vì sao Phủ Phụng Thiên cũng không có ghi chép?

“Trước khi đi, ta có hỏi qua Tằng lão đầu, dị tượng ở Xích Quỷ Sơn bắt đầu xuất hiện từ nửa năm trước. Sau đó thì dã thú trong rừng rậm dao động bất an, thợ săn trong thôn có đi mà không về, cho nên về sau không ai dám đi.”

Mịch La cũng tiếp lời: “Trùng hợp chính là, thám tử do ta phái đi điều tra cũng hồi bẩm lại, nơi này nửa năm trước cũng hơi có dị trạng. Trước kia thủ hạ của ta không để ý, chỉ ghi chép lại đêm có Sát mạch này, nào biết được vài tên hảo thủ được phái đi điều tra đều táng thân trong núi sâu. Sau đó tin tức này mới truyền tới tay ta.”

Có thể được hắn xưng là hảo thủ, tất nhiên chính là tinh anh do PhủPhụng Thiên phái ra. Ngay cả bọn hắn đều không thể trở về, cũng khó trách Mịch La có chút hứng thú.

Nàng mở miệng nói: “Còn gì nữa không? Có thể khiến ngươi gần sang năm mới phải chạy ra ngoài, lý do này không đầy đủ.”

Lúc này Trường Thiên đưa cho nàng một khối ngọc giản: “Nàng xem đi là sẽ biết.”

Nàng truyền thần niệm vào trong ngọc giản, lập tức thấy được nhiều hình ảnh lẻ tẻ mà vỡ vụn.Đa số là quái vật răng nhọn móng sắc từ trong bóng tối đột nhiên hiện ra. Những quái vật này quanh thân đều có hắc khí quấn quanh, từ trong hình ảnh nàng chỉ có thể lờ mờ nhìn ra rằng chúng có đầu rất lớn, giống như ngựa lại giống kiến khổng lồ, hành động nhanh chóng dị thường. Dù là nàng có lịch duyệt vào nam ra bắc, cũng chưa bao giờ thấy qua những quái vật hình thù kỳ lạ này.

Phía sau hình ảnh lộn xộn mà ngắn ngủi này, có thể nhận ra rằng người thu được cảnh này thấy đồng bọn bên người bị quắp đi, bọn hắn đã cấp tốc chạy trốn.

Chỉ một lúc sau, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một hình ảnh: trong sơn cốc tràn đầy băng tuyết không có một bóng người, trên mặt đất đột nhiên nứt ra một khe hở cực lớn, giống như một cái miệng cười to im ắng, trong đó là một mảnh tối đen, thoạt nhìn sâu không đoán được. Người thu được hình ảnh này đứng ở bên cạnh khe lớn đó, cùng đồng bọn nhìn chăm chú. Đầu tiên là ném vật thể giám sát phát quang, sau đó chậm rãi xuống dưới tìm kiếm, rồi chìm dần trong bóng tối.

Tất nhiên những người này đã bị áp chế tu vi, ngay cả thần thông ngự kiếm cũng không dùng được, lại còn trung thành thực hiện nhiệm vụ mà thượng cấp giao cho. Nhìn đến đây, Ninh Tiểu Nhàn cũng bội phục năng lực dùng người của Mịch La.

Hình ảnh cuối cùng hiện lên chính là một cái hố lớn quỷ dị, bên trong vô số người đang quỳ san sát, hai tay đều bị trói, đầu cúi xuống! Nhìn qua cũng có đến mấy ngàn người.Ở vách tường bên cạnh có khắc những văn tự huyền ảo tối nghĩa, có vài phần tương tự với chữ giáp cốt. Quan trọng nhất là, trên mặt tường bóng loáng này, màu sắc tuy ảm đạm nhưng giữa những hàng chữ được khắc lên lại phản xạ một ít ánh sáng kim loại.

Những chữ này lại do kim loại chế thành đấy.