Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 624: Chữa thương




Trên thực tế, lệnh bài này dùng nguyên liệu tinh thiết hết sức quý hiếm chế thành, đây là nguyên liệu luyện khí sư thích nhất, ngang hàng với thiên thạch, chẳng qua màu sắc như vàng ròng, rất nhiều thần khí muốn chế tạo được cần phải có nguyên liệu này, vì vậy chỉ một viên cỡ hạt đậu cũng có giá trị ba vạn linh thạch.

Chế luyện một mặt lệnh bài này cần tốn bao nhiêu tinh thiết, có thể đổi được bao nhiêu linh thạch? Một lệnh bài này khiến sắc mặt người Kính Hải vương phủ đều thay đổi. Thế gian này thứ làm người ta kính sợ thứ nhất là quyền, thứ hai là tiền, từ lệnh bài này có thể thấy được thân phận của người mang nó, là một người có địa vị cực kỳ tôn quý của Ẩn Lưu.

Từ khi Ẩn Lưu khởi động chiến tranh tới nay, tư liệu về yêu tông lánh đời đã lâu này bắt đầu được nghiên cứu rộng rãi. Người trong Kính Hải vương phủ tất nhiên biết trong Ẩn Lưu lệnh bài chia làm sáu loại … thiết mộc thấp nhất, màu vàng cao quý nhất, chỉ mấy vị môn chủ cùng Hám Thiên Thần Quân trong truyền thuyết mới có tư cách nắm giữ lệnh bài này. Có kim lệnh trong tay, có thể điều động thiên quan vạn mã.

Ở trong địa bàn Ẩn Lưu, bọn họ cũng không nghĩ có ai ngu dốt dám giả mạo thủ lĩnh của Ẩn Lưu, trêu chọc cái yêu tông cường đại này. Cho nên, kim bài này chỉ có thể là thật.

Sắc mặt tên văn sĩ trước mặt không dễ coi nữa. Người tu tiên luôn tôn sùng kẻ mạnh, thật ra thì yêu quái cũng không khác gì. Hắn nhẹ giọng nói ‘Không biết là vị thủ lĩnh nào của Ẩn Lưu đại giá?”

Ninh Tiểu Nhàn nhìn Trường Thiên một cái, thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt, biết với hắn căn bản nói ra thân phận không sao cả, cho nên quay đầu cười nói “Hám Thiên Thần Quân”

Nàng thực sự nhìn được uy lực của bốn chữ nhỏ này rồi.

Giống như sấm sét giữa trời quang, như nước vào dầu sôi. Không chỉ tên văn sĩ này, mà người hai bên bờ sông nghe được tiếng nói của nàng đều không hẹn mà cũng thối lui vài bước, trên mặt biến sắc. Tiếng nước chảy tựa hồ cũng dừng lại, cự yêu kia giống như trước ngây như phỗng, cứng còng trong nước.

Nó lại cùng thần quân thượng cổ đấu, còn là từ trong tay hắn vớt lại được một mạng. Là mấy năm nay làm công tác thủy thần, được trời cao phù hộ sao? Trong mắt cự yêu cơ hồ có nước mắt, đối với trời cao cảm động đến rơi nước mắt.

Văn sĩ đối diện, vẻ mặt lại càng đặc sắc, Ninh Tiểu Nhàn thấy màu sắc khuôn mặt hắn liên tục thay đổi, trong bụng thấy hơi lạ “Thì ra danh tiếng của Trường Thiên ở Nam Thiệm bộ châu lại một lần nữa vang dội sao?”

Dù sao nàng ngủ say cũng lâu, không biết mấy năm nay Ẩn Lưu triển khai dáng vẻ khí thế ra sao, lấy đi bao nhiêu nhân mạng. Những tông phái khác giết chóc bất quá chỉ vì địa bàn, vì lợi ích, Ẩn Lưu ra tay, ngoài tính mạng còn lấy đi hồn phách. Mà danh tiếng Ẩn Lưu vĩnh viên gắn chặt với một người, chính là thượng cổ thần thú Hám Thiên Thần Quân.

Tên văn sĩ này công phu trấn định không tệ, mấy hơi thở sau đã điều chỉnh lại được. Hắn bước lên hai bước, cúi người thật sâu, cung kính nói “Không biết Thần Quân đích thân tới, Diêu Văn Viễn đường đột, mong thần quân thứ tội”

Trường Thiên thản nhiên nói “Tên yêu quái này ta có thể mang đi chưa?”

Trên trán Diêu Văn Viễn đổ mồ hôi, cười khổ nói “Lão Quân sao lại nói vậy? Yêu quái này người muốn mang đi, chúng ta, chúng ta tất nhiên là sẽ không động tới. Trở về Kính Hải vương phủ, phủ chủ đại nhân biết yêu quái này được ngài mang đi, nghĩ rằng cũng sẽ không trách cứ chúng ta”

Trường Thiên a một tiếng nói “Nếu như thế, các ngươi đi đi” Hắn rất già sao? Gió đên thổi qua, đưa tới mùi hương của người trước mặt. Đứng bên người nàng, hắn tự dưng đối với xưng hô Lão Quân cảm thán tự đáy lòng, lại càng không vui vẻ gì với mấy người Kính Hải vương phủ.

Cự yêu này đối với Kính Hải vương phủ mà nói tất có chỗ dùng. Nhưng Hám Thiên Thần Quân ở chỗ này, Kính Hải vương phủ có tới bao nhiêu người cũng như vậy, còn không bằng thông minh một chút, biết thời biết thế cho đi một cái nhân tình.

Cái gì mà tội nghiệt chồng chất, cái gì mà không thể tha thứ? Ẩn Lưu không phải là ổ yêu quái sao, mặc dù không biết vì sao Hám Thiên Thần Quân lại ra mặt thay cho cự yêu này, nhưng nếu tên cự yêu này bị mang về núi Ba Xà, sợ rằng cuộc sống từ nay trôi qua vô cùng dễ chịu, nói gì tới chịu phạt? Bọn họ truy lùng hơn trăm vạn dặm, cuối cùng thành công dã tràng, mang giỏ trúc múc nước.

Cứ như vậy hai tay trống trơn trở về, không biết phủ chủ đại nhân sẽ giáng tội thế nào đây. Trong lòng hắn cười khổ, miệng lại không thể không liên tục nói “dạ”, ánh mắt lại quét qua Ninh Tiểu Nhàn đứng nghiêm một bên, linh quang trong đầu chợt lóe

“Ngài, Ngài là Ninh trưởng lão Ninh Tiểu Nhàn?” hắn vội hỏi.

Người này nhìn thấy nàng ánh mắt đột nhiên phát sáng. Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn nói “Đúng”. Vẻ mặt như nhặt được chí bảo của đối phương là sao? Nàng rất không quen ánh mắt thế này.

Diêu Văn Diễn vui vẻ nói “Khí sắc ngài thật tốt, chẳng hay thân thể đã tốt lên chưa? Nếu biết được tin tức ngài đã tỉnh lại, thiếu gia của chúng ta không biết sẽ cao hứng thế nào …”

Lời này vừa nói ra, Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy phía sau truyền tới sát khí nồng hậu. Nàng vội vàng ho nhẹ, thản nhiên nói “Các ngươi nên rời đi”. Đầu ngón tay đặt sau lưng nhẹ nhàng cầm lấy tay Trường Thiên.

Tay của hắn thật lạnh.

Diêu Văn Viễn bị nàng ngắt lời, trên mặt sửng sốt, sau đó liền tỉnh hồn, một lần nữa thi lễ nói “Chúng ta xin cáo từ”. Nhẹ nhàng phất tay, hơn mười người một lần nữa lẩn vào bóng tối, rất nhanh biến mất không thấy.

Hắn mất đi yêu quái này, nhưng lại mang về cho thiếu gia tin tức Ninh Tiểu Nhàn đã hồi phục, bấy nhiêu cũng có thể đem công bù tội đi? Trước khi đi nhìn lại một lần, hai người bên bờ sông dưới ánh trăng đứng dựa vào nhau, khó phân tách. Thiên hạ đồn rằng Hám Thiên Thần Quân cực kỳ thương yêu Ninh Tiểu Nhàn, hôm nay xem ra tin đồn cũng không sai, khoảng cách giữa hắn và nàng, thủy chung không hơn một thước.

Bọn họ vừa biến mất, Trường Thiên liền cầm ngược lại tay nàng, quay đầu hướng về phía dòng sông. Hắn dùng khí lực không nhỏ, Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy như gọng kềm, hiển nhiên muốn phát giận. Nàng thông  minh không chọc hắn lúc này, cũng biết điều nắm tay hắn chặt một chút.

Trường Thiên hơi dùng sức, đầu ngón tay trong lòng bàn tay liền biến thành một mảnh mềm mại. Xúc cảm này tốt đến nỗi làm cho hắn muốn thêm vài phần khí lực, nhưng rồi lại sợ làm nàng đau.

Hắn thật muốn đem nàng bắt lấy mà nhào nặn.

Hắn rủ mắt, đem những suy nghĩ này tạm thời xua đuổi, sau đó chỉ vào Ninh Tiểu Nhàn nói với cự quái “Ngươi đã từng gặp nàng?”

Ánh mắt của hắn lập tức rơi trên người nàng. Hắn cũng là kẻ có nhãn lực, Trường Thiên đứng rất gần nàng, điều này nói rõ cô gái này là người có địa vị không tầm thường trong suy nghĩ của Thần Quân, vì vậy hắn chỉ qua loa đánh giá hai cái rồi rời ánh mắt, không dám nhìn nhiều “Vị này là?”

Trường Thiên khiêu mi “Ngươi không biết?”

Âm thanh ngạc nhiên từ dòng sông vang lên “Ta sao …? Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy vị … cô nương này …” hắn do dự một chút, không biết nên dùng từ thế nào.

Môi mỏng của Trường Thiên cong lên “Hôm nay nàng tới miếu Thủy thần chơi, thẻ có ấn thủy thần rơi ra, vừa vặn rơi tới bên chân nàng”

“Thẻ có ấn thủy thần?” âm thanh từ dòng sông càng quái dị hơn, qua thật lâu hắn mới bừng tỉnh đại ngộ “A, người nói là thủy thần ký!”

“…” Ninh Tiểu Nhàn dùng sức nhìn hắn chằm chằm, người này có thể đem chuyện điểm tân nương quên đi không còn một mống, cũng thật hay. Nhưng điều này đưa tới chút manh mối, đối với phàm nhân mà nói đây là chuyện vô cùng trọng yếu, đặt ở chỗ “thần tiên” lại là chuyện cỏn con như hạt đậu.

Hiện tại, đến phiên cự yêu tiểu tâm dực dực cẩn thận đánh giá nàng. Hắn không có nhìn sai, Thần Quân vẫn nắm chặt tay nhỏ bé của người ta. Ý chiếm hữu trần trụi như vậy, gian tình nồng đậm như thế, nếu hắn còn không có nhãn lực nhận ra, cũng không sống được tới tuổi này. Cho nên hắn vội vã vỗ đầu một cái nói “Thật là đáng chết, đó là đồ vật do thủy thần tiền nhiệm để lại, từ sau khi ta tiếp nhận nơi này, chưa từng đi quản chuyện nhỏ nhặt kia, nào biết hôm nay lại rơi ra thủy thần ký”

Thủy thần tiền nhiệm? Nàng trừng mắt mà nhìn.

“Trong ống chứa tới một trăm tám mươi thẻ, vị cô nương này thoáng cái có được thẻ thủy thần ký, điều này cũng thật là …” Hắn ngượng ngùng nói “Đây là tập tục xấu của Thủy thần tiền nhiệm lưu lại, đó là một con cá Chình tinh. Ta vốn không có ý kế tục thói quen điểm tân nương này. Nói chi vị cô nương này còn là đạo lữ của đại nhân, ta trước hướng người bồi tội” Dứt lời liền đứng trên mặt nước, cung kính bái một cái.

Nàng luôn luôn thích mềm không thích cứng, thủy thần trước mắt hướng nàng nhận sai, lại thấy Trường Thiên bên cạnh không có phản ứng khác, hiển nhiên cũng đã hóa giải, cho nên thi lễ mỉm cười nói “Ta tất nhiên không sao, chẳng qua là đám phàm nhân một đường đuổi theo, muốn trói ta mang trở về”

Cự quái chặn lời nói “Ta một lát liền báo mộng cho ông từ, để hắn từ nay về sau hủy bỏ việc này” Dứt lời, ánh mắt trông mong nhìn Trường Thiên.

Trường Thiên khẽ hừ một tiếng nói “Liền tha cho ngươi. Trước đó ngươi đã trọng thương, hiện tại thương thế còn chưa khỏi?” Lúc trước cùng đánh nhau với kẻ này, hắn có thể cảm giác đối phương mệt mỏi chồng chất, đánh nhau cũng không có gì vui vẻ.

Cự quái vui vẻ nói “Thần Quân cao minh, Xích Nha bội phục”. Tân chủ nhân nói thư thế, là có ý muốn trị thương cho nó. Thương thế của nó có chút cổ quái, nhưng nếu Hám Thiên Thần Quân nguyện ý xuất thủ, cơ hội khỏi hẳn của nó không biết lập tức tăng lên bao nhiêu lần.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn bản thể đỏ như máu của nó cùng những chiếc răng dài, thầm nghĩ – Xích Nha – cái tên thực hết sức chuẩn xác.

Trường Thiên cũng không để ý đến nó, chỉ đưa tay bắt lấy eo nhỏ của Ninh Tiểu Nhàn, đưa nàng cùng tới giữa sông, đứng trên người cự quái. Loại cự quái sống trong sông lớn như vậy, thân người thường vô cùng trơn trượt, may là nàng có thể đứng vững, không tốn sức lực.

Sau đó Trường Thiên nắm lấy tay nàng, đưa tới bên da cự thú “Ta và nàng thần lực có cùng nguồn gốc, nàng thử một chút, xem có thể dò xét ra vấn đề không?”

Nàng biết đây là Trường Thiên mượn cơ hội chỉ điểm công khóa rồi, vội vàng thu liễm tâm thần, đem thần lực đưa đến trong cơ thể cự thú, tinh tế kiểm tra. Đại yêu quái này cũng hiểu dụng ý của Trường Thiên, nên bất động mặc nàng dò xét.

Mới dò xét một lát, nàng liền oán thầm, yêu quái này đầu cũng quá lớn đi. Nàng đưa thần lực vào trong thân thể đối phương tựa như đá chìm biển, liền cả tiếng nước chảy cũng không nghe được, chỉ cảm thấy một cái túi da trống tự nhiên, muốn tìm ra vấn đề thì thật là khó.

Lại nói, nếu là dễ dàng tìm được, Trường Thiên cũng sẽ không mượn cơ hội này thử nàng. Nàng nhíu nhíu mày, không chút do dự điều động tất cả thần lực trong nội đan, hóa thành mười bảy mười tám dòng, một lần nữa chui vào dưới da cự thú.

Hơn mười đạo thần lực tầng tầng trải rộng ra, đan vào như lưới, đem thân thể cự thú phân chia làm mười mấy khu vực, qua lại kiểm tra. Đối khả năng cùng thủ pháp thao túng thần lực cao độ và tinh vi đó, không tới mấy hơi thở nàng đã có chút thở gấp, khó có thể duy trì lâu. Chỉ kiểm tra thân thể cự thú này, sao có thể so sánh với việc không ngừng điều khiển thuyền ngọc hai, ba ngày. Trường Thiên nói không sai, nàng thiếu hụt sức chịu đựng.

May là trước lúc nàng tổn hao hết sức, thân thể cự thú đột nhiên truyền ra cảm giác khác thường. Là từ phần dưới bụng, gần vị trí đan điền, Ninh Tiểu Nhàn kiểm tra ra có một lực lượng cổ quái, hung mãnh, âm lãnh, tinh thuần, tựa hồ theo hắn cùng tồn tại, lại mang theo sứ mệnh hủy diệt, phá hủy sinh mạng. Lực lượng này đại khái bị cự thú chèn ép. Đặt trong thân thể khổng lồ, quả nhiên như muối bỏ bể, nàng có thể nhanh  như vậy tìm được, coi như có mấy phần vận khí.

Bị thần lực của nàng công kích, dị lực này vốn đang ngủ đông đột nhiên hưng phấn như đánh máu gà, lực đạo vô hình như giương nanh mùa vuốt, áp chế tới những nơi xung yếu, muốn cùng thần lực của nàng phân cao thấp. Nó vừa có hành động, Ninh Tiểu Nhàn liền cảm giác cự thú phía dưới hú lên một tiếng dài, âm thanh như ngựa hí, cả người khẽ run rẩy, hiển nhiên là còn lo lắng nàng cùng Trường Thiên đang đứng trên lưng nó, vì vậy cố nén đau đớn kịch liệt, không dám nhúc nhích.

Thông qua nội thị, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, lực lượng cổ quái này mặc dù bị áp chế, song mỗi thời khắc đều không quên ngọ nguậy khuếch trương, phàm chỗ bị nó lấn tới da thịt cùng gân mạch sẽ bị hủ hóa thành màu đen. Chẳng qua là tự thân cự thú có sức khôi phục mạnh mẽ, chỉ một lúc vết thương liền một lần nữa biến trở lại sắc đỏ.

Đây là tràng diện tranh đoạt lãnh thổ. Sinh mệnh lực của cự thú tuy rằng rất lớn, nhưng cứ phải hung hiểm chiến đấu không ngừng nghỉ như vậy sợ rằng ngay cả chút thời gian để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt cũng không có, hơn nữa lại là cơ thể của chính mình nên có nhiều cố kỵ, đoán chừng là bị lực lượng này hành hạ đến cực kỳ khó chịu rồi.

Đối với loại sức mạnh này, Ninh Tiểu Nhàn cũng không cảm thấy xa lạ. Bởi vô luận là nàng hay Trường Thiên đều từng thấy rõ ràng trên một người:

Hoàng Phủ Minh!

Đứa nhỏ này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã triển lộ ra sát khí cường đại, nhưng nàng chỉ từng thấy hắn đem sát khí phóng ra ngoài, lại chưa từng nghĩ tới sát khí cũng có thể vùi sâu vào trong thân thể người khác, đồng thời tạo nên tổn hại đáng sợ như vậy. Cụm sát khí này, có phải do hắn gây ra hay không, hoặc có lẽ cùng hắn không thoát khỏi liên quan?

Nàng nhanh nhạy suy nghĩ, thân thể cũng không còn chút sức lực nào. Nàng vội vàng đem thần lực rút về, trước hết điều tức sau mới quay đầu nói với Trường Thiên “Sát khí”

Nàng nói là khẳng định, mà không phải là nghi vấn. Hắn mặc dù tâm tình không tốt, nhưng là hài lòng với công khóa của nàng, khóe miệng cong lên nói “Không tệ. Nàng có thể nghĩ tới cái gì?”

Nàng có thể nghĩ tới cái gì? Con ngươi mờ mịt chuyển động, thật lâu mới kinh ngạc nhìn hắn. Trừ Hoàng Phủ Minh, nàng không nhớ ra đầu mối gì hữu dụng, nhưng là nói tiểu tử kia có thể đối phó với yêu quái lớn như vậy, đánh chết nàng cũng không tin.

Nàng ít khi có bộ dáng ngốc nghếch như thế, thoạt nhìn lại là tâm tư hoàn toàn tín nhiệm hắn, tức giận không nhịn được của Trường Thiên tiêu tan không còn một mảnh, rất muốn kéo nàng vào lòng, dùng lực niết quai hàm của nàng tới khi nàng oao oa kêu đau mới thôi. Bất quá, hiện tại nơi này có người ngoài.

Hắn ho một tiếng, sắc mặt lạnh nhạt “Tiếu Tử”

Tiếu Tử? Cái này và Tiếu Tử huynh có quan hệ gì? Í, khoan đã!

Trong đầu linh quang chợt lóe, nàng nhíu mày, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ chợt hiểu “Thủy thần, thì ra ngươi chính là thượng cổ yêu quái khi đó”

Ở kinh đô, khi đưa linh trà vào thành, Tiếu Tử đã từng nói với nàng, thương đội ở hạ du sông Bạch Đào từng thấy vô số người tu tiên vây công một yêu quái thượng cổ hình thể khổng lồ. Lúc ấy Tiếu Tử còn nghe nói, những người tu tiên này tự xưng là người của Kính Hải vương phủ.

Kẻ trước mắt này, chẳng lẽ là cự yêu lúc đó bị vây công? Lũ tiểu tử Kính Hải vương phủ này cũng không biết dùng biện pháp gì, đem sát khí ngưng tụ thành thực chất đánh vào trong thân thể hắn, là lúc ấy muốn mượn sát khí này khuất phục nó, đại khái lại không ngờ yêu lực của nó thâm hậu như thế, lại có thể đem sát khí áp chế đến một góc trong thân thể.

Người này cũng được a, thế nhưng có thể khiến Kính Hải vương phủ thất thủ.

Trường Thiên thấy nàng nhớ lại, cũng gật đầu nói “Nó là yêu quái từ thời kỳ thượng cổ rất hiếm thấy, tên gọi Cá voi. Thật ra từ ba vạn năm trước ta đã thấy nó một lần, lúc ấy nó vẫn chỉ là thú con, nhưng bây giờ đã lớn như vậy. Trở về sẽ nói tỉ mỉ cùng nàng.

Cá voi Xích Nha tất nhiên là khẩn cầu sự giúp đỡ của hắn. Trường Thiên cũng không trì hoãn thời gian, giống như Ninh Tiểu Nhàn, đưa tay đặt trên da của nó, đưa thần lực vào. Bản lãnh của hắn cùng ninh Tiểu Nhàn tất nhiên không giống nhau, thần lực vừa mới đưa vào cơ thể, Xích Nha run rẩy càng lợi hại, hiển nhiên là sát khí ở trong cơ thể cảm ứng được với thần lực của Trường Thiên, điên cuồng giãy dụa, Xích Nha cũng vì vậy càng thêm thống khổ. Nhưng mà kẻ này quả nhiên có thể nhịn, lại gắng gượng không nhúc nhích, chẳng qua là từ miệng phun ra tiếng kêu dài như ngựa hí.

May là đau đớn mặc dù kịch liệt nhưng cũng không kéo dài. Bất quá mười mấy hơi thở thời gian, Trường Thiên đã thu tay về, trong lòng bàn tay như bạch ngọc là một khối không khí tối đen như mực đang không ngừng quay cuồng, muốn trốn đi. Trường Thiên làm sao để nó chạy trốn, lấy ra một bình lưu ly, đem nó đặt vào “Cũng chưa từng thấy qua một thứ như thế, mang về nhìn kỹ một chút”

Đoàn sát khí này trong thân thể Xích Nha cũng to cỡ lốp xe, đến tay hắn lại chỉ như một nhúm nhỏ. Họa rời thân, cá voi đau đớn đứng thẳng lên, lập tức thân thể trở nên vững vàng.

Trường Thiên nhận thấy liền kéo nàng ngược về bờ, sau đó hai người thấy thân thể cá voi trở lại nước, một lần nữa hiện lên, đã hóa thành hình người. Lần này không phải là huyễn tượng nữa

Sát khí kia quả nhiên lợi hại. Ninh Tiểu Nhàn le lưỡi, chỉ một chút sát khí lại khiến cho Xích Nha chịu đủ hành hạ, ngay cả hóa thành hình người cũng không thể, đồ đáng sợ như thế rốt cuộc là từ nơi nào tới?

Xích Nha hướng về phía Trường Thiên cung kính cúi người, trầm giọng nói “Đa tạ thần quân, Xích Nha sẽ theo đường thủy, đi tới Ẩn Lưu”. Hắn là yêu quái thủy sinh, có thể tung hoành sông nước, nhưng bị thiên đạo ước thúc, không có năng lực cưỡi mây lướt gió, vì vậy phải mượn đường thủy mà đi, tốc độ ngược lại nhanh hơn đường bộ.

Trừ rồng là con cưng của trời, có thể đi khắp bốn bể cùng tam giới, đa số loài yêu quái thủy sinh đề bị hạn chế, nhiều nhất chỉ có thể tu luyện ra năng lực đi lại trên lục địa, nhưng muốn ngao du trên trời không chỉ là mơ tưởng.

Trường Thiên đối với lời hắn nói cũng không kinh ngạc, hiển nhiên hai người đã sớm nói xong. Hắn ném ra một lệnh bài trầm ngâm nói “Nếu ngại con sông trong rừng rậm Ba Xà không đủ lớn, ngươi có thể cư trú ở Vô Tận Hải bên cạnh rừng rậm” Cá voi thân thể quá lớn, cùng bản thể Ba Xà giống nhau, nếu thời gian dài không thể hóa ra bản thể, cũng không thoải mái.

Xích Nha vui vẻ nói “Như thế cũng tốt, Xích Nha cáo từ. Nếu trên đường lại gặp bằng hữu cũ, sẽ mời bọn họ cùng nhau tới Ẩn Lưu” Hắn trời sinh không thích sướt mướt rườm rà, sau khi vái lạy Trường Thiên, lại như suy nghĩ một chút, hướng Ninh Tiểu Nhàn thi lễ, lúc này mới lặn xuống, không thấy bóng dáng.

Cái thi lễ này cũng là có thâm ý, sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn ửng đỏ, vội vàng nghiêng người không nhận lễ. Tiếp theo trong nháy mắt cự quái đã biến mất, nó trầm xuống làm nhấc lên từng đợt sóng lớn đánh vào bờ, qua thật lâu mới dừng lại.

Nàng không nói gì nhìn chằm chằm con sông đen ngòm “Thủy thần cứ như vậy đi?”

“Nàng nghĩ hắn nguyện ý ở chỗ này làm thủy thần?” Trường Thiên xoay người mà đi, nghe vậy cười một tiếng “Người Kính Hải vương phủ tấn công, Xích Nha bị trọng thương, từ sông Bạch Đào một đường chạy tới đây đã kiệt sức, ngay cả thu nhỏ thân hình lại cũng khó khăn. Thủy vực phía trước đều không lớn, hình thể nó lớn như vậy bơi không qua, không thể làm gì khác hơn là ngừng lại ở chỗ  này”

Nàng bước nhanh đuổi theo, lúc này chợt hiểu ra “Thì ra là chàng nói muốn tìm người, chính là nó? A, vậy thủy thần tiền nhiệm có chuyện gì?”

“Cũng đúng dịp, sau khi cùng nàng dừng lại ở trấn này, ta liền cảm nhận được yêu khí của nó phóng ra”’ Trấn này quá nhỏ, sau khi Xích Nha trọng thương không thể che hết yêu lực, dễ dàng bị hắn phát hiện, một đường cùng tới đây, lại phát hiện cố nhân bị thương “Lúc thượng cổ ta thấy nó, lúc ấy mới là một con cá voi nhỏ, hôm nay đã trưởng thành lớn như vậy”

Nàng thất thanh nói “Cá voi nhỏ?” Động vật sinh nở bằng bào thai, sao có thể sinh hạ ra cái con “Nhỏ” như thế?

Hắn liếc xéo nàng một cái “Hiếm thấy vô cùng. Loại yêu quái này lúc sinh hạ thường rất khó gặp được, sống qua mấy năm mới nở ra cá voi. Từ đó về sau sinh trưởng mặc dù không nhanh, nhưng hình thể theo tuổi tác càng lúc càng lớn, không có hạn mức lớn nhất. nó mặc dù lúc mới ra đời rất nhỏ, nhưng cuối cùng sinh trưởng so với cự kình còn lớn hơn rất nhiều. Nó có thể bình an sống qua ba vạn năm, trưởng thành với hình thể hiện tại cũng không kỳ quái”

“Ta điều tra rồi, thủy thần tiền nhiệm là một con cá chình tinh đạo hạnh sáu trăm năm. Nó là tiểu quái đạo hạnh cao nhất sông này, Xích Nha bơi tới nơi này liền mang nó làm thuốc bổ, một ngụm nuốt vào, kết quả thừa hưởng chức vị của nó”. Yêu quái cắn nuốt lẫn nhau không phải chuyện gì lạ, hơn nữa Xích Nha bị thương nặng, cần cấp bách đại bổ lại. “Cá chình trời sinh cần bổ âm, vừa hay làm thần hộ mệnh cho trấn nên không cần cường đoạt dân nữ. Đại khái là nó báo mộng cho người trong trấn, làm ra mánh lưới thủy thần ký chọn tân nương”

Tính toán ra, ba năm trước là lần chọn tân nương cuối cùng, vừa vặn thời gian Tiếu Tử thấy Xích Nha ở bờ sông. Từ góc độ này mà nói, Xích Nha không có nói láo, dĩ nhiên hắn cũng không cần nói láo. Vì vậy, chuyện thủy thần chọn tân nương không tính trên đầu hắn. Với tính cách của đại yêu quái, không tìm loài người gây chuyện đã là tốt rồi, nơi nào còn cố ý gây chuyện nhỏ như thế?

Xích Nha đối với nhân loại vốn không có hảo cảm, chẳng qua là tiếp quản thủy thần vị từ cá chình tinh, phát hiện tiếp nhận khói lửa cung phụng của nhân gian cũng tốt cho cơ thể nên mới có thể hạ mình ẩn núp ở đây, khi rảnh rỗi lộ vẻ hiển linh, làm vài chuyện có ích cho dân trong trấn.