Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 617: Thiên lôi dẫn đến địa hỏa




Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Lời đồn đãi như vậy đa số mọi người không tin.

Nhưng sau khi Hám Thiên Thần Quân ngang trời xuất thế, quả thực ngựa không ngừng vó đánh đông dẹp tây, không ngừng chém giết. Điều kỳ quái nhất chính là lại chạy đến phía Đông Nam Chiêm Bộ Châu  giết người! Phải biết rằng, Ẩn Lưu ở Đại Tây Nam, mà phái Cửu Tiêu ở trên biển Đông, đây chính là lộ trình cách xa nhau hơn ngàn vạn dặm. Hắn thân là người quan trọng nhất Ẩn Lưu mà lại dám dưới tình huống chiến cuộc chưa ổn định, bỏ tông phái chạy tới Đông Hải xa xôi giết người, cái này phải là cừu hận rất lớn thúc dục mới có thể thế.

Lúc này lại có người đứng ra nói sự kiện năm đó ở Kinh Đô, Hám Thiên Thần Quân ngày xưa từng ở con phố sầm uất trong kinh giết thầy trò Hàn Quỳnh tiên tử phái Cửu Tiêu. Chỉ có một tiểu đồ đệ thoát được tánh mạng. Lúc ấy rất nhiều người ở đó đều nghe được rất rõ ràng, Hám Thiên Thần Quân chính miệng nói rằng, quả thực chỉ vì Nam Minh Ly hỏa kiếm, vì một người. Hơn nữa ngày đó cũng có vô số người chính tai nghe nói hắn phát ngôn bừa bãi: “Trong hai năm, phái Cửu Tiêu tất vong, hơn nữa từ trên xuống dưới, chó gà không tha!”

Khoảng cách sự kiện kinh đô ngày ấy tới giờ, quả nhiên đã sắp đến kỳ hạn hai năm. Đây là bằng chứng có sức thuyết phục, hơn nữa sau khi lời đồn thả ra, bản thân Trường Thiên cũng không đứng ra bác bỏ tin đồn, làm như chấp nhận. Vì vậy nhất thời đủ loại giả thuyết, lời đồn đãi trải qua mấy phiên bản biến hình, rốt cục nhận định nàng – Ninh Tiểu Nhàn là yêu nữ làm hại đại lục hỗn loạn! Hám Thiên Thần Quân sủng ái quá đáng. Vì nàng không tiếc khơi mào chiến sự ở Nam Chiêm Bộ Châu, lấy sinh hồn tế trời đổi lấy nàng sống lại.

Lạy chúa, nàng cũng có một ngày được nhận định là hồng nhan họa thủy! Ninh Tiểu Nhàn khẽ há mồm, trong lòng không biết nên đắc ý hay buồn cười.

Chẳng qua nàng cũng biết, mình từ nay về sau sẽ không được bình an rồi. Tất cả sát nghiệt Trường Thiên phạm phải, nàng cũng phải cùng hắn gánh chịu. Bởi vì nàng chính là “nguyên nhân” những người này chết đi, chính là do người cho nên sinh “quả”. Cho dù tương lai Độ Kiếp, thiên đạo cũng sẽ phán định mấy chục vạn tu sĩ chết đi kia cũng bởi vì nàng dựng lên. Từ góc độ này mà nói, nàng cũng lây dính đầy tay máu tanh!

Huống chi loại sinh vật “hồng nhan họa thủy” này, cho tới bây giờ đều không sống được lâu đâu. Bất luận là Muội Hỉ, Đắc Kỷ hay Bao Tự, có một người nào được chết già? Không có nghe nói sao, mỹ nữ từ xưa như danh tướng, không thể ở trần gian đến bạc đầu.

Nội dung lời đồn đó, thật ra rất gần sát sự thật, chỉ có điều người truyền bá lời đồn thay hình đổi dạng nội dung huyết khế, biến mất bộ phận Âm Cửu U. Mà điều đó là ai thả ra, nàng và Trường Thiên trong lòng đều hiểu rõ, đơn giản là kiệt tác của Âm Cửu U. Hắn muốn Trường Thiên giống mình đứng đối lập với mọi người, muốn danh tiếng nàng đứng trên đầu sóng, thân bại danh liệt! Người này quả nhiên đánh cho gẫy bàn tính tốt.

Hạc môn chủ thấy nàng giận đến cắn răng, vội vàng nói: “Mấy năm qua, Thần Quân đại nhân cũng gia tăng bắt Âm Cửu U. Chẳng qua sau khi hồn tu lẫn vào đám người, thật sự như tiến vào đại dương mênh mông, khó tìm bóng dáng. Hơn nữa theo Ẩn Lưu giết chết tu sĩ càng ngày càng nhiều, hồn lực hắn lấy ra cũng càng ngày càng no đủ. Có một hôm Trường Thiên đại nhân vô tình gặp, sau đó giao thủ cùng Âm Cửu U, sợ rằng không phải dễ dàng.” Âm Cửu U là yêu nhân thượng cổ, trên người có thần thông vô số. Nếu hồn lực của hắn khôi phục, quả thật cực kỳ khó đối phó.

Mắt thấy Hạc môn chủ tự thuật rốt cục nói một giai đoạn, trong lòng nàng thấy phức tạp rối loạn, xoa trán nói: “Xin ngài đi trước bận rộn công việc, ta có chút mệt nhọc.”

Lão đầu nhi biết nàng cần tiêu hóa tin tức quá nhiều rung động mới vừa biết được, vội vàng cáo từ rời đi.

Ninh Tiểu Nhàn ở trong viện đi lại vài vòng vẫn cảm thấy phiền lòng bực mình. Nàng thần hồn không yên hiện tại suy nghĩ, trong đầu không nhịn được cảm thấy chóng mặt đau đầu.

Lúc Trường Thiên đi tới gặp nàng cuộn người trên giường nhìn sổ sách, áo ngủ bằng gấm hôm nay mặt trên người được chăn thuần trắng che lại, càng lộ ra sắc mặt nàng hơi có chút trắng bệch, ngay cả trên môi đều giảm hai phần huyết sắc. Lúc này đã hoàng hôn, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào kéo bóng dáng nàng rất dài, lông mi dày mà cong ở trên khuôn mặt trái xoan lưu lại ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, thoạt nhìn vừa nhã nhặn vừa lịch sự khó được, lại có phong vị điềm đạm đáng yêu.

Thấy bóng dáng cao lớn chặn lại ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, nàng ngẩng đầu, nhe răng cười yếu ớt: “Trở lại?”

Động tác đó, giọng điệu đó của nàng cực kỳ giống như cô vợ nhỏ chờ đợi trượng phu trở về. Trường Thiên mắt nhìn xuống nàng, không nhịn được nuốt nước miếng, gật đầu, đến gần hai bước.

Nàng nhìn hắn, khẽ hí mắt: “Hôm nay có chuyện phiền lòng?”

Giọng nói của hắn có hai phần khàn khàn: “Chưa từng.”

“Vậy thì tốt rồi.” Nàng nói xong vẫn cúi đầu xem sổ sách. Nàng không đi ra ngoài nên lười không muốn búi tóc, chỉ vén tóc đen sang một bên. Hai túm tóc đen bướng bỉnh rũ xuống rơi vào vạt áo, cùng tuyết trắng bên trong tạo thành đối lập kinh tâm động phách, lại có một chút lười biếng quyến rũ. Cô gái này mới nhìn không phải mỹ nhân xinh đẹp, song càng nhìn kĩ càng có hương vị.

“Đều đi xuống đi.” Trường Thiên quét mắt nhìn bốn phía, thị nữ và thủ vệ ngoài cửa theo lời rời đi. Hắn từ từ đi tới bên cạnh nàng, trái tim lại không tự chủ được nhảy rất nhanh.

Gần, rất gần.

Hắn đi tới bên người nàng đứng lại, từ góc độ này nhìn xuống cơ hồ có thể trông thấy cái cổ mảnh gầy mà trắng bóng của nàng, có động mạch chủ màu xanh nhạt, phảng phất giấu trong huyết quản bạch ngọc. Cô gái này còn đang mang bệnh, thân thể còn chưa khôi phục khỏe mạnh. Trường Thiên hít vào một hơi, đưa tay xoa đỉnh đầu nàng.

Kết quả khi cách tóc đen nàng còn có mấy tấc, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên ngẩng đầu, vươn tay nhỏ nói với hắn: “Đỡ ta đứng lên, chân ta tê rần rồi.” Trong giọng nói có hai phần yếu ớt.

Hắn đáy mắt chợt lóe, dĩ nhiên đáp: “Tốt” vươn tay ra muốn đỡ nàng.

Ninh Tiểu Nhàn cười dài nói: “Tay trái chàng khép trong tay áo, lại dấu thứ gì thú vị thế?”

Con ngươi của hắn bỗng dưng co rụt lại, tay áo bên trái vừa động, phản ứng của Ninh Tiểu Nhàn còn nhanh hơn hắn, đôi tay nhỏ và dài như ngọc giảo hoạt nắm tay phải của hắn, lập tức sức lực lớn như kìm sắt!

Sau đó, nàng đưa hắn hướng trên giường dùng sức kéo một phát, đợi khi kéo đến thân thể của hắn đi phía trước lảo đảo một cái, tay trái đã đẩy bày tay trái của hắn ra. Đồ trong tay áo bên trái tự nhiên mất mục tiêu “đinh” một tiếng bắn lên cửa sổ, lại mở ra một rãnh máu gai nhọn hoắt, trên đầu còn chớp động ánh sáng màu xanh, hiển nhiên có kịch độc!

Hắn vừa ám toán không thành cũng không hoảng loạn, tay phải trống rỗng cầm vẫy xuất ra một thanh trường kiếm sắc bén óng ánh nhắm trên cổ nàng chém. Một kiếm này nhanh mà hung ác, nếu thực sự trúng, bảo đảm đầu nàng rơi xuống đất.

Ninh Tiểu Nhàn khóe miệng khẽ hạ, ý như khinh thường, sau đó rất không thục nữ uốn gối, nhấc chân… “Phanh” một tiếng chấn động vang lên, người này bị nàng một cước đá vào trên bụng bay ngược ra ngoài hơn ba trượng!

Nàng từ trước đến giờ thần lực kinh người, lúc này tuy nhiễm bệnh nhẹ nhưng người trước mắt cũng không thể chịu đựng được. Chỗ nàng đặt chân lại được lựa chọn khéo léo, từ xương ngực trở xuống không có xương cốt bảo vệ. Cơ quan nội tạng lá lách, gan, yếu ớt bị nàng một cước đạp trúng lập tức chảy máu vỡ tan.

Người này nhưng thật ương ngạnh, hiển nhiên cả bụng hắn đều co quắt lại rồi mà vẫn kiên trì bò dậy nhào lên. Ninh Tiểu Nhàn đều có chút bội phục nghị lực của hắn.

Chẳng qua giờ phút này cũng không tới phiên nàng ra tay. Con rắn nhỏ màu vàng vẫn cuộn trên tay phải nàng giả làm vòng tay đột nhiên nhả ra rơi vào trên đầu gối nàng. Tên kia còn chưa nhào tới trước mặt, phần đuôi con rắn nhỏ ở nàng trên đùi nhẹ nhàng vung lên giống như lò xo ổn định nhắm ngay tên thích khách đang nhảy lên.

Chỉ là một con rắn mà thôi, nó làm ra động tác này nhẹ nhàng linh hoạt nói không ra lời, thật giống như thích khách trực tiếp nhào thẳng về phía nó. Thân hình của nó ở giữa không trung nhanh chóng biến thành to lớn. Đợi đến lúc quấn lên thích khách, thân rắn đã cường tráng như rắn lớn, ít nhất bằng bát to lớn rồi! Nó xuất ra bản lĩnh đặc biệt của rắn – xiết chặt. Khi người này bị xiết ánh mắt lồi ra, sắc mặt căng phồng đỏ bừng, gân xanh trên trán nhô ra, thần thông gì cũng khỏi phải nghĩ đến sử dụng.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn thích khách ngã xuống đất, trong mắt mang theo đồng tình. Bị chân thân Ba Xà cuốn lấy, thiên hạ này người có thể chạy trốn chỉ lác đác không có mấy người, đoán chừng hắn cũng không phải một trong những người kia.

Nàng ngồi xổm bên cạnh người nàythở dài nói: “Ta với ngươi không thù không oán, tại sao muốn giết ta?” Người này đầu óc nhất định có vấn đề ah, đến bây giờ bộ dạng tình cảnh này rồi vẫn lấy diện mạo Trường Thiên đánh lừa, nhất định không chịu lộ ra hình dáng của mình. Chẳng qua sợ rằng đánh chết Trường Thiên, hắn cũng không lộ ra vẻ mặt như thế sao? Nghĩ tới đây, nàng lại mấy phần buồn cười.

Người đó cổ họng khanh khách rung động, nói không ra lời, cho nên nàng ý bảo Ba Xà buông lỏng một chút.

Con rắn lớn cuốn lấy mình khôn ngoan hơi buông lỏng, hắn từ chỗ ngực thật dài “Ách” một tiếng, làm như rốt cục hút một hơi sau đó nhìn chằm chằm nàng nói: “Ngươi yêu nữ này, người trong thiên hạ đều có thể giết!”

Ánh mắt kia cực kì oán độc. Ninh Tiểu Nhàn thấy vậy trong lòng vừa nhảy, nhíu mày nói: “Ngươi là môn phái nào hay sao?”

Hắn lập tức thật chặt im lặng.

Nàng lẩm bẩm nói: “Ừ, thủ đoạn trả thù của Trường Thiên gần đây luôn luôn kịch liệt, môn phái phía sau ngươi đại khái cũng không còn đi. Nếu không cũng sẽ không hoàn toàn không có lo lắng về sau.”

Hắn vẫn không nói lời nào, chẳng qua mồm miệng ngầm mấp máy tựa như đang đọc bí quyết.

Lại tới? Nàng thật sự chịu đủ đại chiêu cuối cùng tự bạo nguyên thần rồi! Lông mày màu đen của Ninh Tiểu Nhàn nhíu lại, không đợi nàng ra tay, đuôi nhọn Ba Xà nhếch lên như roi quất vào trên mặt người đàn ông. “Bốp” một tiếng vang thật lớn, tên đó đang đọc động  khẩu quyết tất nhiên bị cắt đứt, cùng nhau rơi xuống còn có miệng đầy răng hàm.

Hiển nhiên trên mặt đất dính máu, nàng có chút không thích, ra ngoài gọi thủ vệ tới.

Hai gã ẩn vệ kia nhìn thấy tình cảnh trong phòng thất kinh, sau đó lại lộ ra vẻ ái muội và thần sắc không đành lòng nhìn thẳng. Cho rằng lúc chủ thượng hai người hưởng thụ niềm vui khuê phòng chơi đùa quá mức. Kết quả Ninh Tiểu Nhàn đỏ mặt mắng: “Đây là thích khách biến thành, không phải là Trường Thiên! Các ngươi mau chút khiêng đi cho Đồ Tẫn xử lí!”

Hai gã ẩn vệ dò xét lẫn nhau một cái, thử nghĩ xem cũng thấy đúng. Trường Thiên đại nhân tu vi bực nào, sao có thể bị chân thân của mình trói lại không nói, còn rơi răng chảy máu đầy đất? Vừa suy nghĩ lại nghĩ mà sợ, thời điểm hai người thủ vệ lại để thích khách tiến vào hành thích! Thần Quân đại nhân mà biết rồi, bọn họ không chết cũng muốn lột một tầng da!

Lập tức hai gã thủ vệ mắt lộ hung ác khiêng người trên mặt đất đi. Về phần trên đường có thể một lần nữa cho hắn ăn thêm đau khổ gì hay không, vậy thì không biết được rồi. Chân thân Ba Xà đi trở lại, một lần nữa trở về trên tay nàng, biến thành một cái vòng tay màu vàng nhỏ nhỏ.

Thu thập tên thích khách này, Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy không còn chút sức lực nào, đây không phải mệt mỏi trên thân thể mà là mệt mỏi đến từ sâu trong linh hồn. Tốc độ nàng chuyển biến tốt đã rất nhanh, song muốn khỏe mạnh và tẩm bổ thần hồn dù sao cần phải có thời gian. Lực lượng mới vừa súc tích thật lâu, mới có thể phát ra một kích tấn công nhanh mạnh như vậy. Nàng tựa tại trên cửa cười khổ, trước đó không lâu mới nghe Hạc môn chủ nói, rất nhiều người coi nàng là yêu nữ, đều muốn trừ bỏ thống khoái.

Mặc dù Hạc môn chủ không có nói rõ nhưng lòng nàng biết rõ: rất nhiều người đều đã cho rằng: Trường Thiên giết người như ngóe làm như vậy là để làm nàng sống lại. Chỉ cần nàng thực sự bị xóa khỏi thế gian, ma đầu kia cũng sẽ không có lý do gây sóng gió nữa. Bởi vậy luôn không ngừng có người lẻn vào Ẩn Lưu, muốn phá huỷ thân thể của nàng. Ví dụ như hai người Dương Minh Tông kia. Mà mặt khác, người mang hùng tâm chí lớn lẻn vào Ẩn Lưu với ý định hành thích đều không có một người có thể sống trở về. Điều này vô hình trung lại tăng thêm cừu hận với môn phái phía sau hắn với Ẩn Lưu.

Tất cả điều đó tự nhiên đã nằm trong kế hoạch của Âm Cửu U. Bởi vì loại cừu hận này tích lũy tới trình độ nhất định tất nhiên sẽ bộc phát. Nàng thẫn thờ nghĩ: hóa ra dù Trường Thiên thoát ra khỏi Thần Ma Ngục, bình an vui sướng nàng muốn cũng còn xa xa không hẹn đây.

Nhược Bình sau khi đi vào thấy mặt nàng sắc càng kém nên không để ý nàng phản đối vội vàng đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi. Một đêm này nhiệt độ chợt hạ, tuyết bắt đầu rơi nhiều bay lả tả.

Nàng từ từ tỉnh dậy phát hiện mình nằm trong một lồng ngực ấm áp. Mỗi một lần hô hấp, hơi thở đàn ông của hắn quen thuộc lại dễ ngửi đều quanh quẩn chóp mũi, vung không đi, đuổi không đi.

Nàng xoay người lại, lấy cánh tay thon dài của hắn làm gối, đem chân trái trắng nõn vắt ngang đặt trên chân dài của hắn. Lúc này mới thích ý thở phào một cái, lấy khuôn mặt trơn mềm trên lồng ngực hắn cọ cọ mấy cái khiến vật liệu may mặc đều rung động.

Quả nhiên thoải mái hơn nhiều so với trong Thần Ma Ngục lạnh như băng, ít nhất ở đây có giường rộng rãi, chăn mềm mại, còn có huân hương xông vào mũi.

Hắn vừa trở về không lâu liền để quần áo nằm cùng, mặc dù lúc hắn ôm lấy nàng đã cẩn thận nhưng vẫn khiến nàng tỉnh. Đây là chuyện tốt, hiển nhiên thân thể Ninh Tiểu Nhàn khôi phục khỏe mạnh càng tốt, người cũng càng tỉnh táo.

Hắn nắm ngón tay của nàng vuốt ve thưởng thức. Ngón tay trắng nõn như cây hành tây gọt tốt, đầu ngón tay mảnh tròn, mềm mại không xương, tựa hồ dùng sức sờ sẽ vỡ nát. Nhưng nàng dùng đôi tay này đã đánh bại vô số cường địch, đổi được tự do cho hắn.

Thấp giọng ôn thuần vang lên: “Xế chiều tên thích khách kia biến thành hình dáng của ta, làm sao nàng nhận ra?”

Quả nhiên tin tức đã truyền tới chỗ của hắn. Cũng không kỳ quái, không phải trên cổ tay phải nàng treo một gian tế nhỏ sao? Nàng còn buồn ngủ nói: “Chàng cho rằng ta ngay cả chàng đều không nhận ra sao?” Giọng nói khe khẽ mềm mại còn mang hai phần khàn khàn khác với thanh thúy bình thường, câu được ngọn lửa nhỏ trong lòng hắn từng chút từng chút tràn đầy.

Hắn hơi nhấc người lên lấy tay chống trán nhìn nàng nói: “Nói một chút.” Nàng lập tức bị che phu cực kì chặt chẽ trong bóng dáng của hắn.

Trong gian phòng chỉ có một chiếc đèn minh châu, ánh sáng lờ mờ. Khuôn mặt Trường Thiên bởi vì khuất bóng mà thấy không rõ lắm, chỉ có một đôi mắt vàng rạng rỡ sáng lên. Chăn chỉ đắp đến dưới bụng hắn, từ góc độ của nàng nhìn sang còn có thể thấy thân thể phái nam thon dài mà cường tráng, đường cong, vai rộng eo hẹp.

Sắc đẹp có thể ăn được ah! Ninh Tiểu Nhàn len lén nuốt nước miếng, móng vuốt lại có một chút ngứa. Nàng đè xuống cảm giác đó, bĩu môi nói: “Từ sau khi sa vào luân hồi đài, ta tinh tường hiểu rõ làm thế nào để phân biệt Trường Thiên thiệt giả.” Nàng ở trong lòng yên lặng nói, uy áp trên người hắn quá cao, khí chất thần cảnh chỉ có đạo hạnh cao mới có thể dần dần xuất ra, người bình thường giả không đến.

Hơn nữa, thân thể của nàng nhận ra hắn. Thích khách kia đến gần nàng một trượng, nàng đã cảm thấy khó chịu, đây là giác quan thứ sáu phản ứng bản năng của nàng đối với người xa lạ.

Trong lúc nàng lâm vào ngủ say, thích khách trừ xông vào Vô Tận Hải Nhãn cũng không có biện pháp khác có thể đến gần nàng. Hiện tại nàng ở trong trung tâm rừng rậm Ba Xà tầng tầng lớp lớp bảo vệ, muốn tới gần nàng tuyệt đối không phải chuyện dễ. Người nọ giả trang thành Trường Thiên xâm nhập Ẩn Lưu ngược lại đã tính toán tốt. Quả thực chỉ có thân phận Trường Thiên là giấy thông hành và không có trở ngại nhất. Hình tượng Thần Quân uy nghiêm sâu nặng đã sớm xâm nhập lòng người, coi như thủ vệ nhiều nhất cũng chỉ vội vã nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, người nào có can đảm nhìn kỹ?

Hắn không nhanh không chậm nói: “A, phân biệt như thế nào?”

“Tuy người nọ biến ra bộ dáng của chàng, giấu diếm sát khí, cũng học khuôn mặt khối băng của chàng rất giống...” Nói đến mấy chữ sau, giọng nói đều có chút run lên. Người này lại ăn tay nàng, môi của hắn thật mềm, đầu lưỡi cũng rất linh hoạt, vòng quanh tay nàng đảo quanh, cảm giác vừa ngứa vừa tê dại từ trên tay chui vào trong lòng. Nàng không nhịn được nghĩ đến tối ngày hôm qua, môi lưỡi của hắn cũng linh hoạt như vậy...

Trên người đột nhiên có chút nóng lên, khiến nàng có chút sức mạnh lại thuận lợi rút ngón tay về. Đầu ngón tay rút khỏi ấm áp chợt gặp phải không khí lạnh như băng, đáy lòng nàng toát ra hai phần tiếc nuối nhàn nhạt.

Món đồ chơi ngậm trong miệng chạy mất, hắn cúi đầu đi tìm món đồ chơi mới, ngắm thấy áo trong nàng nghiêng một bên lộ ra hõm vai trắng nõn tinh sảo lõm vào nho nhỏ, hắn không nhịn được kề sát vào đưa lưỡi liếm nhẹ, trong miệng hàm hồ nói: “Nói tiếp.”

Hõm vai vừa tê vừa ngứa, nàng cười khanh khách hai tiếng, phản xạ có điều kiện co cổ lên, lưng cong xoay người kết quả lại chỉ kẹp khuôn mặt hắn càng chặt hơn. Động tác trong miệng hắn cũng không dừng lại, vừa liếm vừa hút, tay phải vươn ra nắm eo nhỏ của nàng để đề phòng tiểu nha đầu này lại chạy trốn.

Sâu trong thân thể, rung động kia lại bắt đầu. Nàng cố gắng nâng lên tinh thần nói: “Nhưng mà, nhưng mà mùi trên người lại không lừa được người đấy, ta, ta nhận được mùi hương của chàng. Ah...”

Nàng vừa mới mở miệng, lời còn lại biến thành một tiếng ngâm khẽ. Bởi vì hắn lè lưỡi cuốn vành tai nàng vào trong miệng nhẹ nhàng gặm liếm. Cảm giác mềm mại vừa tê dại lại ngọt ngào lập tức khiến thân thể phản bội nàng, vô lực hướng về phía sau tới gần, lộ ra cái cổ có đường cong như thiên nga duyên dáng. Hắn nhân cơ hội đưa môi mỏng bao phủ, từng chút từng chút xâm chiếm lãnh địa. Mỗi khi đến một chỗ đều tỉ mĩ mà ôn nhu liếm cắn nhiều lần, sau đó môi mút vào, hút tới cả người nàng đều mềm nhũn.

“Sẽ lưu lại dấu vết, ta... làm sao gặp người?” Nàng thở gấp nói.

“Vậy thì đừng gặp người.” Vấn đề đó đối với hắn mà nói căn bản không phải vấn đề. Miệng hắn loay hoay hết sức, mấy chữ mơ hồ không rõ hóa thành hơi nóng thở phun trên làn da nhạy cảm của nàng, kích thích khiến nàng một trận co rúm lại. Da thịt ngọc dương chi nhẵn nhụi không chịu được hắn hành hạ, quả nhiên để lại dấu hôn giống như cánh hoa hồng.

Hắn lật nàng qua đối diện với hắn, sau đó một ngụm cắn cổ họng nàng, dùng hàm răng nhẹ nhàng kìm đè khí quản nàng. Ninh Tiểu Nhàn lập tức sinh ra cảm giác nguy hiểm bị mãnh thú cắn chỗ yếu hại. Trên da thịt đều sinh ra hạt mụn thật nhỏ nhưng cùng với đó còn có cảm giác kích thích mãnh liệt khiến nàng nức nở một tiếng, thân thể đều xụi lơ.

So với hắn, nàng nhỏ như vậy, thơm như vậy, mềm như vậy, yên lặng cuộn trong ngực hắn, ngay cả ánh mắt cũng không dám mở ra, bộ dáng thỏa phạt ngoan ngoãn như vậy lại khiến hắn... càng muốn hung hăng khi dễ nàng.

Xét thấy nha đầu này gần đây luôn luôn có thói quen lâm trận bỏ chạy, hành động kế tiếp của hắn chính là đè người lên. Hai thân thể chặt chẽ đan xen một chỗ, trời đất tạo nên, chặt chẽ hợp lại không khe hở. Nàng thật sự mềm mại tới kinh người, hắn thoải mái rên một tiếng. Nha đầu phía dưới bất mãn nói thầm một tiếng: “Thật nặng”.

Trường Thiên cúi đầu cười một tiếng, nâng nửa người lên chiếm lấy môi của nàng, mút mút cánh môi thơm tho. Đầu lưỡi bắt chước trong chốc lát tiến hành động tác rút ra đâm vào, nhiều lần tiến vào cặp môi đỏ mọng của nàng, rước lấy nàng khó nhịn hừ hừ. Miệng nàng bị ngăn, giọng nói lại mềm mại ôn nhu uyển chuyển hết sức chọc người mơ màng. Trên tay hắn cũng không nhàn rỗi, quần áo vướng bận trên người nàng hai ba hơi thở đã bị lột toàn bộ.

Nàng một đầu tóc đen toàn bộ xõa trên gối càng nổi bật lên da thịt như ngọc, nhỏ đến lỗ chân lông đều tìm khắp nơi không thấy. Xương quai xanh tinh sảo hoàn mỹ, đẫy đà trước ngực đã ngạo nghễ ưỡn lên, đường cong thu vào chỗ eo, mảnh phía dưới kinh tâm động phách, tựa hồ một tay hắn có thể bẻ gãy nàng.

Xuống chút nữa chính là cỏ thơm như đệm chặn lại, một nơi hắn hướng tới nhất.

Những thứ này tất cả đều thuộc về hắn, hắn muốn đánh lên dấu ấn của mình. Nơi này không phải là Thần Ma Ngục, hôm nay hắn muốn nàng không chỗ có thể trốn.

Thân thể đột nhiên trần truồng khiến Ninh Tiểu Nhàn kinh hãi thở gấp một tiếng, bán cầu tuyết trắng thoáng kịch liệt phập phồng ở trên lồng ngực hắn nhẹ nhàng đẩy. Trên người Trường Thiên một trận sốt nóng, xòe bàn tay ra che mềm mại trước ngực nàng từ từ xoa nắn. Đồng hành lâu như vậy, hắn biết rõ quả cầu bằng ngọc lớn nhỏ vừa vặn, hình dáng hoàn mỹ, hơn nữa phản ứng thành thực. Giờ phút này dưới dự trêu chọc của hắn bất khuất đứng lên khiến hắn một tay không thể nắm giữ, đầu quả dây tây đứng thẳng đâm vào lòng bàn tay của hắn.

Hắn dừng lại động tác gặm hút xương quai xanh, chuyên tâm dùng ngón tay vê nắn gẩy trêu chọc anh đào trước ngực nàng. Sau đó yên lặng nhìn nàng nhíu lại đôi mi thanh tú than nhẹ. Nàng bị đùa nghịch tới gân cốt mềm yếu đang muốn nói tiếng “Thật thoải mái”. Nhưng mở mắt thấy hắn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm nàng, ánh sáng màu vàng trong mắt u ám xuống lập tức làm nàng sợ sửa lại miệng: “Không... Không được.”

Không được? Hắn hận nhất nghe thấy hai chữ đó rồi! Trường Thiên nhướng lông mày dài, bứt lên sát khí nhàn nhạt cúi người một ngụm cắn lấy eo nhỏ của nàng. “A!” Nàng thét chói tai lập tức cả người đều kéo căng buộc chặt ra sức giãy dụa, dưới dự áp chế của hắn làm sao có thể nhúc nhích được tí nào? Ngang hông truyền đến cảm giác đáng sợ hắn đang răng gặm lưỡi liếm, tê dại bứt rứt, xương cốt yếu mềm. Kí ức đen tối lần trước hắn chọc ghẹo nàng tất cả cuốn tới, nàng không tự chủ được cố gắng tránh thoát nhưng không qua mười mấy hơi thở đã lâm vào trạng thái mê loạn, không nhúc nhích.

Cảm thụ được sự run rẩy nàng không thể ức chế, hắn quả thật vẫn không có nhẫn tâm tiếp tục chòng ghẹo nàng, buông tha xâm lược eo nhỏ nàng, thấp giọng hỏi: “Còn muốn hay không hả?”

Nàng ánh mắt mê ly, trên mặt đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu. Câu trả lời xấu hổ như vậy, làm cho nàng nói ra khỏi miệng như thế nào? Nhưng Trường Thiên lại thị uy tính ở nàng ngang hông véo nhẹ một cái, nàng sợ hết hồn liên tục không ngừng kêu: “Muốn!”

Quyết đoán và chân thành trong giọng nói khiến nàng hận không được trên giường nứt ra một cái động lớn để mình té xuống. Trường Thiên đang liếm phần bụng trắng như tuyết bằng phẳng của nàng không nhịn nở nụ cười, đưa lưỡi dò vào hình dáng cái rốn xinh đẹp thơm ngon chậm rãi quấy chơi đùa, làm nàng khó nhịn được giãy dụa vòng eo tránh ra nhưng không thể tránh khỏi, ngược lại khiến cảm giác khác thường càng thêm sâu sắc.

Nụ hôn của hắn lén lút xuống phía dưới, xuống phía dưới. Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu thở hổn hển hai tiếng, cảnh giác khép hai chân thon dài lại. Nhưng hắn lại đưa tay từ bắp đùi từ từ đi lên khẽ vuốt, rất nhanh trượt vào trong hai chân...

Đang chọc ghẹo nàng xương mềm gân yếu, Trường Thiên đột nhiên ngẩng đầu tinh tế phân biệt một chút tiếp theo nghiến răng nghiến lợi nói: “Có để yên hay không hả?” Dùng linh giác hắn đã phát hiện có người đi về phía này.

Liên tiếp ba lần bị cắt đứt chuyện tốt, ông ba phải cũng muốn nổi giận, huống chi là hắn? Trong mắt Trường Thiên ác độc chớp lóe, đang do dự giữa nghỉ và làm, tiếp tục ăn sống nàng hay tương lai đem người xé thành mảnh nhỏ, cuối cùng vẫn lựa chọn khuất phục dục vọng của mình.

Thân thể nam nhân cường tráng che trên người đột nhiên rút ra, ấm áp cũng theo đó rời đi. Ninh Tiểu Nhàn không hiểu mở mắt thấy hắn tiện tay túm một cái áo choàng đỏ rực bao kín thân thể trần truồng của nàng rồi ôm vào trong ngực.

Tiếp theo, hai người biến mất tại chỗ.

Qua hai mươi hơi thở, ngoài cửa quả nhiên vang lên tiếng thủ vệ lắp bắp nói: “Thần Quân đại nhân, Đông Bắc tuyến có cấp báo! Xin, xin ngài định đoạt.” Hắn ôm quyết tâm hẳn phải chết tới đây, kết quả nghe không được trả lời đành phải chờ đợi lo lắng hỏi mấy câu.

Minh châu đèn ấm, trong chăn vẫn còn nhiệt độ, củi trong lò sưởi trong tường vẫn vang lên tiếng bùm bùm, trong phòng cũng đã không có một bóng người.

Bọn họ đây là... chạy trốn khỏi chỗ ở của mình? Ninh Tiểu Nhàn cuộn trong ngực Trường Thiên, từ dưới nhìn lên khuôn mặt của hắn, cùng với tuyết rơi trên trời không ngừng bay xuống.

Sắc mặt của hắn thật sự khó coi, tuy nói mặt không chút thay đổi, nhưng cằm co lại sít chặt. Nàng cũng có thể cảm giác được cơ bắp cả người hắn căng cứng, cứng rắn như nham thạch. Nhưng không hiểu sao nàng lại muốn cười ah? Ninh Tiểu Nhàn liều mạng nghiêm mặt. Nếu hiện tại dám cười ra nửa tiếng, người đàn ông trước mắt đang ham muốn lại không được thỏa mãn sẽ liều chết thu thập nàng.

Giống như cảm ứng được nụ cười của nàng, Trường Thiên cúi đầu liếc nàng một cái, hai cánh tay ôm lấy nàng thắt càng chặc hơn khiến cho nàng căn bản không cách nào nhúc nhích.

Đây là cảnh cáo.

Nàng trông thấy ánh mắt chính là như thế nào ah? Bên trong ánh mắt màu vàng dấy lên ánh lửa hừng hực, nhìn chằm chằm khiến da thịt trên mặt nàng đau nhói. Trong lòng hắn giống như có một con thú to lớn, tùy thời có thể xé nàng thành mảnh nhỏ.

Nàng bị nhìn câm như hến, thành thật co lại cuộn tròn. Ánh mắt hắn nhìn nàng trong lửa nóng còn có mấy phần thô bạo khiến lòng người sinh ra sợ. Mơ hồ cảm xúc của người đàn ông này đã có chút không được bình thường, nàng vẫn nên nghe lời một chút mới tốt.

Lấy bước chân của Trường Thiên lại chạy nhanh non nửa khắc mới ngừng lại được.

Trước mắt là một sơn cốc không biết tên, có sông nhỏ quanh co. Con sông chưa kết băng, bởi vì phần cuối sông là một thác nước không ngừng ầm vang.

Gối thơm giường ấm không ngủ, chạy tới nơi này làm chi?

Chẳng lẻ người này muốn dã hợp? Ninh Tiểu Nhàn mắt hạnh trợn tròn, thân thể không nhịn được run lên.

Trường Thiên cảm nhận được nàng run rẩy cũng không có phản ứng. Hắn chỉ đứng dưới bờ liếc nhìn nước chảy nhanh, mũi chân điểm nhẹ trực tiếp chui vào thác nước!

Tiếng vang càng phát ra khổng lồ, dòng nước xiết phô thiên cái địa đánh tới trước mặt. Song hắn mở ra tầng cương khí bao bọc nên trên người hai người tất nhiên không dính một giọt nước.

Nàng tò mò nhìn quanh, sau thác nước này lại khoảng trời riêng.

Hiện tại Trường Thiên ôm nàng đứng trong một gian thạch thất đơn sơ, trên vách đá có vết đục hiển nhiên do mạnh mẽ mở ra. Trong phòng không còn gì nữa, chỉ có một bàn đá bằng phẳng, mấy ghế đá mà thôi. Hắn đặt nàng trên bàn đá, không nói tiếng nào muốn cởi áo choàng ra.

“Nơi này?” Nàng bị dọa đến níu chặt áo choàng không chịu để cho hắn túm lấy cởi ra: “Bên trong giống như có giường...” Nàng mới vừa vội thoáng nhìn hình như thấy phòng trong thạch thất có một giường đá. Đơn sơ nhưng đó cũng là cái giường a!

“Không kịp nữa rồi!” Hắn cắn răng mạnh mẽ kéo áo choàng ra, làm nàng một lần nữa ở trước mặt hắn thân không mảnh vải.

Chịu đựng thêm một giây nữa, hắn sẽ nổ tung.

Bên trong thạch thất tất nhiên không có ánh đèn, vốn dĩ ánh mắt của hắn, lại có thể nhìn thấy thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng nằm ngang trên áo choàng, chân chân chính chính là ủng tuyết thành phong, noa hương tác lộ, động lòng người tốt đẹp nói không hết.

Thân hình bạch ngọc, áo choàng lửa đỏ, sợi tóc đen như thác chảy. Ba màu trắng, hồng, đen đan xen vào làm nổi bật, nàng giống như một món điểm tâm ngon nhất bày trên thịnh yến dẫn dụ hắn ngụm lớn cắn nuốt nàng.

Ăn hết nàng! Giờ này khắc này, rốt cục không có bất kì kẻ nào nữa, mặc kệ chuyện gì có thể kéo chân sau hắn.

Ninh Tiểu Nhàn nghe tiếng thở dốc của hắn càng ngày càng ồ ồ trong lòng sợ, theo bản năng cuộn hai chân lên, hai tay che ngực lẩm bẩm nói: “Trường Thiên......”

Lúc này làm sao hắn còn rảnh nghe nàng nói cái gì? Cánh tay dài chụp tới đã bắt được bắp chân trắng nõn nàng, túm nàng đến bên cạnh bàn, trên tay dùng sức mạnh mẽ mở hai chân nàng ra để thân thể mình lách vào. Hắn duỗi ngón tay quét một vòng trong đào nguyên cô bé dưới người, phát hiện đầy tay dính thấm ướt. Vì vậy không tiếp tục chần chờ, kéo thắt lưng của mình ra nặng nề đè trên người nàng.

Ninh Tiểu Nhàn kinh hô một tiếng, không nhịn được vươn ra hai tay chống ở lồng ngực của hắn, thân thể mềm mại bản năng vươn thẳng co về phía sau.

Đến lúc mấu chốt này, còn muốn tránh né! Trường Thiên trong mắt chợt lóe nổi giận, đột nhiên bắt được hai tay nàng, hai tay bắt chéo sau lưng đến sau lưng. Chân thân Ba Xà vẫn dừng ở cổ tay của nàng bơi tới đây hóa thành dây thừng trói chặt hai tay nàng lại!

Hắn lại đối xử với nàng như vậy! Ninh Tiểu Nhàn trừng lớn mắt, quả thực khó có thể tin.

Móng vuốt nhỏ bé của nàng không thể cản trở rồi, Trường Thiên kẹp chặt vòng eo non mịn như hành tây của nàng, kéo thân thể tuyết ngọc không thể động đậy về phía mình, sau đó thẳng lưng, dùng sức...

Trong tiếng thét chói tai của nàng, hắn thoải mái rên rỉ. Đã nhiều năm như vậy, hắn rốt cục đạt được ước muốn! Nhưng sảng khoái đến sau đó nói cho hắn biết, điều này còn chưa đủ, xa xa không đủ, nàng là món ngon tuyệt đỉnh, có trăm ngàn tư vị muốn đợi hắn tới bình phẩm.

Trường Thiên đêm con mồi quan trọng nhất từ lúc mình sinh ra bắt được vững vàng đính phía người, dùng hết toàn lực hướng nàng đòi lấy.

Ninh Tiểu Nhàn lại khóc đến khàn cả giọng.

Cái tên khốn khiếp nào nói, đêm đầu tiên con gái có thể hưởng thụ sung sướng? Đứng ra, bà cô bảo đảm không đánh chết ngươi!

Bên trong lồng ngực, không phải muốn mạnh mẽ nhét vào bút tâm, cái kia không thể gọi tiêu hồn đâu, chỉ có thể gọi là thảm thiết! Ai không tin, tự mình thử một chút được chứ!

Nàng trốn không ra cũng trốn không xong. Bên ngoài thác nước tiếng vang rầm rầm, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, dễ dàng che phủ tiếng thở dốc cùng yêu kiều của nàng, che lại này một phòng xuân quang.

Trên người thật ấm áp. Nghĩ như vậy, nàng từ từ mở hai mắt ra.

Ở đây vẫn là phòng ngủ Dật Tiên Cư nàng quen thuộc, quan trọng   nhất là nàng hãm sâu trong vòng ôm người nào đó, thân thể bị hắn thật chặc cuốn lấy.

Trước mắt là một khuôn mặt tuấn tú phóng đại. Ánh vàng rực rỡ từ song cửa sổ chiếu vào, mà hai tròng mắt của hắn còn muốn sinh động và chói mắt hơn ánh mặt trời. Người đàn ông này quả nhiên không thích hợp bị nhốt trong ngục tối, chỉ có sáng sủa dưới ánh mặt trời ban ngày mới là nơi hắn thoải mái thi triển hoài bão.

Nàng nhất thời nhìn ngây người.

Trường Thiên cong môi mỏng, hướng về phía nàng lười biếng cười một tiếng: “Tỉnh?”

Gương mặt quanh năm lãnh ngạo tuyết tan, ánh sáng màu vàng trong mắt ấm áp, rực rỡ trung mang theo mấy phần sóng nước rạng rỡ liễm diễm, cơ hồ có thể khiến nàng chìm đắm đánh chết. Ninh Tiểu Nhàn nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp, trong đầu hiện ra một câu: vừa ngầm liếc nhìn cười vừa phải. Lời này không phải nhằm vào đàn ông mà nói, nhưng lúc này dùng để hình dung Trường Thiên lại cực kỳ thỏa đáng. Hắn cười đến đa tình như vậy, rõ ràng còn yêu nghiệt hơn Mịch La!

Nàng ngây ngốc sững sờ nhìn hắn, Trường Thiên từ trong mắt nàng thấy sự ngây thơ cùng mơ hồ mới vừa tỉnh dậy, cặp môi đỏ mọng khẽ mở ra, hiển nhiên bộ dáng có chút mê hoặc ngay lúc đó.

Bộ dáng kia, có thể thật sự đòi vui. Hắn không nhịn được cúi đầu, ở trên trán nàng, trên má, chóp mũi, trên môi đỏ mọng ấn xuống nụ hôn dầy đặc, trong lòng yên lặng đếm ngược: “Năm, bốn, ba, hai, một!” Hắn vừa yên lặng đọc xong, trong mắt Ninh Tiểu Nhàn dần dần khôi phục tỉnh táo. Lúc nha đầu này tự nhiên tỉnh dậy, đầu tiên luôn mơ hồ một chút như vậy.

Nàng trừng mắt nhìn, vô số đoạn ngắn tối hôm qua đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, nàng nhớ lại hắn hung ác cùng chà đạp giày vò, còn có chính mình bất lực và đau đớn.

Dưới cái nhìn soi mói của Trường Thiên mặt của nàng đột nhiên đỏ như ánh bình minh, trong mắt nhanh chóng tích tụ từng tí một mảnh mờ mịt, sau đó vừa tức vừa thẹn:

“Thả ta ra!” Tay chân của nàng đều bị hắn quấn lấy, dùng sức giãy hai cái nhưng không giãy được, lại lôi kéo chỗ sâu bụng dưới. Một trận đau nhức truyền đến khiến nàng không nhịn được “A” một tiếng, thân thể không tự chủ được co lại.

Một tiếng này vừa quyến rũ vừa yếu đuối mang theo ba phần đau đớn bảy phần hờn dỗi, dù ý chí hắn cứng như bàn thạch nghe được câu đó trong lòng cũng rung động, ôm nàng ôm chặt hơn nữa, giống như hận không thể văn vê hai người làm một.

Đúng lúc này, nàng mới phát hiện hắn vẫn ở trong cơ thể nàng. Mới vừa rồi nàng thoáng giãy dụa, thứ kia lại mơ hồ có khuynh hướng phình to. Trường Thiên dán sát khuôn mặt tuấn tú vào bên má nàng, ngâm nga thở dốc nói: “Vợ yêu, nàng thật tốt.”

Cảm giác này, tên háo sắc! Nàng không dám động đành quay đầu nhắm mắt tức giận đau khổ nói: “Lấy ra!”

Trường Thiên khóe miệng khẽ cong lên, nhích tới gần bên tai nàng nói: “Vợ yêu, ta sai lầm rồi, tha thứ lần này như thế nào?”

Nàng tức giận đấy, bộ ngực phập phồng chỉ nhắm mắt không để ý tới. Tối hôm qua cái tên đáng hận này không quan tâm mặc kệ nàng  khóc cầu khẩn, chỉ liều mạng xông tới. Loại cảm giác bị xâm lược và chiếm giữ toàn diện, bây giờ còn khắc dấu trong cơ thể nàng, chỉ cần nàng nhắm mắt lại sẽ xông lên đầu.

Bên tai giọng nói thuần hậu vẫn còn tiếp tục: “Tối hôm qua tâm ma phát tác nên mới làm chuyện đó, không phải ý muốn vốn có của ta. Tiếp theo, ta nhất định sẽ khiến nàng thoải mái, được chứ?” Người này quá giở trò xấu, có chuyện không biết nói cho tốt, càng muốn rót hơi nóng vào trong lỗ tai nàng.

Lời của hắn quá ái muội, một trận yếu mềm tê dại truyền vào trong lòng giống như muốn làm tiêu tan oán trách của nàng trong vô hình. Ninh Tiểu Nhàn tránh trái tránh phải, tuy nhiên cũng tránh không thoát công kích của hắn, cuối cùng giận đến không cách nào, trừng mắt cả giận nói: “Chàng... Ưm...”

Hắn thừa dịp môi đỏ mọng nàng hơi mở mượn cơ hội đàng hoàng không khách khí gặm lên, cái linh lưỡi lách phá hàm răng đẩy vào, đầu tiên ở chung quanh dạo chơi thị sát lãnh địa, sau đó lại ngậm chặt cái lưỡi mềm non của nàng vừa mút vừa liếm, tựa hồ đây là vật ngon nhất thiên hạ.