Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 589: Kiếm tiền




Edit+Beta: Tiểu Tuyền

Vấn đề khó khăn nhất hiện tại là nàng làm thế nào đem Nam Minh Ly hỏa kiếm bỏ vào trong túi. Dưới khán đài bộ dáng người mua hăng hái bừng bừng, ba trăm ngàn linh thạch cũng không ngăn được bước chân của bọn hắn a.

Về phần Ngô quản sự lần này bại trận mà về, nàng cũng không cảm thấy có quá nhiều thất vọng, dù sao đòi lại được số tiền kia, nàng vẫn mua không nổi.

Kế tiếp, thì phải làm – sao? Chẳng lẽ đem cả phân bộ của Ninh Viễn đường ở Kinh Đô lấy ra thế chân? Cho dù có thể thế chân, thì một thành trì của người ta mới thế được trăm vạn, phân bộ trong Kinh Đô đổi được bao nhiêu tiền chứ, quăng vào cũng chính là bong bóng ném vào nước. Trong tay nàng cũng không còn bất động sản nào khác, suy nghĩ một chút lại nói với  Ngô quản sự: “Nhược thật sự không được, đem Thứ Long kích trả lại cho Thiên Thượng Cư một lần nữa được không?”

Lúc này, trên trận  đấu giá tiến trình đã chậm dần, bởi vì giá trị của thần kiếm đã bị nâng lên đến ba trăm ngàn linh thạch. Cho nên tiếp tục ra giá nữa, mỗi một người mua cũng sẽ cực kỳ thận trọng.

Nàng để ý đếm xuống, ghế Vip còn đang ra giá ở trên trận có mười ba ghế, trong đại sảnh khách quý còn có bốn người. Còn suốt mười bảy tên đối thủ!

Cưu Ma và Thất tử hiểu được lo lắng trong nội tâm nàng, liếc nhau một cái, Cưu Ma truyền âm cho nàng nói: “Nếu không, chúng ta đi ra ngoài canh chừng, xem ai cuối cùng lấy được thần kiếm, chờ hắn ra cửa thì cướp được không?”

Ninh Tiểu Nhàn cười khổ một tiếng. Có bản lãnh đấu giá mua đi trọng bảo bực này, thì chuyện quan trọng là làm trước vạn toàn  chuẩn bị, Cưu Ma muốn cướp được, tỷ lệ thành công chỉ sợ thấp đến làm cho người ta giận sôi. Vậy còn cần thực hiện kế sách hạ vậy sao?

Chỗ ngực đau đến lợi hại, đây là tật bệnh tích úc chất chứa quá lâu, nàng cũng không tiện đưa tay vuốt, không thể bày ra sự yếu ớt của mình. Nơi này có thủ hạ của nàng, còn có quản sự cùng gã sai vặt Thiên Thượng Cư  đang nhìn.

Không, nàng đau khổ tìm kiếm Nam Minh Ly hỏa kiếm lâu như vậy hiện đang ở trước mắt, nàng quyết không nhận thua! Có lẽ, có lẽ còn có một biện pháp cuối cùng, có thể thử một lần!

Nàng đi qua đi lại mấy lần, càng đi cước bộ càng chậm. Thất tử hiểu được đây là thói quen khi nàng toàn lực suy tư, nên không dám lên tiếng quấy rầy.

Quả nhiên nàng suy nghĩ kỹ một lát, mới hỏi Ngô quản sự: ” Thành viên Trưởng lão ghế nghị sĩ có tu vi gì? Muốn trở thành một thành viên ghế nghị sĩ, thì phải có điều kiện gì?” trưởng lão của Thiên Thượng Cư. Đâu phải nói muốn làm là có thể lên làm chứ?

Ngô quản sự không biết nàng nói thế là có nghĩa gì, nhưng mà hợp tác lâu như vậy, nên cũng sảng khoái nói: “Sáu vị trưởng lão, trong đó có hai người là Đại Thừa tiền kỳ, một người là Đại Thừa trung kỳ, hai người là Độ Kiếp tiền kỳ, Hứa trưởng lão lại là Luyện Hư hậu kỳ Đại viên mãn.”

Nói cách khác, tu vi bản thân các trưởng lão đều là không thấp. Nghĩ cũng đúng. Thiên Thượng Cư tài lực nhân lực rộng lớn, cung cấp nuôi dưỡng mấy trưởng lão là không thành vấn đề.

Chỉ nghe Ngô quản sự nói tiếp: ” Điều kiện để trở thành trưởng lão ghế nghị sĩ, cái này ta không biết rõ lắm. Lúc ta tiến vào Thiên Thượng Cư, trong sáu vị trưởng lão này chỉ có Hứa trưởng lão là vị trí mới được thay, những khác cũng là người cũ. Có điều sáu vị trưởng lão đều xuất thân từ tông phái cực kỳ cường đại, điểm này thì không cần hoài nghi.”

Nàng gật đầu, cái này dễ hiểu hơn. Ở một tổ chức khổng lồ như Thiên Thượng Cư, nhân viên phiền phức, cơ cấu thiết trí trong tông phái phức tạp, không có bối cảnh lại muốn đi lên địa vị cao, thì tỷ lệ không khác gì như khi đứng ở dưới mặt trời chói chang mà muốn gặp sét đánh. Cho dù may mắn đi lên cũng phải vội vàng mượn hơi thế lực lớn nhất làm núi dựa cho mình, nếu không chỉ vài phút đồng hồ là sẽ bị tình cảnh người ta vây giết.

Chẳng qua, thế lực sau lưng sáu vị trưởng lão càng lẫn lộn nhiều. Vậy thì càng có lợi cho nàng lúc này.

Nàng trầm ngâm một lát, mới quyết định, từ trong lòng ngực lấy ra một trái cây, giao cho Ngô quản sự: “Viên trái cây này, tên là không làm thì không có ăn.”

Ngô quản sự trừng mắt nhìn, loáng thoáng cảm thấy tên này đã từng nghe qua ở nơi nào rồi.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn  vẻ mặt hắn, cười nói: “Nó còn có biệt danh, tên là Huyền Thiên Đạo quả.”

“Đây, đây thật sự chính là đạo quả sao?!” Biểu hiện trên mặt  Ngô quản sự đột nhiên dại ra. Nắm tay đang nắm chặt bắt đầu run rẩy, thậm chí cà lăm còn hiếm thấy hơn cả tôi luyện miệng lưỡi lưu loát: ” Huyền Thiên Đạo quả trong truyền thuyết mà chỉ có thiên thần mới hưởng dụng sao?”

“Không sai. Huyền Thiên Đạo quả này có thể làm người tu tiên ‘ Thân Trên Thiên Tâm ’, trên đời nhiều nhất chỉ có thể tồn tại chín viên.” Thời gian quý giá. Ninh Tiểu Nhàn lời ít mà ý nhiều nói, “Cho dù không nỡ nữa, lúc này cũng không thể không bỏ những thứ yêu thích. Ngươi đưa nó đi giám định đi.”

Ngô quản sự còn không có từ trong hạnh phúc trọng bảo đang được nâng trân tay mình khôi phục như cũ, có chút lưỡng lự nói: ” Bảo vật vô giá bực này, thật khó định giá.”

Ninh Tiểu Nhàn cười thần bí: “Ai nói ta muốn định giá cho nó hả? Nam Minh Ly hỏa kiếm bán bao nhiêu tiền, nó liền bán bấy nhiêu tiền.”

Ngô quản sự hiểu rõ nói: “Ngài muốn cầm viên đạo quả này, trực tiếp đổi Nam Minh Ly hỏa kiếm sao? Thứ cho ta nói thẳng, mặc dù Huyền Thiên Đạo quả là bảo vật vô giá, nhưng nếu muốn đổi lại thần kiếm trên đài, thì còn chưa đủ sức nặng.”

Nàng cũng biết hắn có thể nói như vậy: “Một viên tất nhiên là không đủ. Nhưng nếu như bốn viên thì sao? —— vật như vậy vừa lúc ta có bốn viên. Ngươi đem viên trên tay  đưa đi giám định trước đi. Nếu như Thiên Thượng Cư có thể thay ta lấy lại chuôi thần kiếm này, ta sẽ đem ba viên Huyền Thiên Đạo quả còn dư lại hai tay dâng lên!”

Bảo bối như vậy, nàng lại có bốn viên! Ngô quản sự lại ngốc trệ, cho đến khi Ninh Tiểu Nhàn thúc dục hắn hai tiếng, lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, cẩn thận từng li từng tí ôm cái bình ngọc trong tay, một đường chạy nhanh đi ra ngoài.

Song không đợi hắn chạy đến cửa, suy nghĩ của Ninh Tiểu Nhàn vừa chuyển, liền gọi hắn lại: “Chờ một chút!”

“Hiện tại trong sân ra giá càng ngày càng chậm, sợ rằng chỉ mấy hiệp nữa là có kết quả rõ ràng. Nếu như trưởng lão ghế nghị sĩ lại lề mà lề mề bàn bạc, làm trễ nãi việc ta cạnh tranh thần kiếm, thì ta có lấy thêm Huyền Thiên Đạo quả ra cũng không có ý nghĩa.” tinh quang trong mắt Ninh Tiểu Nhàn chớp động, từ trong lòng ngực móc ra Kim Phù Lệnh đưa tới, nói “Hãy đem Kim phù lệnh này cầm lấy, nói với các vị trưởng lão, ta dùng nó nói lên một yêu cầu —— đem thời gian đấu giá Nam Minh Ly hỏa kiếm đẩy về sau cho ta, đẩy tới các vị thương lượng ra kết quả mới thôi!”

Ngô quản sự kinh ngạc nhìn nàng mấy lần, gật đầu nhận lấy lệnh bài, sải bước đi.

Sau khi Ninh Tiểu Nhàn thông báo xong thì không thèm nhìn nữa, chỉ đứng ở trước vách tường Lưu Ly, nhìn giữa đại sảnh nơi sân đấu giá xuất thần.

Cưu Ma đứng ở bên cạnh  vẫn chú ý động tĩnh trên sân đấu giá. Lấy tu vi của nàng, cũng cảm thấy tim đập tăng nhanh trong không khí cấp bách này, môi nóng lưỡi khô, nhưng không biết Ninh Tiểu Nhàn lưng đeo tất cả áp lực, thì ở trong lòng trạng thái như thế nào  —— nàng là cô nương còn trẻ chưa tới hai mươi tuổi, có thể nào ứng phó được cục diện khó tới cực điểm mà Đại yêu quái mấy ngàn tuổi đều làm không được chứ?

Thất tử nhìn nữ chủ nhân đang đăm đăm nhìn xuống đất, mắt thấy khóe miệng nàng đột nhiên treo lên một nụ cười, không khỏi lo lắng nói: “Ngài không sao chớ?”

Nàng nghe vậy giơ tay lên đem sợi tóc vén đến sau tai, cười nói: “Tất nhiên không có chuyện gì.”

Tiêu trừ gấp gáp và lo lắng tới cực điểm, Ninh Tiểu Nhàn âm thầm hít sâu hai cái, ngược lại từ trong loại trạng thái từ từ thư giản, ngay cả tinh thần cũng trầm tĩnh lại. Khụ, đây gọi là vò mẻ lại sứt sao? Nếu như Trường Thiên ở chỗ này, nhất định sẽ chê cười nàng là Tiểu lưu manh.

Thế lực mà mấy vị trưởng lão dựa vào càng phức tạp, thì khả năng thành công của khoản giao dịch này lại càng lớn. Hơn nữa nàng cũng nghĩ thông suốt, cho dù giao dịch đàm phán không thành, vô luận Nam Minh Ly hỏa kiếm cuối cùng rơi vàotrong tay ai, nàng đều không tiếc bất cứ giá nào để cướp trở lại, nàng cũng không tin, có được một thanh thần kiếm như vậy còn phải đem tin giấu kín kẽ đúng không?

Ba vạn năm qua Ẩn Lưu không phải là chiếm núi làm vua  thổ phỉ sao? Cùng lắm thì làm lại nghề cũ thôi.

“Ngồi đi, trước chờ một chút rồi hãy nói.” Nàng nói với hai thủ hạ trong rạp.

#####

Tâm tình của Thích trưởng lão rất tốt, vẻ mặt âm trầm hai ngày đã lộ ra nụ cười, khiến tỳ nữ hầu hạ bên cạnh thụ sủng nhược kinh.

Ninh Tiểu Nhàn ở dưới tay hắn đã ăn hai lần nghẹn. Nếu như cộng thêm nguyện vọng của Quyên Nương, thì chính là ba lần.

Thời điểm Quyên Nương tiến vào hắn tĩnh thất, đã là một con đường chết, cho nên tờ giấy còn sót lại của nàng ta, là do Thích trưởng lão phái người đưa cho Kim Vô Hoạn của Tế Thế Lâu, cũng thành công lập nên một địch nhân cho Ninh Tiểu Nhàn.

Từ thần kiếm bắt đầu xuất hiện ở Bạch Ngọc Kinh, lại nhìn thấy Ngô quản sự vội vã nói lên thỉnh cầu với trưởng lão ghế nghị sĩ, là hắn biết cơ hội trả thù của mình đã đến. Quả nhiên sau hai lần họp hắn đều bác bỏ thỉnh cầu Ninh Tiểu Nhàn với Thiên Thượng Cư, làm nàng không cách nào dự chi khoản tiền linh trà, có lẽ giờ phút này nàng cũng rất căm tức đúng không?

Hắn không sợ Ninh Tiểu Nhàn  trả thù, bởi vì giờ phút này linh trà đã đến trong tay của hắn, mà tất cả chuyện Quyên Nương làm đều không có chứng cớ.

Nhìn nàng gấp gáp gom tiền như vậy, hẳn là có lòng ham muốn Nam Minh Ly hỏa kiếm. Mùi vị chỉ có thể nhìn mà không lấy được, rất tốt đúng không? Hắn đang nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Ngô quản sự lần thứ ba bước chân vào phòng của trưởng lão ghế nghị sĩ, thì không nhịn được cười ra tiếng.

Tiểu cô nương họ Ninh này còn muốn sử dụng chiêu gì để cầu tình thế? Không có ích gì, chỉ cần ở trong phạm vi điều lệ chế độ của Thiên Thượng Cư, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp bác bỏ.

Quả nhiên Ngô quản sự lại móc từ trong lòng ngực ra cái Kim Phù Lệnh thả vào trên bàn, nghiêm nghị nói: “Ninh trưởng lão Ẩn Lưu, muốn dùng Kim phù lệnh này đem đấu giá của Nam Minh Ly hỏa kiếm, đẩy trễ về sau......”

Lời còn chưa dứt, không đợi Thích trưởng lão phản bác, các trưởng lão có mặt ở đây đều cười. Ẩn Lưu này cũng thật là hồ nháo, mấy vạn năm không ra ngoài đời, vừa mở cửa làm ăn lại đi tìm tiểu cô nương đảm nhận chức trưởng lão, quả nhiên chủy thượng vô mao biện sự bất lao (ý chỉ người trẻ tuổi làm việc không có kinh nghiệm lão luyện và vững vàng), lúc trước muốn dùng Kim phù lệnh để kết toán tiền linh trà xem như hợp lý, bây giờ lại muốn dùng nó tới để đẩy lùi đấu giá của Nam Minh Ly hỏa kiếm? Thần kiếm này đã kêu giá đến ba trăm ngàn linh thạch rồi, một quả Kim phù lệnh nho nhỏ có thể so sánh sao?

Quả nhiên là ý nghĩ kỳ lạ! Cái tiểu cô nương này vừa trẻ con lại bốc đồng  a.

Ở trong một mảnh tiếng cười, Hứa trưởng lão lắc đầu nói: “Sớm nghe nói người Ẩn Lưu tính cách quái dị, hôm nay cuối cùng đã kiến thức. Bác bỏ.” Hắn nhìn Ngô quản sự, trợn mắt không vui nói, “Cũng là Ngô quản sự ngươi, đã ở Thiên Thượng Cư làm việc cần cù nhiều năm, sao lần này lại hồ nháo theo tiểu cô nương thế chứ?” ngày họp đấu giá của Bạch Ngọc kinh, các trưởng lão cũng không phải là rỗi rãnh đến phải đi bắt bọ chó, Ngô quản sự này thật không có mắt nhìn, làm sao lại lấy chuyện nhỏ vô vị này tới phân tán tinh lực của bọn họ chứ?

Thần sắc trên mặt Ngô quản sự có chút kỳ dị, cũng không có đáp vấn đề này, chẳng qua là kính tự nói: “Xin các vị trưởng lão nghe ta đem lời nói hết. Ninh trưởng lão đưa Kim phù lệnh ra, chẳng qua là vì muốn các vị tranh thủ một chút thời gian thôi. Nàng còn có đồ vật muốn thế chấp, nhưng cần nhận được sự đồng ý của các vị trưởng lão trước, hai thứ đồ này —— sợ rằng mất không ít thời gian để các vị tự định gá.”

Thời gian cấp bách, nhưng hắn vẫn nói như vậy, chính là vận dụng kỷ xảo ngôn ngữ nhất định, muốn khơi lên lòng hiếu kỳ của các trưởng lão. Quả nhiên Quyền trưởng lão đức cao vọng trọng nhất trong sáu vị trưởng lão nghe xong liền nhìn tới đây, trầm giọng nói: “Nói!”