Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 588: Thích trưởng lão ngáng chân




Hôm nay giá đấu giá của Nam Minh Ly hỏa kiếm đã vững vàng nâng lên đến một ngàn bốn trăm vạn linh thạch. Mấy chữ này đã tiến tới gần đến mức giá cao kỷ lục mà Bạch Ngọc kinh đấu giá đến nay, có thể có nhóm người muốn giá lại tăng lên, hơn phân nửa là đầu sỏ nhất phương.

Ninh Tiểu Nhàn thấy vậy sợ hết hồn hết vía.

Trước mắt Bạch Ngọc trong kinh ghế Vip còn đang la giá có ít nhất hơn hai mươi ghế, theo tư thế này mà phát triển tiếp, hơn hai ngàn vạn linh thạch của nàng cho dù quăng vào, e rằng cũng chỉ có thể nghe một chút âm thanh rơi xuống nước. Hết lần này tới lần khác đấu giá sư lại đang ở trên đài thao thao bất tuyệt đất kích động cảm xúc của mọi người: “Chỗ khác biệt lớn nhất của Nam Minh Ly hỏa kiếm với những thần khí khác ở chỗ, nó không phải là một thanh bảo kiếm nghiên về sắc bén, thậm chí càng không có bao nhiêu đặc tính xinh đẹp. Trừ việc trừ tà uế ra, nó cơ hồ chỉ có một cái đặc tính, song cũng chỉ là đặc tính này liền khiến cho nó trở nên đáng sợ nhất cũng cường đại nhất. Đó chính là Nam Minh Ly hỏa kiếm có đầy đủ sức mạnh để  —— không có gì mà không phá nỗi! Cái thanh thần kiếm này vừa xuất thế liền nhận lấy nhiệm vụ chém phá vạn vật thế gian, dù là Kim Thân Thiên Tiên  hay là thực thân Cự yêu, cũng đở không nổi sự sắc bén của thanh kiếm”

Người có hiểu biết về Nam Minh Ly hỏa kiếm, đều biết mặc dù đấu giá sư này đang kích tướng, nhưng lời nói cũng tuyệt đối không có khuyếch đại. Binh khí là chủ công, đối thủ đáng sợ hơn nữa, đả thương mười ngón tay không bằng chặt đứt một tay, đặc tính của thanh này thần kiếm chỉ có một, cũng nói rõ kỹ năng chân chính của nó là chuyên tấn công. Đặc tính duy nhất này lại vô cùng mạnh, ngay cả vỏ cứng của Huyền Vũ cũng có thể công phá. Huyền Vũ chính là một trong bốn thần thú ở giữa thiên địa, lại phải chịu đả thương dưới thần kiếm này, Nam Minh Ly hỏa kiếm vì vậy nhất chiến thành danh.

Ninh Tiểu Nhàn cũng ôm lấy mong đợi rất lớn đối với đặc tính này của Nam Minh Ly hỏa kiếm, bởi vì lấy sự chắc chắn của Trói Long tác, ngay cả duệ răng của Bạch Hổ đều không có biện pháp làm gì nó, hiện tại hi vọng duy nhất, đều ở trên thanh thần kiếm này. So sánh xuống, mặc dù đặc tính của Thứ Long kích khá nhiều. Nhưng không có một đặc tính nào có thể đạt tới hiệu quả đáng sợ như vậy, cho nên dù khảm vào thuồng luồng châu cũng xa xa không nóng bỏng tay như Nam Minh Ly hỏa kiếm. Nhưng mà nó ở trên chiến trường triển khai đại sát khí, đánh giết trong vạn người đẫm máu vẫn lộ ra sự sắc bén khác.

Không biết là đấu giá sư khua môi múa mép như hoàng nổi lên hiệu quả. Hay là hào quangcủa  bản thân thần khí quá hấp dẫn người, ra giá trong sân mặc dù chậm hẳn. Nhưng vẫn kiên trì cất bước lên cao. Đang ở đấu giá sư phun ra một chữ cuối cùng, trên đầu bảng đá đen bên ngoài rạp đã có hồng quang hiện lên, thoáng một cái đem giá chém tới một ngàn chín trăm vạn linh thạch!

Hẳn là các đại lão gia ban đầu xem kịch vui, rốt cục phải ra tay rồi.

Nàng nhìn thấy cái giá này, chỉ cảm thấy tim gan đều đau đến run rẩy. Đúng rồi, Ngô quản sự đâu rồi, hắn rời đi lâu vậy cũng không trở về, chỉ sợ là gặp phải phiền toái gì.

Nàng ở chỗ này sống một ngày bằng một năm. Thật vất vả mới đợi đến cửa phòng ghế Vip mở ra, Ngô quản sự chui vào, nàng nhanh chóng đứng lên nói: “Như thế nào?”

Ngô quản sự cúi đầu, làm như không dám nhìn thẳng ánh mắt lo lắng của nàng, trong miệng cười khổ, nói: “Đã phụ lòng ngài dặn bảo rồi. Ta đưa ra yêu cầu thanh toán của ngài, nhưng trưởng lão ghế nghị sĩ lại nói, ban đầu hiệp nghị Thiên Thượng Cư cùng Ninh Viễn đường đưa ra, là hàng hóa lá trà đưa đến xong trong khoản bảy ngày mới tính tiền. Hôm nay mới qua sáu ngày, kỳ hạn cuối cùng còn chưa tới, cho nên......”

Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh nói: “Cho nên sáu trăm vạn linh thạch này. Sẽ không chịu trả cho ta đúng không?”

Trên trán Ngô quản sự lại mơ hồ thấy mồ hôi rồi, lúc này hắn khó làm người nhất, như con chuột thấy gương, hai đầu đều bị khinh bỉ: “Không phải vậy. Chẳng qua là phải đợi đến sáng mai mới đưa.”

“Ngày mai? Thanh kiếm này nhiều nhất chỉ cần nửa canh giờ nữa là đấu giá xong. Ngày mai lấy thêm khoản tiền thì có ích lợi gì chứ?” Ninh Tiểu Nhàn nheo mắt lại nói, ” Thành viên trưởng lão của ghế nghị sĩ có mấy người?”

Ngô quản sự biết ý nghĩ của nàng, nhìn gã sai vặt ở bên cạnh nói: “Ghế nghị sĩ do sáu tên trưởng lão tạo thành, quy tắc nghị sự là phải đồng ý hơn một nữa mới thông qua. Nên chỉ cần có ba người không đồng ý, thì khoản tiền này không thể cho vay được.”

Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh nói: “Để ta đoán một cái, Thích trưởng lão là một trong ba người quăng quyền phủ quyết đúng không?” Chính nàng cũng thành lập thương hội, biết người làm ăn nhất dạy là hòa khí sinh tài, có thể không đắc tội với người khác thì sẽ không đắc tội. Một quái vật lớn như Thiên Thượng Cư lại thiếu hụt mấy trăm vạn linh thạch kia sao? Tất nhiên là có người ở đó cản trở. Ở trong Thiên Thượng Cư này. Người có khả năng ngáng chân nàng cao nhất chính là Thích trưởng lão.

Nghĩ đến ngay cả Thất tử trở về Ninh Viễn đường tìm Dương chưởng quỹ lấy tiền đều bị người ta phục kích, bộ ngực nàng liền dấy lên hừng hực lửa giận.

Đám người này. Khinh người quá đáng, đợi chuyện đấu giá thần kiếm đều kết thúc, nàng nhất định phải cùng bọn họ thanh toán một trận.

Ngô quản sự gật đầu nói: “Thích trưởng lão cùng Hồ trưởng lão, Hứa trưởng lão quăng phủ quyết có chút quan hệ cá nhân, có lẽ là hắn khuyên hai vị trưởng lão này, không đem khoản tiền linh trà trả trước cho ngày.”

Nàng cũng biết, Thích trưởng lão ăn thiệt thòi lớn như vậy, cơ hồ là tự móc tiền túi bốn trăm bảy mươi vạn linh thạch bù đắp thêm, lại phải vội vả giết thủ hạ đắc lực nhất của mình là Quyên Nương. Cao cấp tu sĩ đều có tôn nghiêm của mình, lấy tâm tính cùng tính tình của hắn, cơn giận này có thể nuốt xuống mới là lạ!

Chớ trách hai ngày nay hắn thậm chí không động tĩnh, hóa ra là đang chờ đợi cái này, biết rõ nàng cần dùng số tiền kia, cho nên vận dụng quyền lực trong tay đem nó giữ lại. Thật ra thì trong lúc thương hội làm ăn, thanh toán sớm mấy ngày hay muộn mấy ngày cũng là chuyện bình thường, nhưng trên hiệp nghị giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, đối phương không cần thiết đều mỗi khắc làm việc theo hiệp nghị,  thật sự là khi dễ nàng không thể làm gì sao?

Nhìn tư thế giá tiền đấu giá liên tiếp tăng cao, muốn dùng hai nghìn bốn trăm vạn linh thạch trên tay mua thần kiếm, chẳng phải là người si nói mộng sao? Trong lòng nàng phát sinh một trận phiền não, thật hận không được đánh vỡ vách tường Lưu Ly trước mặt, đem thần kiếm trực tiếp cướp đi.

Đáng tiếc, nàng cũng biết chuyện đó không thực tế, nơi này không phải là hoang giao dã địa, mà là thế giới ảo cảnh không chỗ có thể trốn, mình lại chỉ có chừng ba người, chống lại cao thủ  khắp nơi trong Bạch Ngọc kinh, nàng nào có nửa điểm phần thắng chứ?

Nàng đứng lên đi qua lại nhiều lần, mới từ trong ngực móc ra món đồ ánh vàng lấp lánh, đưa cho Ngô quản sự nói: “Nghe nói người có Kim phù lệnh này, có thể hướng Thiên Thượng Cư nói ra một yêu cầu đúng không?” đây là lệnh bài nàng lấy được từ trong tay mỹ nam tử hèn mọn kia.

Ngô quản sự kinh ngạc cau mày nói: ” Trong tay ngài lại có cái này.” Nhận lấy nhìn một chút rồi nói, “Đích xác là thật. Kẻ có được Kim phù lệnh có thể nói một yêu cầu, nhưng phải ở trong phạm vi hợp lý.”

Nàng biết, cái từ “Hợp lý” này có hàm nghĩa rất rộng, đồng nghĩa với điều khoản hợp đồng ngang ngược “Bổn điếm giữ lại quyền giải thích cuối cùng “. Thiên Thượng Cư không hổ là làm ăn lớn, coi như đã phát Kim phù lệnh, cũng để lại đầy đủ không gian cho mình.

“Thử một chút đi.” Nàng xoa trán.

Mới vừa đấu giá bão tố leo đến giá tiền một ngàn chín trăm vạn linh thạch xong, trên hội trường đã hơi yên tĩnh lại, đại khái qua mười mấy hơi thở sau, mới có người ra giá một lần nữa. Bắt đầu từ bây giờ, biên độ tăng giá đã không lớn lắm, thấp nhất chỉ kêu thêm năm mươi vạn một lần. Dù sao tiền nhà ai cũng không phải lấy không, quăng ra nhiều cũng đau lòng.

Ninh Tiểu Nhàn ngồi ở trên giường, hí mắt nhìn tình huống trong các Thủy Nguyệt kính. Hiện tại giá tiền đã chồng đến hai ngàn bốn trăm vạn linh thạch rồi, nói đúng ra, nếu như Ngô quản sự đòi không được khoản tiền linh tra, nàng ngay cả cơ hội ra tay cũng không có sẽ phải out rồi!

Lui thêm một bước mà nói, cho dù sáu trăm vạn tiền trà kia bị hắn cầm trở về thì nàng thật sự có thể đánh bại đám thổ hào của Bạch Ngọc kinh, lấy được Nam Minh Ly hỏa kiếm sao?

Cái thanh thần kiếm này nếu để cho người mua đi, vậy thì từ đó chính là bèo bọt đi về trăm ngã, nàng cũng đừng mơ tưởng từ trong biển người mênh mông đem nó tìm ra.

Nàng làm sao lại để chuyện như vậy xảy ra chứ? Nhưng một đồng tiền cũng có thể bức tử anh hùng hảo hán, số tiền thiếu hụt trong tay nàng có mấy trăm vạn, thậm chí có thể là mấy ngàn vạn linh Thạch, nàng đi đâu để tìm ra khoản tiền lớn vậy chứ?

Nếu dùng bốn chữ để hình dung tâm tình bây giờ của nàng, thì chính là”Ngũ tạng như lửa đốt”! nếu như không phải Chân Nhất bí quyết vẫn trước sau chậm chạp vận hành, thì nàng cơ hồ đã đem loại tâm tình lo âu phiền não này biểu hiện ở trên mặt.

Khi giá tiền của Nam Minh Ly hỏa kiếm bị nâng lên hai ngàn bảy trăm vạn linh thạch thời điểm, Ngô quản sự trở lại.

Khóe mắt Ninh Tiểu Nhàn liếc về phía hắn, tâm tình liền trầm xuống, bởi vì sắc mặt hắn cũng không dễnhìn. Quả nhiên Ngô quản sự giao Kim phù lệnh ra, sau đó lắc đầu: “Thích trưởng lão lại quăng phiếu phủ quyết, lý do là Kim phù lệnh này chỉ có thể dự chi một trăm vạn linh thạch trở xuống. Ngài  kết toán đạt đến hơn sáu trăm vạn, vượt xa hạn độ Kim phù lệnh, cho nên......”

Ninh Tiểu Nhàn thở dài, nhưng không cảm thấy quá nhiều thất vọng.

Cho dù có hơn sáu trăm vạn này trong tay, nàng cũng không có tiền bằng đám thổ hào dưới đài a! Nhưng nói đi thì nói lại, khoản tiền lớn như vậy, người nào lại thời thời khắc khắc mang ở trên người chứ? Những người này sao có thể thoải mái buông kêu giá như thế?

Nàng nghiêng đầu sang bên cạnh, hỏi Ngô quản sự: “Những người ra giá này, trong tay đều có sẵn số linh thạch lớn sao?”

Ngô quản sự cười ha hả một tiếng: “Làm sao có! Bây giờ người mua còn có thể ra giá, hơn phân nửa là tìm Thiên Thượng Cư thế chân tài sản hoặc là khế đất của tông phái, thậm chí là hàng hóa đại ngạch. Ta mới vừa đi qua, đúng lúc nhìn thấy có người cầm lấy thành khế của thành trì Phúc Minh châu đi thế chân! Đây  hẳn là tài sản của tông phái.”

Lúc này nàng mới động dung. Mỗi cái thành thị đều có thành khế, phía trên viết rõ thuộc về Tiên Tông nào quản hạt. Đối với Tiên Tông mà nói, cuộc sống  của người phàm ở thành thị đó là con gà mái vàng có thể liên tục không ngừng đẻ trứng, thành khế cũng phải đặt ở nơi trọng địa của tông phái, dùng mười bảy mười tám kết giới cùng trận pháp để bảo vệ bảo bối. Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không đem nó cầm đi thế chân.

Thậm chí có người thế chân cả thành thị, đây mới là vung tay lớn! Ngô quản sự nhìn thần sắc trên mặt nàng, vội vàng giải thích: “Ngài cũng đừng thấy kỳ quái, bên trong một châu có vài chục cho tới trên trăm thành, bán một đi cái cũng không phải chuyện gì to tát. Thủy thổ Phúc Minh châu coi như phì nhiêu, cho nên thành trì kia đại khái có thể bán hơn trăm vạn linh Thạch.”

Nàng âm thầm hít một trận khí lại. Tiên phái quản hạt Phúc Minh châu  nàng cũng biết, chẳng qua chỉ có kích thước trung đẳng, không ngờ tùy tiện cầm  thành trì đi bán, đều có tiền thu khả quan như thế, như vậy thì Tiên phái lớn có bao nhiêu bất động sản chứ? Gia đại nghiệp đại giống như Triều Vân Tông, Quảng Thành Cung, thì sẽ nắm trong tay tài chính bao nhiêu chứ?

So sánh trở lại, cái đám nhà quê Ẩn Lưu trôi qua thật quá không dễ chịu  rồi, quá đáng thương!

Dừng lại, nàng phải đem suy nghĩ kéo trở lại.