Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 476: Phá gông




Nàng chọn ra mấy tên Tiên Phỉ tới chiếu cố bọn họ, nói với những người còn lại: “Chuẩn bị một chút, chúng ta sắp đi ra ngoài.”

Mấy người kia do dự nói: “Chỉ bằng mấy người chúng ta, còn có người bị thương, có thể chạy thoát được sao?”

Nàng liếc xéo mấy người đó, nở nụ cười mang theo vài phần lạnh lùng: “Trốn? Ai nói chúng ta muốn chạy trốn ra ngoài hả?” Tuy nói giả vờ đầu hàng nhưng phải chịu ủy khuất rất thật ah. Nếu cứ lặng yên chạy đi như chó nhà có tang không một tiếng động như vậy, nàng sợ sau này mình tu luyện, tâm không thể yên tĩnh lắng đọng nữa.

Lúc này, Khánh Kị và Văn Nhân Bác đang ngồi dưới sườn núi, có một đầu báo tuyết cường tráng cuộn tròn trên cây, vào đông cánh rừng bao phủ màu trắng bạc cùng một màu với da lông của nó. Chủ tử ở trên đầu ăn ngon uống sướng, ban đêm nơi tuyết càng lộ vẻ lạnh lẽo âm u. Chỉ cách tới hừng sáng không tới mấy canh giờ, hắn bình tâm tĩnh khí lưng quay về phía sườn dốc quan sát ngắm nhìn nên không phát giác trên mặt đất gần đó bốc lên một luồng khói đen nhàn nhạt, leo lên cây tuyết tùng hắn nằm.

Khói đen lặng lẽ vây quanh phía sau cổ hắn, vừa lúc hai lỗ tai báo nhỏ chuyển động, nó thuận thế theo đó chui vào tai.

Ánh mắt báo yêu lập tức cứng lại, ngây ra như phỗng. Ước chừng qua mười mấy hơi thở, ánh mắt của nó mới chuyển động, khôi phục thần thái. Chẳng qua lần này nó không tiếp tục cạnh giữ trên cây to nữa mà nhẹ nhàng nhảy xuống đất, một đường chạy chậm tiến vào cánh rừng, một lát sau mới đi ra ngoài. Lần này, nó chậm rãi bước đi thong thả đến sườn dốc, dùng một tảng đá lớn che chở, rất lâu không xuất hiện.

Thủ lĩnh tuần tra phòng thủ thấy hành động kì lạ của nó, không nhịn được đi tới xem xét. Vậy mà khi vòng qua khối đá lớn kia lại thấy nó gục trên đất, đầu không ngừng lay động. Hắn nghiêm mặt phẫn nộ quát: “Ngươi đang ở đây làm cái gì?”

Báo tuyết bị hắn rống nhảy dựng lên, lúc quay ra khóe miệng còn dính vết máu nịnh hót cười nói: “Trời rất lạnh, ta không nhịn được đi đánh chút máu uống, lão đại ngài có muốn hay không...”

Thủ lĩnh tuần tra phòng thủ nhìn dưới chân nó một chút. Quả nhiên nằm một con chim tùng kê chết đã gặm được nửa người, lông vũ rơi vào đầy đất. Đông đi đầu xuân tới, tuyết rơi còn chưa tan băng, thật sự là lúc lạnh nhất trong năm. Rất nhiều yêu quái và dã thú vào lúc này đều khá hung mãnh, thích ăn chút vật còn sống cũng bình thường. Hắn hơi động lòng nhưng đột nhiên nghĩ đến chim tùng kê đã bị tiểu tử này gặm một nửa, chẳng lẽ mình đi ăn đồ thừa của hắn? Không nhịn được tát một cái vỗ vào mông báo nhỏ nói: “Chạy trở về nằm trông coi đi!”

Báo tuyết bị hắn đập trên mông chảy máu, rụt lại thân thể nhảy dựng lên, đáng thương hoảng sợ bò lại trên cây. Thủ lĩnh tuần tra phòng thủ khẽ nhìn chim tùng kê trên đất, cuối cùng vẫn quay đầu đi nên hắn không thấy trong mắt báo tuyết trên cây chợt lóe ánh sáng màu tím, sau đó lập tức khôi phục màu xanh. Hắn híp mắt, nhìn vị trí mình mới vừa nằm, không gian phía sau tảng đá lớn thật ra rất nhỏ, xa hơn lui về phía sau hai bước chính là tường đất đáy vực.

Trong sơn động, đám tù nhân phấn chấn tinh thần đi theo phía sau nàng và Thất Tử, từ từ đi về cửa sơn động. Mới đi được hơn nửa khắc, trong đám cướp có người đột nhiên nói: “Ninh cô nương, phía trước bố trí bẫy. Nếu chúng ta tùy tiện đi tới, chắc chắn sẽ kinh động thủ vệ.”

“Có bố trí gì?” Lúc nàng tiến vào cũng không phát hiện có gì kì lạ.

“Nó ẩn trong tường đá. Bố trí rất xảo diệu, ta cũng trong lúc rẽ vô tình nhìn qua.” Người này thấp giọng nói: “Vật này gọi là con ve, lớn lên rất giống lục lạc, chỉ cần có người không được chủ nhân đồng ý đi qua trước mặt nó, nó sẽ phát ra tiếng ve kêu cho cảnh vệ, cho nên được gọi như vậy. Lúc chúng ta đi vào, thủ vệ tạm thời đóng vật này, hiện tại muốn đi ra ngoài. Sợ rằng sẽ kinh động nó.”

Ninh Tiểu Nhàn không khỏi quay đầu lại nhìn hắn một cái. Không nghĩ tới trong đám cướp còn có người thận trọng lại có kiến thức uyên bác như vậy, có thể thấy được kỳ tài nhiều không kể xiết. Thật sự đừng có cho rằng thiên hạ không có anh hùng. Con ve kia quả thật rất phiền toái, kế hoạch của nàng còn chưa áp dụng mà nó đã vang lên thì không ổn ah.

Người kia vừa nhìn đã hiểu ánh mắt của nàng, cười khổ nói: “Ta biết, chỉ là bản lãnh gà gáy chó trộm, không thể đánh đồng với thần thông của ngài.” Ngừng một chút mới nói: “Lúc chúng ta đi trộm cũng từng gặp vật như vậy, chỉ cần trước đó ngâm thân thể trong nước đá nửa ngày là có thể đi qua trước mặt nó mà không quấy nhiễu. Chỉ có điều hai con chôn vách tường này thoạt nhìn rất tinh xảo, sợ rằng chỉ hạ nhiệt độ thân thể cũng không thể gạt được nó. Hơn nữa vật này là hai cái làm một tổ, nếu muốn nó mất đi hiệu lực thì hai cái trên tường phải cùng nhau chặt đứt mới được.”

Nàng lập tức hiểu ra. Vật này không phải còi báo động có thể cảm ứng nhiệt độ sao? Thế giới này không giống với địa cầu, đa số có sinh vật di chuyển đều là động vật máu nóng. Bởi vì máu nóng có thể chuyển vận nhiều chất dinh dưỡng hơn, thúc dục phát ra sức bật và năng lực bay liên tục mạnh hơn, nguy hiểm sinh vật thế giới này gặp phải nhiều hơn so với sinh vật địa cầu, cho nên diễn biến ra điểm đặc biệt như vậy. Mặc dù vẫn có rắn và cá sấu là động vật máu lạnh nhưng sau khi hóa thành hình người, máu vẫn là máu nóng, chỉ có điều nhiệt độ thấp hơn người thường.

Tù nhân bị vây trong sơn động này đều mang gông xiềng, trong mắt thủ hạ của Minh Thủy tông và Khánh Kị, bọn họ không thể thi triển yêu lực, tất nhiên thân thể không khác người thường, nhiều nhất chỉ có thể chất khá hơn một chút, lực lượng lớn một chút, tuyệt đối không thể tránh thoát cảm ứng của con ve. Vì vậy chôn hai cái lục lạc ở chỗ này, chỉ để đề phòng tù nhân đi loạn mà thôi. Nào biết Ninh Tiểu Nhàn dùng qua quả Long Tượng, hơn nữa trong tay nàng lại có loại bảo vật Yêu Sọ nghịch thiên có thể tự cứu rồi sau đó cứu người.

Trong tù nhân có người trọng thương, không thể nào mỗi người đều có thể hạ nhiệt độ xuống đến dưới cảnh giới, như vậy lựa chọn còn lại chỉ có một. Nàng nhún vai, từ trong lòng ngực lấy ra hai tờ hàn băng phù, theo thứ tự đưa một tờ cho Thất Tử. Làm việc này, nàng vẫn tin tưởng người một nhà hơn, hơn nữa bạch điểu và nàng cùng mạo hiểm đã lâu, phối hợp trong chiến đấu khá ăn ý.

Hai người dán hàn băng phù trên người rồi thu liễm thần lực (yêu lực) không đi chống cự, mặc kệ cảm giác nhiệt độ thấp đông lạnh tới tận sâu trái tim từ bên ngoài thân thể lan tràn vào trong người. Đây cũng là thế mạnh của Ninh Tiểu Nhàn, mỗi ngày thời gian nàng phải ở trong Hóa Yêu Tuyền cực lạnh càng ngày càng dài. Hiện tại đứng trong đó hai canh giờ cũng chỉ cảm thấy rất lạnh rất lạnh mà thôi, hành động không bị trở ngại, sao hàn băng phù có thể đánh đồng? Ngược lại đầu Thất Tử phải chịu đau khổ một hồi, thật sự có chút khó chịu. Chỉ có điều thể chất hắn mạnh mẽ, hạ nhiệt độ xuống dưới vài lần cũng không ảnh hưởng tới hoạt động bình thường.

Những người khác nhìn ở trong mắt, bao gồm hai gã ẩn vệ trọng tu đều lộ ra vẻ bội phục. Người tu tiên cái gọi là “Không sợ nóng lạnh” đơn giản chỉ là ngăn cản khí lạnh và nắng nóng ở bên ngoài làn da mà thôi. Thân thể vẫn phải giữ vững nhiệt độ ổn định. Dù sao người hay động vật máu nóng nha, nhiệt độ quá thấp vẫn có thể dẫn tới rất nhiều hậu quả rất xấu. Ví dụ như ngón tay cứng ngắc, thần trí hoảng hốt, động tác chậm chạp, cơ tim vô lực thậm chí đột nhiên ngừng đập.v.v… Hàn băng phù là vật chống địch, muốn giống như hai người vừa chịu được nhiệt độ thấp của nó, một bên còn muốn linh hoạt đồng thời chặc đứt con ve, chỉ riêng ý chí kiên cường cũng khiến người ta khâm phục. Huống chi muốn giấu diếm được hai con ve phiên bản vip, ngay cả nhiệt độ nội tạng cũng phải lạnh như băng như vật chết, như vậy không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ.

Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên không có thời gian chú ý ánh mắt của bọn hắn, nàng nhìn thấy Thất Tử thử hoạt động hai ngón tay rồi gật đầu với nàng. Lúc này họ mới bước đến trước tường đá có dấu con ve, quả nhiên không có xúc động cơ quan. Sau đó hắn cầm pháp khí lên một hồi đục gọt, bột đá trên tường rơi xuống, lộ ra một cái lục lạc màu đồng cổ giấu bên trong. Sau khi Thất Tử hóa thành hình người, pháp khí bổn mạng là hai cây đoản đao, được khắc hình rất giống yêu đao trên địa cầu mà nàng nhìn thấy nhưng chiều dài ngắn hơn nhiều, thân đao tự nhiên uốn cong thành hình cung, miệng hẹp lưỡi đao mỏng, hai bên mũi đao có đường vân gợn sóng. Đây là vũ khí từ hai cái mỏ dài của hắn hóa thành, có sở trường gọt, xoáy, chém.

Chỗ Ninh Tiểu Nhàn cũng tróc ra con ve giấu trên tường đá, nàng truyền âm cho Thất Tử đếm ngược nói: “Ba, hai, một!” Hai người đồng thời ra tay, dễ dàng khoan con ve thành mảnh nhỏ.

Xung quanh một mảnh an tĩnh, xem ra hành động vừa rồi đã có hiệu quả. Đoàn người nối đuôi nhau sờ soạng đi ra phía ngoài, rất nhanh thấy phía trước lộ ra chút ánh sáng, biết sắp đến cửa động.

Ninh Tiểu Nhàn để bọn họ lại trong động, chính mình bước nhẹ, từ từ di chuyển về phía trước, quả nhiên thấy ngoài cửa đứng ba thủ vệ. Hai người trông coi không động đậy, một người đi tới đi lui.

Thất Tử truyền âm nói: “Có cần hỗ trợ không?”

“Không cần.” Trong lòng nàng đã có tính toán kế sách, cũng không phải nàng nắm chắc mà do sơn động này quá hẹp, chỉ chứa được một người đi qua, nàng có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn còn đi tự nhiên một chút, Thất Tử muốn tấn công thì phải đi phía sau nàng, không thi triển được tốc độ.

Nàng thả một vật trên đất. Đồ chơi đó đen sì, sau khi rơi xuống đất lập tức bắt đầu lắc lư phát triển, ở lối vào phân chia thành chạc cây vươn ra một cặp thô như cánh tay, càng ngày càng dài, lặng yên không một tiếng động uốn lượn đi qua cửa ra vào, vừa nhìn nó giống như rắn bò sát. Đây chính là tiên sinh nhục cầu Phệ Yêu Đằng tỉnh lại từ ngủ say sau khi tấn cấp thành công.

Ninh Tiểu Nhàn đồng thời sử dụng tay chân, len lén leo lên đỉnh động, đầu nằm phía dưới chân ở trên bò về phía trước, tốc độ chậm hơn không thể so với chạy trốn trên mặt đất. Lúc này đã ban đêm, ánh sáng bên ngoài có thể chiếu sáng mặt đất, đỉnh động lại chìm trong bóng tối, rất thích hợp để nàng ẩn thân.

Hai người đứng gác bên ngoài có chút phân tán, đang rỗi rãnh trò chuyện, không để ý phía sau đột nhiên xông tới hai thứ linh hoạt như rắn, tốc độ của nó cực kì nhanh, còn chưa chờ bọn họ kịp phản ứng đã quấn vài vòng quanh cổ bọn họ, gắt gao ngăn chặn cổ họng khiến họ không thể lên tiếng.

Có một thủ vệ rất nhanh trí, phản ứng đầu tiên lại không phải đi tách thứ quấn trên cổ, mà duỗi tay lấy pháp khí cảnh báo bên hông muốn báo cho chủ thượng. Nào biết dây leo giống như con rắn to thắt cổ rồi xoắn dọc theo người, thuận thế trói lại toàn thân, tay của hắn bị ấn chặt bên người không thể động đậy. Pháp khí lóe ánh sáng âm u cách ngón tay hắn chỉ có hai tấc nhưng cuối cùng vẫn không lấy được.

Tiếp theo, dây leo bắt được con mồi hưng phấn mà giơ lên đầu nhọn nhỏ mảnh, trước hai mắt hoảng sợ của hai thủ vệ lung lay hai cái giống như đang tìm kiếm chỗ hạ miệng. Sau đó nó không chút do dự từ mắt cắm vào trong đầu, hưng phấn xì xì chép miệng hút óc. Sở dĩ Nhục Cầu có tên xấu nổi tiếng như vậy, vốn bởi vì nó là loại dây leo đi săn yêu quái, hơn nữa thích ăn thức ăn sống.

Ninh Tiểu Nhàn lại không thèm quản nó, mục tiêu của nàng là người đi tới đi lui kia.