Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 471: Được như nguyện




Edit: Trang ju
Beta: Tiểu Tuyền

Sau đó, hắn tự tay xé rách quần áo nàng. Hôm nay Hồ Hỏa Nhi ăn mặc quần áo rất bền chắc cho nên tiếng xé rất lớn. Lúc Từ Lương Ngọc đi vào, rèm cửa có khe hở cho nên giờ phút này kèm theo tiếng kinh hô hoảng loạn của Hồ Hỏa Nhi thì tiếng quần áo nàng bị xé rách xoẹt xoẹt cũng truyền ra ngoài. Đạm Đài Dực dù có đầu gỗ thì nghe được tiếng đó cũng không thể không phát tác.

Cho nên hắn thật sự phát tác, hơn nữa bộc phát rất lợi hại.

Đạm Đài Dực từ bên ngoài nhanh chóng vén rèm đi vào. Hắn nhìn thấy Từ Lương Ngọc gần như đè ở trên người Hồ Hỏa Nhi, quần áo nàng ấy bị xé tung xộc xệch. Hắn vừa nhìn thấy thế trong mắt nhất thời toát ra tia lửa, đợi khi thấy Hồ Hỏa Nhi khóc lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, thần thông gì đó đều quên sau đầu, nổi giận đánh một quyền vào nam nhân trước mặt, lại duỗi tay xách cổ áo Từ Lương Ngọc trực tiếp kéo khỏi xe.

Từ Lương Ngọc lại càng hoảng sợ, trên mặt bị đánh một quyền nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, trong tay áo ánh sáng bạc chợt lóe, hắn lấy ra một dây xích tấn công mặt hắn: “Nam nữ yêu nhau, ngươi xen vào làm gì?”

Đạm Đài Dực không nói chuyện, trong mắt dường như đang đè nén giận dữ, ngăn cản hai cái lập tức cởi hồ lô từ bên hông xuống. Trừ chứa rượu ra, hồ lô này còn là pháp khí đã qua tế luyện, bên trong chứa Ngọ Thần Quang thi triển ra có nhiều loại tác dụng kì diệu, lực sát thương khổng lồ. Dọc theo đoạn đường này hắn đã chứng kiến bản lãnh của nó, Từ Lương Ngọc biết được sự lợi hại của cái hồ lô này. Sắc mặt hắn trắng bệch, lợi dụng cơ hội lắc mình xuống, ở ngoài xe khẽ rủa hai câu, thấy Đạm Đài Dực đuổi tới thì lập tức quay người chạy đi.

Hồ Hỏa Nhi lại cảm thấy rất khó chịu. Nàng mới vừa định dùng toàn bộ tinh thần để đối phó, bây giờ thấy chuyện tiến triển quả nhiên như mong muốn, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như tứ chi bách hài không thể khống chế, muốn trở mình cũng khó khăn gấp bội. Chỉ có điều thân thể bắt đầu nóng lên, hơn nữa rất nhanh thiêu đốt toàn thân, khiến da thịt cả người nàng đều đỏ. Nàng không nhịn được cuộn tròn người, chống lại cảm giác kỳ lạ từ thân thể truyền tới.

Không biết qua bao lâu, có người nhẹ nhàng lay gọi nàng: “Hồ Hỏa Nhi, Hồ Hỏa Nhi!” Thấy nàng không có phản ứng, hắn đưa tay nhẹ nhàng đụng trán nàng một cái, cảm giác mát mẻ truyền tới nhất thời khiến nàng tỉnh táo mấy phần. Trước mắt là một đôi mắt đen nhánh thâm thúy, cho dù thần trí nàng mơ hồ hơn nữa cũng sẽ không nhận lầm. Hắn đang cúi người nhìn nàng, trên mặt mang theo lo lắng, nàng vốn cho rằng trên mặt hắn sẽ chẳng bao giờ có vẻ mặt như thế.

Đạm Đài Dực trở về rồi. Cả người đầy tuyết và gió lạnh, khó trách thân thể lại lạnh như vậy.

Cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ, Hồ Hỏa Nhi ngươi sẽ hối hận suốt đời! Nàng thầm cắn răng, đột nhiên đưa tay ôm cổ Đạm Đài Dực kéo hắn về phía nàng, thở gấp nói: “Đạm Đài, ta rất khó chịu!” Chân nàng đột nhiên lôi kéo! Nhàn muội muội đã từng khen ngợi qua, khi nàng híp nửa mắt, dùng giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ nhất định không có nam nhân nào có thể kháng cự. Đạm Đài cũng không ngoại lệ. “Ngươi thật mát, thật thoải mái.” Gương mặt dán sát vào gáy hắn, hơi thở tinh tế thổi lên cổ hắn. Đây cũng không phải lời nói dối, nhiệt độ toàn thân của nàng rất cao, vừa dán lên người hắn đã cảm thấy mát mẻ thấm người, vui thích nói không ra lời.

Quả nhiên nam nhân trước mặt trong mắt có chút bối rối, ngay cả hơi thở đều nặng nề. Trong lòng nàng có chút kích động, hóa ra không phải hắn không có tình cảm với nàng. Bờ vai của hắn rất rộng, cổ rất cường tráng, khi ôm có cảm giác thoải mái lại thân thiết. Chỉ có điều, bước kế tiếp nên làm như thế nào đây?

Lúc này Đạm Đài Dực lại cắn răng nói: “Hồ Hỏa Nhi. Ngươi bị hắn hạ độc. Trước tiên buông ta ra!” Trong mắt hắn tràn ngập ẩn nhẫn, đẩy hai tay nàng đang quấn bên hông hắn xuống. Tháo hồ lô xuống uống một ngụm rượu.

Hồ Hỏa Nhi biết, đây cũng không phải do hắn nghiện rượu, mà do hắn muốn thi triển thần thuật Thiên Hàng Cam Lâm. Thần thông này một khi thi triển, lập tức có thể giải trừ rất nhiều trạng thái xấu, đến lúc đó nàng làm gì còn lý do ăn sống nuốt tươi hắn? Dưới tình thế cấp bách, trên người đột nhiên sinh ra sức lực, dùng sức ôm lấy cổ của hắn, sau đó nặng nề hôn hắn!

Môi nam nhân này rất mềm, ăn rất ngon, trong miệng còn có mùi rượu hoa quế. Hóa ra cảm giác hôn môi với hắn tốt như vậy ah? Sớm biết như thế, nàng đã sớm ra tay. Lúc này lập tức hình thành tình thế đối lập, nàng có thể cảm giác được Đạm Đài Dực khiếp sợ cả người đều cứng ngắc, ngay cả hàm răng cũng chưa khép lại. Nàng cố gắng nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Ninh Tiểu Nhàn, dùng cái lưỡi đinh hương dao động trong miệng hắn, sau đó đẩy hàm răng hắn ra, nhẹ nhàng dò xét tiến vào tìm đầu lưỡi của hắn. Rượu hắn ngậm trong miệng không có vật ngăn trở thuận thế trôi xuống, nàng theo bản năng mút uống vào. Nàng uống quá nhanh, giọt rượu còn sót lại từ trong miệng chảy ra, nhỏ xuống cổ áo.

Vì theo đuổi hiệu quả tốt hơn, nàng còn sờ mó quần áo trước ngực Đạm Đài Dực, muốn cởi nó xuống, ai ngờ quần áo người nam nhân này mặc còn khó cỡi hơn so với nàng. Nàng sờ soạng một hồi lâu vẫn chưa tìm được nút cài ở chỗ nào. Hồ Hỏa Nhi tức giận lôi kéo, cảm giác mình thật sự quá kém. Tại sao việc này tưởng tượng thì dễ dàng mà khi làm thật lại khó như thế chứ?

May mà lúc đó Đạm Đài Dực rốt cục cũng có phản ứng. Tiếng rên rỉ truyền ra từ cổ họng, hắn nặng nề ngâm hai tiếng. Hình như cuối cùng hắn đã buông bỏ điều gì đó, đột nhiên cắn môi của nàng, rồi sau đó thăm dò vào sâu trong miệng nàng, một nụ hôn nóng bỏng. Tiếp theo đảo khách làm chủ, thuận thế đè nàng lên trên giường. Quần áo nàng vốn đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, hắn rất dễ dàng xé rách toàn bộ, hiện ra thân thể như dương chi bạch ngọc. Hắn bình tĩnh nhìn hai cái, yết hầu trên dưới giật giật, rốt cục triển khai thế công toàn diện.

Hồ Hỏa Nhi thở phào nhẹ nhõm. Trong rượu hôm nay của Đạm Đài Dực, Ninh Tiểu Nhàn cho vào một loại mị dược tên là “Vãn tình”. Lúc không có ý gì thì tất cả đều bình thường nhưng chỉ cần trong lòng có chút lửa tình, nó sẽ lập tức bùng lên ngọn lửa gấp mười lần, có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ. Tu sĩ cũng khó mà chống đỡ.”Chỉ cần gợi lên ham muốn của hắn, chuyện còn lại giao cho hắn làm là được rồi.” Ninh Tiểu Nhàn rất không chịu trách nhiệm nói cho nàng biết như vậy.

Quả nhiên Đạm Đài biết nên làm những gì. Nàng vừa cúi đầu khẽ ngâm, vừa cảm thụ khát vọng cùng lửa nóng của hắn. Lúc này nàng mới cảm nhận được rõ, nam nhân và nữ nhân cuối cùng có nhiều điểm khác nhau như vậy, cánh tay nam nhân này cứng rắn như sắt, một mực siết chặt nàng không cho nàng lùi bước, làn da nóng hổi có thể đốt cháy nàng.

Cuối cùng đã tới thời điểm binh lính hạ thành, Hồ Hỏa Nhi kẹp chặt hai chân thon dài không để hắn được như ý, ôm lấy đầu của hắn, ghé vào lỗ tai hắn vội vàng hỏi: “Ta là ai? Đạm Đài Dực, ta là ai?” Hắn cần phải biết nữ nhân dưới thân là ai ah?

Hắn dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm nàng, trong mắt nhuộm đầy tình dục: “Nàng là Hồ Hỏa Nhi!” Thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, mạnh mẽ tách ra hai chân của nàng, thân thể trầm xuống.

Nàng còn chưa kịp hít sâu một hơi, phía dưới đã truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách, có vật lạ to lớn mạnh mẽ phá vỡ nơi mềm mại của nàng. Sau đó nam nhân trên người nàng vui sướng gầm nhẹ một tiếng, ôm chặt nàng bắt đầu mãnh liệt đụng chạm thật sâu.

Nàng không nhịn được kinh hô một tiếng, đau nhức tới rất rõ ràng, bị thuốc thúc dục nên động tác Đạm Đài Dực thật sự không ôn nhu. Hồ Hỏa Nhi cắn răng thừa nhận, ngược lại giơ hai chân thon dài trắng noãn lên quấn lấy hông hắn, nghênh đón theo tiết tấu của hắn, giống như muốn khảm thân thể của hắn vào thân thể mình.

Nàng muốn mình và hắn đều bùng cháy thỏa thích.

Đây là nam nhân nàng yêu sâu sắc, đã trải qua nhiều đợi chờ và đau đớn như vậy, rốt cục nàng đã đạt được hắn rồi, không chừa thủ đoạn biện pháp nào.

Dù chỉ có một đêm, chỉ có một đêm cũng tốt a. Đau đớn cũng tốt, vui sướng cũng thế, nàng muốn ghi nhớ mỗi một tia rung động, mỗi một cảm giác trong đầu, khắc sâu trong trái tim. Nếu như sau hôm nay hắn vẫn chán ghét nàng, như vậy khi nàng rời đi, ít nhất trong quãng đường đời còn lại vẫn có đoạn ký ức ngọt ngào này, có thể đưa nàng từ trong cô đơn lạnh lẽo nhớ lại cảm giác này.

Hồ Hỏa Nhi nhiệt tình đáp lại khiến động tác người trong lòng càng thêm điên cuồng. Nàng tùy ý để vòng eo mảnh khảnh trong tay hắn uốn éo đung đưa như cành liễu trong gió, khóe mắt lại chậm rãi chảy nước mắt. Chẳng qua giọt nước mắt đó còn chưa rơi xuống mái tóc đã bị hắn tinh mắt nhìn thấy ngậm chặt nuốt trọn, không cho phép nước mắt nàng rơi xuống.

Trước kia sao nàng không phát hiện Đạm Đài cũng có thời điểm bá đạo như vậy nhỉ?

Động tác của hắn càng ngày càng có tiết tấu, đau đớn từ từ rút đi, thay vào đó là cảm giác nói không nên lời, vui vẻ thoải mái nói không rõ. Đạm Đài ở sâu trong thân thể nàng quậy phá không chút kiêng kỵ, tầng tầng lớp lớp liên tục. Ở thời khắc vui thích nhất, nàng gắt gao cắn bả vai cứng rắn của nam nhân này, hắn mang đến cho nàng còn tốt và hoàn hảo hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.

Không biết qua bao lâu, nàng còn đang hỗn loạn, Đạm Đài Dực lại khôi phục tỉnh táo, cắn lỗ tai của nàng hỏi: “Hỏa Nhi, người nào bày kế cho chúng ta, nói cho ta biết?”

Tiếng nói của hắn trầm thấp, trong miệng hơi thở trầm ấm trêu ghẹo lỗ tai nhạy cảm của nàng, Hồ Hỏa Nhi thoáng co rúm người lại, mơ mơ màng màng đáp: “Nhàn muội muội, là Nhàn muội muội.”

Loài người là sinh vật rất nhạy cảm, có thể nhận thấy được điểm kì lạ rất nhỏ đầu tiên. Ví dụ như đại đa số mọi người trong đoàn xe phát hiện, đại tiểu thư Hồ Hỏa Nhi bình thường thích cùng khuê mật cùng nhau đón xe nhưng hôm nay từ đầu tới giờ người ở trong xe cùng nàng ấy lại không phải Ninh Tiểu Nhàn mà là Đạm Đài Dực.

Đại khái là lần đầu tiên nam nữ lăn lộn trên giường đều sẽ vành tai và tóc mai chạm vào nhau một thời gian thật dài. Ninh Tiểu Nhàn rất thức thời tặng không gian này cho một đôi gian phu dâm phụ, ừm, không đúng, là nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt, tự mình tìm một chiếc xe ngựa khác, từ từ cảm nhận cảm giác thê lương “Người mới vào động phòng, ném bà mối qua tường”.

Xét thấy thủ đoạn nàng thi triển quá kinh người, Đạm Đài Dực kiên quyết không để nàng tiếp xúc quá nhiều với Hồ Hỏa Nhi. Đại khái hắn sợ nàng làm hư lão bà của mình. Mà sau khi trở về Hồ Hỏa Nhi bị hắn dụ dỗ, ngược lại hắn nói gì nghe nấy, chỉ có thể cười cười xin lỗi Ninh Tiểu Nhàn, sau đó bị Đạm Đài kéo vào trong xe ngựa.

“Không có lương tâm, thật sự không có lương tâm.” Ninh Tiểu Nhàn ngồi trong xe lẩm bẩm nói: “Tuyên dâm giữa ban ngày, thấy sắc quên bạn, Hồ Hỏa Nhi, ta và tỷ không còn là bằng hữu!” Hôm qua thời điểm Đạm Đài Dực đuổi theo Hồ Hỏa Nhi, nàng kín đáo lấy đi dụng cụ nhỏ kính Cố Ảnh theo dõi tình hình phát sinh trên xe ngựa trở về, nếu không người hôm nay chủ động nói tuyệt giao chính là Hồ Hỏa Nhi.

Về phần Từ Lương Ngọc, hài tử xui xẻo kia bị Đồ Tẫn tẩy sạch trí nhớ mấy ngày nay. Sáng nay lúc hắn tỉnh lại, Hồ Hỏa Nhi đã sa vào ôm ấp của Đạm Đài Dực. Hai người tình chàng ý thiếp khiến hắn ảm đạm rời đi. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ hắn không biết chuyện bị lợi dụng, trong lòng có chút áy náy. Chỉ có điều nàng cũng không cho rằng mình sai. “Dù sao cuối cùng hắn cũng không chiếm được Hồ Hỏa Nhi, không bằng giúp người khác hoàn thành ước vọng.”