Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 467: Bày bố




Edit: Viet Anh Nguyen
Beta: Tiểu Tuyền

Đồ Tẫn tự tin nói: “ Lúc chiếm lĩnh thân thể có tốn chút công phu, nhưng đã rơi vào tay ta khống chế tất nhiên là điều khiển như ý rồi. Ta đem thần trí của hắn khóa lại ở tầng thức hải cuối cùng, đợi việc này qua đi liền đem trí nhớ của hắn xóa đi.”

“Vậy là tốt rồi.” Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười, lột một hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng: “Từ ngày mai trở đi, có chuyện thú vị rồi.”

Trường Thiên lại nói: “ Trong ký ức của hắn ngươi không tìm được nguyên nhân thần hồn cứng cỏi sao?”

“Ta sẽ cẩn thận tìm kiếm.”

Sáng sớm ngày thứ hai đoàn xe tiếp tục đi.

Trước khi đi, Từ Lương Ngọc tìm một mình Hồ Hỏa Nhi nói chuyện trong chốc lát. Đạm Đài Dực liền bắt gặp hai người đứng bên xe xì xầm. Sắc mặt Hồ Hỏa Nhi nguyên bản là nhàn nhạt còn có mấy phần không kiên nhẫn, nhưng mà càng nghe tiếp, con mắt nàng lại càng sáng. Nghe những lời từ Từ Lương Ngọc, trên mặt nàng có chút sáng lên, không chỉ lần đầu tiên cắn môi cười cười, mà còn có bộ dáng thẹn thùng. Nàng đưa tay đem mái tóc vén qua tai lộ ra vành tai trắng nõn tinh xảo.

Đạm Đai Dực đồng hành một đường với nàng, kỳ thật so với tưởng tượng của nàng càng thận trọng, hắn đã sớm biết chỉ lúc tâm tư của nàng thật tốt, mới có thể phát động ra hành động như vậy. Thế nhưng cho tới bây giờ nàng đối với Từ Lương Ngọc đều có chút lãnh đạm, vậy mà hôm nay hắn đã nói gì để cho nàng vui vẻ đến thế?

Đoàn xe bắt đầu tiến lên. Lúc trở lại khuôn mặt Hồ Hỏa Nhi vẫn đỏ bừng, khóe miệng còn chứa đựng vui vẻ, trong mắt ánh hào quang sáng láng xanh biếc, giống như gió xuân thổi qua hồ nước. Nàng chỉ  lướt qua rất nhanh trên người Đạm Đài Dực, giống như là không dám nhìn hắn, cúi đầu cười nói: “ đi đi.”

Hầu kết Đạm Đài Dực khẽ động, muốn hỏi nàng nghe được cái gì, nhưng mà bị nàng nhìn như vậy, lời nói kẹt lại trong cổ họng không nói nên lời.

Bảy, tám ngày kế tiếp, Hồ Hỏa Nhi rõ ràng khác với lúc trước. Từ Lương Ngọc đưa đồ quý, tuy nàng vẫn cự tuyệt nhưng thái độ đối với hắn đã mềm hóa rất nhiều. Thậm chí mấy lần Từ Lương Ngọc tìm nàng bắt chuyện, mọi người cách xa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười oanh yến của nàng. Vậy mà hai người ở chung ngày càng hòa hợp, có thể thấy Từ Lương Ngọc tấn công từng điểm, từng điểm có hiệu lực rồi. Tương ứng, thời gian nàng ở cạnh Đạm Đài Dực cũng càng ngày càng ít. Đa số thời điểm nàng cùng Ninh Tiểu Nhàn trốn một bên líu ríu, chỉ là mỗi lần trò chuyên xong mặt nàng đều như hoa đào, thoạt nhìn quyến rũ động lòng người nói không hết.

Số lần nàng nhìn về phía Đạm Đài Dực ngày càng ít, ngẫu nhiên lườm qua hắn xong cũng không đếm xỉa đến nữa, không còn nóng bỏng như trước nữa rồi.

Trước kia tính cách nàng tuy hào phóng nhưng chưa bao giờ cười rạng rỡ như vậy. Lập tức trong đội xe nghị luận nhao nhao, đều hiếu kì Tam công tử dùng biện pháp gì khiến mỹ nhân cười. Đạm Đài Dực cố tình không nghe, tiếc rằng thính lực hắn quá tốt, những lời ong tiếng ve mỗi câu mỗi chữ đều bay vào tai hắn.

Lúc này đã tiến vào trung tuần tháng giêng, càng đi về phía nam, hơi thở đầu xuân càng dày đặc. Một trận gió thổi qua, Đạm Đài Dực giương mắt nhìn qua, ánh mắt không khỏi ngưng lại.

Hai người kia đứng ở bên trong những khóm hoa quỳ xen lẫn cây tùng. Không biết Từ Lương Ngọc nói với nàng câu gì, chọc cho nàng cười khanh khách không ngừng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Hôm nay nàng vận một bộ lăng gấm đỏ chót. Màu sắc khoa trương đặt trên người nàng thế nhưng phù hợp vô cùng. Vừa vặn tôn lên sóng mắt lưu chuyển, cùng vòng eo thon bé bỏng tưởng chừng một cánh tay hắn có thể nắm trọn của nàng. Tuy bên ngoài còn có một kiện áo khoách che chắn nhưng căn bản không thể lấn át được dường cong mỹ hảo trên người nàng.

Nam tuấn nữ xinh đẹp, giống như một đôi bích nhân. Cảnh tượng mỹ mãn này, lại đau nhói mắt của hắn.

Lúc này có người đột nhiên nói: “ Thủ đoạn của Từ Tam công tử thật là giỏi, tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị như vậy… các ngươi đoán bao giờ hắn có thể đem mỹ nhân về động phòng?” Những người khác hì hì cười, nhỏ giọng nghị luận,  trò chuyện rất hăng hái, bỗng có tiếng gió, khí thế hung hăng. Mấy người kia dù sao cũng là tu sĩ, lập tức lách mình né tránh, lại phát hiện ném tới chính là nửa khối yên  ngựa. Đạm Đài Dực cách đó không xa trầm mặt nói: “Đừng nói loạn luyên thuyên.”

Trong tất cả mọi người, tu vị của hắn cao nhất, mấy người kia ngược lại biết rõ hắn và Hồ Hỏa Nhi đi lại cũng gần gũi nên cũng không dám nói thêm nữa, chỉ cười mỉa một cái rồi tán ra. Đạm Đài Dực quơ quơ hồ lô trong tay phát hiện rượu đã uống hết.

Có gì giải ưu phiền? Chỉ có Đỗ Khang (người phát minh ra phương pháp ủ rượu)

“Lại bán cho ta ít rượu.”

Thời điểm Đạm Đài Dực tìm được Ninh Tiểu Nhàn, Nàng đang nghiên cứu đan phương, cũng không ngẩng đầu lên nói : “Đại ca, huynh uống quá nhiều rồi. Ta ủ hơn nửa năm mới được có bấy nhiêu, vậy mà mười ngày nay huynh đã uống mất tám phần… ”

“Bảy trăm linh thạch đổi một cân. ”

“Thành giao. ” Nàng liền đổi ý, rất nhanh lẹ mà ném qua hai túi linh tửu, xem hắn đem rượu rót vào trong hồ lô, chớp mắt nói, “ Đạm Đài ca, huynh vẫn không ra tay, Hỏa Nhi tỷ sẽ bị người ta cướp đi. ”

Tay rót rượu của Đạm Đài đột nhiên run lên, hai giọt tửu thủy đã rơi trên bàn.

Nàng xem như không thấy, tiếp tục nói : “Kiên nhẫn của nữ nhân có hạn. Nàng thích ngươi, nhưng cũng không phải chờ đợi vô kỳ hạn. Trước đó vài ngày nàng nói với ta, lúc chấm dứt chuyến đi Tây bắc, nàng muốn tìm một nam nhân đến làm thần tiên quyến nữ. ” Nói xong nàng nhìn đăm đăm xem người nam nhân này, xem hắn có phản ứng gì.

Kết quả khiến nàng rất uể oải, nam nhân này là đá sao ? Nàng đã nói đến rõ ràng như vậy, kết quả hắn chỉ trầm mặc, đem đôi mắt đen như nước sơn trừng nàng một cái, trầm giọng nói : “Om sòm ” rồi quay người bước ra ngoài, lúc đi còn đóng rầm một tiếng làm cánh cửa lắc lư.

Nàng tức giận cắn chặt răng ngà : “ Thực sự là đá ở bên cạnh hầm, vừa thối lại vừa cứng, bà cô đây đã đề điểm hắn như thế rồi, hắn còn thờ ơ ? Đáng đời nửa đời sau cô độc. ”

Trường Thiên nhịn không được cười nói : “Người ta vốn định nửa đời sau cô độc, là nàng không đồng ý. Khụ, mới vừa rồi tim của hắn nhảy hai nhịp, có lẽ cũng không tính là thờ ơ. ”

Nàng hầm hừ cả buổi, bỗng nhiên hoàn lại cười cười : “Cũng được, như vậy hắn không có gánh nặng tâm lý rồi. Đợi Hỏa Nhi Tỷ nắm được hắn, tự nàng có thể thay ta trút giận. ”

Tuy đã đến đầu xuân, bên trên tuyết vực Tây Bắc vẫn là cuồng phong cuốn đầy, không có một chú báo hiệu băng tan nào. Chỉ có thực vật ương ngạnh mới có thể sống sót.

Tuyết lại rơi, Cưu Ma rất không thích thời tiết như vậy. Nàng ở tại Ba Xà sơn mạch quá lâu, đã quen khí hậu bốn mùa là xuân, hơn nữa đa số cầm yêu đều muốn sinh hoạt trong rừng rậm. Sau khi rời đi, nàng thường xuyên hoài niệm về đình viện ôn hòa nguyên bản thuộc về mình.

Thời điểm nàng chứng kiến Đồ Tẫn, cái người đang ngồi trên cây tùng cao lớn, trên tay cầm một cành cây nhỏ dài, bên trên là những đóa hoa nhỏ màu vàng, chỗ sâu nhất trong nhụy cất giấu một chút nhàn nhạt hồng. Cưu Ma nhận ra đó là mai vàng.

Hắn tựa trên cành cây, hai chân rủ xuống, thần thái buông lỏng giống như đang nhẹ nhàng ngửi hương khí hoa mai, ánh mắt lại nhìn ra phương xa xuất thần. hắn không âm trầm giống bình thường. Bình tĩnh mà xem xét, hắn là kỳ thú hóa hình người, dáng người tuy cao to nhưng tướng mạo chỉ bình thường, hơn nữa đa số thời điểm đều là mặt không biểu tình.

Bông tuyết rơi tạo sắc trên quần áo đơn bạc của hắn, hắc bạch phân minh. Cưu Ma chú ý tới ngón tay hắn giơ mai vàng rất ổn định,như bị định dạng, thật lâu cũng không có sự rung động. Hai tháng trước đôi tay này đã đem nàng tra tấn, đối với nàng kí ức kia vẫn còn mới mẻ. Khi đó, đôi tay này của hắn cũng ổn định như vậy, đồng thời linh hoạt, xảo quyệt mà làm cho nàng kêu thảm thiết thê lương mất hết mặt mũi.

Những thống khổ kia… nghĩ tới đây, nàng đột nhiên cảm thấy trên người một hồi mát về sau đi theo là một hồi nhiệt nóng. Cái dạng đao phủ hung ác này không phải là đang nhìn vật nhớ người chứ ? Hắn cũng có tim sao, cũng có thể thích người sao?

Đồ Tẫn bỗng nhiên vứt bỏ cành mai vàng trong tay, mặc kệ nó bị gió cuốn đi, rồi sau đó thản nhiên nói : “ Chuyện gì ? ” hiển nhiên là hắn phát hiện nàng đến.

Cưu ma đứng dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn xem hắn nói : “Nữ chủ nhân hỏi ngươi muốn chừng nào động thủ ? ”

“Ngươi hỏi cái này làm gì ? ” Hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đáp,  “Ngày mai. ”

“Cùng đệ nhất mỹ nữ Triều Vân Tông trò chuyện vui vẻ cảm giác đặc biệt tốt không? ” lời nói đến miệng, đột nhiên biến thành câu này, cũng đem chính nàng ta giật nảy mình.

Lúc này Đồ Tẫn mới nhìn nàng một cái, cau mày nói :  “Cũng bình thường. ” Muốn điều khiển Từ Lương Ngọc trêu chọc nữ tử vui vẻ bật cười cũng không phải chuyện rất khó, chỉ cần đem Hồ Hỏa Nhi coi như Tố Hà Tiên Tử là được. Thế nhưng mỗi lần bắt chuyện, đáy lòng hắn lại một trận trống rỗng, tựa hồ có một vết thương chưa bao giờ khép lại bị kéo rách. Thời gian đã sớm đi qua một nghìn năm, lức trước nếu hắn không chỉ biết lưu luyến si mê Tố Hà Tiểu Tử, thì vết thương này, chắc đã quên cảm giác đau nhức.

Vốn hắn có rất nhiều lời muốn nói cùng Tố Hà, nhưng mà sau hơn mười ngày chấp hành nhiệm vụ, trong nội tâm hắn ngược lại mê mang. Nhưng cho đến bây giờ cũng chưa có người quan tâm đến tâm tình của hắn, Trường Thiên chưa từng, Thất Tử chưa từng, ngay cả nữ chủ nhân Ninh Tiểu Nhàn xưa này giàu tình cảm đồng tình cũng chưa từng, như vậy không tốt sao ? Hắn đã sớm thành thói quen, nhưng Độc Phượng này lại nhiều chuyện làm gì ?

Vừa vặn nàng nhếch mép nói : “Nữ chủ nhân cũng thực sự nhàm chán rồi, như thế nào lại thích quấy lên loại phiền toái này. ” Có lẽ do chán ghét loại thời tiết này, làm cho nàng nóng nảy đến chính mình cũng không biết mình đang nói gì ?

Đứng chỗ này thực không thú vị, còn vô cùng ngu đần, nàng dậm chân một cái, chuẩn bị rời đi.

Người trước mắt lóe lên. Đồ Tẫn đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, thẳng tắp đứng trước người nàng. Vóc dáng hắn rất cao, cơ hồ đem thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng đều bao phủ trong bóng mờ của hắn.

Cưu Ma hơi kinh hoảng, nhịn không được lui về phía sau một bước, lại phát hiện một cử động kia lộ ra quá nhát gan, vì vậy ưỡn ngực, ngẩng đầu nhìn hắn.

Đồ Tẫn ôm lấy cánh tay, đột nhiên cười nói : “ Ngươi rất sợ ta ? ”

Vốn dĩ hắn không biết cách ăn nói, một lời này hắn nói ra thập phần thâm trầm. Giết người không chớp mắt giống như Cưu Ma cũng nhịn không được trong nội tâm phát lạnh. Nàng run giọng cãi lại: “ Ai sợ ngươi chứ, chẳng qua trong nội tâm hiếu kì thôi. ” kỳ thực nàng có vài phần sợ hắn. Độc Phượng thể chất đặc thù, ai cũng sợ nàng ba phần. Thế nhưng Đồ Tẫn thì khác, hắn là hồn tu, đây chẳng qua chỉ là thân thể kỳ thú thôi, nếu như bị độc nhuộm, hắn chỉ cần đổi qua một thân thể khác là được.

Đồ Tẫn đem nàng từ trên xuống dưới nhìn qua một lần, thực tế hắn dừng lại trên khuôn mặt em bé cùng phần ngực đầy đặn của nàng một hồi lâu. Trong mắt của hắn không hề che dấu, lộ ra ý không tốt. Cưu Ma bị hắn nhìn mà nổi da gà, đang muốn thò tay ôm ngực, hắn thình lình nói :  “Nữ chủ nhân vô luận muốn làm gì, Thần Quân đại nhân tất sẽ dung túng nàng. Ngươi làm thuộc hạ, cùng ta ở chỗ này phàn nàn, không bằng thành thật một chút làm tốt việc nàng nhắn nhủ, nếu không sẽ nếm mùi đau khổ. ”