Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 464: Đạm Đài




“ Ta đã thử qua, ta từng có mấy tháng không thấy hắn, nhưng lúc gặp lại, hắn cũng nhàn nhạt, thời điểm có nam tử truy cầu ta, ta cũng có đáp lại chút ít.” Hồ Hỏa Nhi cắm môi nói, “Nhưng mà Đạm Đài ngẫu nhiên gặp được cũng không có phản ứng gì cả.”

Ninh Tiểu Nhàn nhịn không được cười. Rốt cuộc là nữ nhân, thiên tính chính là am hiểu diễn kịch, vô ý thức mà muốn cho Đạm Đài ăn ghen, chỉ là chưa thành công. “Ngươi dung mạo xuất chúng, hiện tại ở bên trong đội ngũ này, còn có nam tử truy cầu ngươi không?”

“Có”. Hồ Hỏa Nhi thò tay cào cào mái tóc. Khi không liên quan đến Đạm Đài dực mà nói…, nàng lập  tức khôi phục tính cách thoải mái: “ Có một nam tử gọi là Từ Lương Ngọc, là tiểu công tử của các chủ Tẩy Kiếm Các, sau một chuyến Tây Bắc gặp gỡ, hắn đi cùng, trên đường đi cũng nhiều lần bày tỏ cõi lòng.”

“Ngươi giả biểu cảm đối với hắn thế nào?”

“Cái này, chỉ là nói vài câu thôi.” Suốt ngày đi theo bên người Đạm Đài Dực, nếu không có Từ Lương Ngọc theo đuổi, nàng còn hoài nghi dung mạo mình không hấp dẫn người.

“Đạm Đài biết rõ hắn theo đuổi ngươi không?”

“Tất nhiên là biết.” Hồ Hỏa Nhi có chút uể oải, “Nhưng dù thế nào hắn cũng không biểu thị.”

“Hỏa Nhi tỷ tỷ.” Ninh Tiểu Nhàn hai tay nắm chặt lấy bả vai mỹ nữ nghiêm mặt nói: “Đã như thế, chúng ta liền nhờ Từ Lương Ngọc đến thử Đạm Đài, để xem đến cùng là hắn có tâm hay không?.”

“Như thế nào hả?” Hồ Hỏa Nhi ngạc nhiên nói, “Từ Lương Ngọc làm sao chịu giúp ta chuyện này?” nàng cùng Ninh Tiểu Nhàn từ đầu đến cuối thời gian ở chung tuy không dài, nhưng lại biết cô nương này mưu ma trước quỷ rất nhiều, chính mình thường thường bất tri bất giác mà bị nắm đi.

Ninh Tiểu Nhàn cười có đến hai phần tà khí: “ Ta tin tưởng Từ công tử sẽ đồng ý, gần đây lời ta nói rất có sức thuyết phục. Nếu Đạm Đài có ý, ta liền tìm cách tác hợp hai người, nếu hắn đúng thật đối với ngươi vô tình ý, như vậy hai người các ngươi hữu duyên lại không phận, ngươi nên buông tay.”

Những lời cuối cùng này, làm trong mắt Hồ Hỏa Nhi lại có nước óng ánh chớp động. Chẳng qua nàng cố gắng nháy vài cái, đem nước mắt nháy trở về nói: “ Tốt, nếu như hắn thật sự là lòng dạ sắt đá, thì ta sẽ buông tay. Hiện tại ta phải làm như thế nào?”

“Vấn đề cuối cùng, Đạm Đài có phải là người đàn ông có trách nhiệm không?”

Kết quả Hồ Hỏa Nhi rất khắng định gật đầu: “ Nếu như hắn không có. Ta cũng không biết ai có thể có rồi.”

Ninh Tiểu Nhàn thỏa mãn cười cười, truyền âm cho nàng nhẹ nhàng nói trong chốc lát. Hồ Hỏa Nhi nghe xong vài câu, sắc mặt liền đỏ tựu như hỏa thiêu, dù tính cách nàng hào phóng cởi mở, không có nhăn nhó như nữ tử bình thường, giờ phút này cũng giật mình nói: “ Như vậy, như vậy thật sự có thể?”

Ninh Tiểu Nhàn cười hắc hắc nói: “ Dựa vào diệu kế mà đi, ngươi tự nhiên có thể được nguyện ý. Một câu thôi. Ngươi làm hay không làm?”

Rốt cục vẫn phải dũng mãnh gan dạ chiếm thượng phong, Hồ Hỏa Nhi cắm răng: “ Ta làm”

Hai người lại thương lượng trong chốc lát, thì đoàn xe lại ngường lại.

Sáu chân cự mã cước trình không chậm, đuổi đến hai canh giờ đi đường, hiện tại cách địa điểm chiến đấu rất xa, xem ra Tiên Phỉ đối với vùng này cũng rất quen thuộc, tìm cái thung lũng núi nhỏ dừng lại. Tại đây địa hình như hình chữ Z, đoàn ngựa kéo đi vào, ba hướng đều là thạch bích cao ngất, chặn gió bấc gào thét. Chỉ có một mặt chịu gió, vì vậy nên rất yên tĩnh. Cho dù các tu sĩ, sau khi đi vào từ bốn phương tám hướng gió tuyết đánh úp lại, cũng có cảm giác muốn thở phào một hơi.

Phó Vân Tường phân phó mấy người tay mắt lanh lẹ bay đến đỉnh thạch bích trông chừng, những người khác đem từng chiếc xe ngựa đồng thau nối tiếp nhau từng chiếc chắn ở bên ngoài. Thân xe cao tới một trượng có thừa( khoảng 4 mét) liền lấp kín cửa vào, ở trong khe núi bị vây lại  tựa thu rất ít phong hàn.

Lập tức đã có người nhặt củi xếp chồng đốt lửa, cũng chém gỗ lớn đẩy ngã xuống đất, thay thế ghế để nghỉ chân. Tu sĩ làm những chuyện này, chỉ mất thời gian khoản một giây mà thôi, ánh lửa hồng chiếu lên người. Làm ấm đến trong nội tâm, chỗ trú quân lập tức có sức sống.

Cũng không phải mọi người không muốn đi tiếp mà là nhóm hầu gái được cứu sắc mặt đều trắng bệch, mỏi mệt muốn chết. các nàng nửa đêm trước đã bị hỗn chiến làm cho kinh hãi, lại chạy đến hơn một canh giờ đi đường, thận thể thực sự không thích hợp đi tiếp. Mặt khác đợi đến lúc Thái Diễm đoàn phát hiện Chung Ly Hạo mất tích trong đội ngũ, ít nhất cũng là chuyện  buổi sáng ngày mai rồi, đến lúc đó nhóm cướp cũng đã sớm chạy mất dạng, cho nên thời gian không có gấp gáp như vậy.

Đương nhiên, thế giới tuyết bên ngoài xe quá lạnh, về sau bọn nữ tử nhiều nhất là được ba lô bao khỏa toàn thân, đi ra đến nửa đường liền muốn quay đầu lại, sao có thể giống như tu tiên giả ngồi lâu như vậy.

Ninh Tiểu Nhàn mới  hỏi ý định Hồ Hỏa Nhi, từ giữa chỗ ẩn vệ đưa tới cho nàng hai đề cử nói: “ Người nọ là người thông thạo tuyến đường tây bắc, ngươi muốn an bài lối ra, hắn có thể theo bên người hiệp trợ.” Theo tính tình của Hồ Hỏa Nhi, điều bức thiết đúng là cứu nữ đồng bào trong tộc ra, đối với việc an bài các nàng mơ hồ cũng có tư tưởng, vì vậycũng ngưng lại hàn huyên, mới biết người này tu vị tuy thấp, nhưng bổn sự bày mưu tính kế lại không sai.

Thừa dịp lúc rảnh rỗi, Ninh Tiểu Nhàn nghiêm mặt nói với Đạm Đài Dực “Cảm tạ. Nếu ngươi không tặng ngọc quyết bảo vệ ánh mạng, ta đã sớm chết rồi, cũng không đi đến được Tây Bắc này. “Nàng nói cảm tạ lần này đầy thành tâm thành ý. Ngày đó Đạm Đài Dực tặng cho ngọc quyết, cũng không lâu lắm ngay tại bên trong đường nước chảy dưới mặt đất nham thành, trong miệng thương long cứu được nàng một mạng, tránh nàng bị chặn cắt thành hai đoạn.

Ân tình như vậy, nàng nhớ kỹ trong lòng. Để báo đáp nàng đưa hắn một tiểu mỹ nữ xinh đẹp. Đúng, chính là như vậy. Ngày sau Đạm Đài ngươi nhớ cảm tạ ta là được. Trong nội tâm nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt nàng càng phát ra chân thành.

Đạm Đài nghe vậy cười nói: “ Việc nhỏ thôi, chớ để vào trong lòng. Mới có hai năm không thấy, tu vi của ngươi càng tinh tiến, thật đúng là làm cho người ta lau mắt mà nhìn.” Hắn nói xong lại nhấc lên hồ lô, kết quả ngửa cổ cả buổi, không có đến một giọt rượu.

Hết rồi.

Nàng lại càng hoảng sợ. mình không phải mới đưa rượu cho hắn sao, như vậy trong chốc lát mà hắn đã uống cạn sạch? Ninh Tiểu Nhàn ném qua một túi rượu cho hắn: “ Ừ, nếm thử loại rượu này, cũng là ta tự ủ đấy.” nếu không phải có một thân tu vi, hắn đã sớm say chết trong vạc rượu rồi?

Đạm Đài lập tức hớn hở, từ một tu sĩ lười nhác biến thành tửu quỷ: “ Ngươi cất rất nhiều rượu.” hắn đem túi rượu bên trong đổ vào hồ lô, rồi uống một ngụm,   nhắm mắt lại dư vị lưu lại cả buổi, lúc này mới khen: “Rượu ngon, ta đi khắp thiên hạ, trước kia chưa bao giờ hưởng qua loại hương vị như thế này.”

Nàng mỉm cười. Các loại rượu trên thế giới này rất đa dạng, nhưng thường thấy nhất vẫn là rượu gạo, rượu trái cây cùng rượu trắng. Đạm Đài Dực biến thành tửu quỷ nhiều năm như vậy, đương nhiên thích chính là loại rượu  hương vị tang thương cay độc như rượu trắng. Buổi chiều nàng đưa cho hắn chính là rượu trái cây, tuy hương vị ngọt ngào nhưng không thập phần hợp khẩu vị của hắn. Mà bây giờ lấy ra lại là một túi tử tửu, nàng noi theo hương vị rượu Bạch Lan (rượu mạnh) để làm. Loại rượu này thịnh hành trên toàn bộ thế giới, tất nhiên là nó có vị đặc biệt, lại thêm chỉ dùng nho để cất, cồn rượu độ cực cao, thậm chí gặp nước vẫn có thể đốt. Ninh Tiểu Nhàn còn tham khảo cách làm rượu Băng, làm cho nó có một hương vị khác. Tuy nói ủ xong liền lấy ra làm uống, thiếu mất đi sự cất giữ lâu năm, nhưng đối phó với Đạm Đài Dực thì như này là đủ.

Tửu quỷ chính thức đều ưa thích uống rượu Can Trường. Rượu này nuốt xuống không lâu, Đạm Đài Dực lập tức cảm giác được trong bụng mang theo một luồng hơi ấm, cảm giác thật mãnh liệt, nhưng hết lần này đến lần khác vị nhu hòa hương thuần, không hề giống như loại rượu đế cạo hầu, càng uống càng thuận miệng, vì vậy nhịn không được lại khen một tiếng: “Rượu ngon”

Nàng nhún vai, dứng dậy rời đi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng Đạm Đài Dực truyền âm: “ Nếu ngươi không đi vội, hãy ở cùng nàng nhiều một chút.”

“nàng” là ai, trong lòng hai người đều biết rõ. Nàng hừ nhẹ một tiếng trả lời: “ Chớ trốn tránh trách nhiệm, ta và ngươi đều biết nàng muốn  ở cùng ai.”

Đạm Đài Dực không nói, thời điểm nàng quay người nhìn lại, chỉ thấy người này lười biếng khẽ dựa, tựa trên cành cây. Trong nội tâm nàng khẽ động, nghĩ đến, thoạt nhìn Đạm Đài Dực là người không bị trói buộc, đối với người bên ngoài đều không có kiêu ngạo, chỉ thời điểm Hồ Hỏa Nhi tới gần hắn, hắn mới biến thành một khối đầu gỗ dầu muối không ăn.

Kỳ thật, điều này cũng không có nói rõ, đối với hắn Hồ Hỏa Nhi là đặc biệt?  Nữ tử thường thận trọng, nàng sớm đã phát hiện từ  lúc gặp lại, cái cằm Đạm Đài Dực được cạo sạch sẽ, ngay cả sợi râu nhỏ cũng không có, thời điểm uống rượu hắn cũng chú ý rất nhiều, nếu giống như trước hắn uống rượu đã ướt nhẹp cổ áo rồi, tuy vẫn ngồi tùy tiện, nhưng y phục của hắn vẫn sạch sẽ đấy… đại khái trên một đường đi này hắn chú ý Hồ Hỏa Nhi đã thành thói quen.. Ninh Tiểu Nhàn nhìn ở trong mắt. Theo như Hồ Hỏa Nhi nói Đạm Đài Dực đối với nàng không có phản ứng gì cũng chưa hẳn nha?

Hừ, nam nhân sĩ diện cãi láo. Ninh Tiểu Nhàn thầm khinh bỉ một tiếng, quay người trở về trong xe, căn dặn Thất Tử trông chừng, sau đó mượn xe yểm hộ bước vào Thần Ma Ngục.

Trường Thiên lấy khuôn mặt thối đối diện nàng. Vừa rồi nàng mới phong bế ma nhãn, hắn chỉ có thể nghe được hai nữ tử cười hì hì cùng nói chuyện, lại không nhìn thấy bất luận cảnh tượng gì, trong nội tâm hiện rất không thoải  mái.

“ Lại sinh tức giận cái gì rồi, vì ta phong bế ma nhãn xzo? Chàng rất muốn nhìn Hồ Hỏa Nhi đúng không?”

Trường Thiên không để ý đến nàng.

Nàng cố ý thở dài, trên mặt cô đơn: “ Nàng lớn lên xinh đẹp dáng người cũng coi như không tệ. Trên đời này nam tử có thể kháng cự mỹ nữ như vậy, đại khái cũng chỉ có quái thai như Đạm Đài Dực thôi?”

Hắn lườm nàng. Cô gái nhỏ này, giả vờ để qua loa cơn giận của hắn. Hắn hừ một tiếng trong lỗ mũi nói: “ Xinh đẹp? thời kỳ thượng cổ, nữ tử đẹp hơn nàng ta, ta cũng chưa từng thấy tò mò.”

Mặc dù biết hắn nói sự thật, trong nội tâm Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên bốc lên nước chua, như ăn hết cây quýt không có chín mọng, vì thế nàng bừng tỉnh đại ngộ nói: “ Nói rất đúng, ta như thế nào quên, Thần Quân đại nhân duyệt qua vô số nữ tử, ngay cả cửu thiên tiên nữ đều đã gặp, đương nhiên chướng mắt trận chiến nhỏ bực này.” Nàng bỗng dưng nhớ tới, hắn đã đi qua vài vạn năm lịch sử, nàng đối với quá khứ của hắn đều là trống không, hắn có quá nhiều thiếu nữ sao? Vấn đề này nàng không phải không nghĩ tới, chỉ là bình thường có ý lảng tránh thôi. Suy đi tính lại nàng nhìn nặng rồi.

Trường Thiên nhìn sắc mặt nàng trời nắng chuyển mây, lại không tiếp lời vụn vặt của nàng, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay, bình thản nói: “Tới đây.”