Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 463: Oan nghiệt




Edit: Viet Anh Nguyen
Beta: Tiểu Tuyền

“ Bộ lạc Hô Liên sinh hạ bé gái có tỉ lệ song bào thai rất cao.” Hồ Hỏa Nhi nói, “ Nếu như đơn giản như thế thì cũng thôi đi, dù sao tuổi thọ nữ tử nhân loại không dài, thanh xuân ngắn hơn, trái phải hết mức là mười năm, tuy lớn lên diện mạo xinh đẹp, nhưng những nam nhân kia cũng muốn cân nhắc việc dùng nhiều tiền mua có đáng giá hay không? Dù sao tuổi xuân nữ yêu cũng dài hơn.”

Ninh Tiểu Nhàn nhẹ gật đầu. trên đời này nữ tử tu tiên, có thêm một động cơ lớn so với nam nhân, đó là hy vọng cảnh giới tăng lên, thanh xuân luôn giữ lại, dung nhan không già.

Hồ Hỏa Nhi  cười khổ nói: “Nhưng Hô Liên bộ lạc lại có một tính chất đặc biệt. Đến nay trong tộc vẫn lưu truyền một truyền thuyết, tổ tiên Hô Liên gia, có lẽ trước kia cũng là đại năng của tu tiên giới, từng tự tay chém chết các đại yêu quái làm ác ở tứ phương, nhưng mà do nhất thời sơ xuất đã để cho đối phương  trước khi chết đem toàn bộ máu huyết thần hồn ngưng tụ lại thành lời nguyền ứng trên người tổ tiên Hồ Liên gia.”

“Nội dung nguyền rủa, chính là các thế hệ nữ tử củ Hô Liên gia đều có vẻ bề ngoài xinh đẹp, hơn nữa có hương thơm lưu lại lâu, tuổi thanh xuân mỹ mạo có thể kéo dài đến bốn mươi năm.”

Nguyền rủa? Cho nữ nhân không chỉ mỹ mạo mà dung nhan còn không già? Ninh Tiểu Nhàn ngây dại, nếu nói đây là nguyền rủa, như vậy Hoa hạ sẽ có bao nhiêu nữ nhân khóc kêu muốn có được? Nếu có lời nguyền này trên thân, vậy thì cần gì đi lăn kim, cần gì vật lý trị liệu cho da, cần gì bôi dưỡng da để đối kháng lão hóa?

Hồ Hỏa Nhi nhìn sắc mặt nàng đã biết được nội tâm nàng suy nghĩ gì, duỗi ra bàn tay thon dài chỉ chỉ đầu nàng nói: “Ngươi ngẫm lại xem, đối với nữ nhân trói gà không chặt mà nói, cái này thực sụ là chuyện tốt?”

Ninh Tiểu Nhàn một bộ dạng phục tùng nghĩ nghĩ, thoáng cái nghĩ thông, rồi thở dài.

Đúng nha, hướng đến sâu xa suy nghĩ, đây là sự nguyền rủa độc ác đến cực điểm. Trên phiến đại lục này, cường giả vi tôn, cường giả có được mọi thứ. Nữ tử bộ lạc Hô Liên mỹ mạo như vậy, dị bẩm như vậy, làm gì có nam tử nào không động tâm? Ban đầu bộ lạc Hô Liên cũng phồn thịnh mấy đời. Về sau trong tộc lại có rất nhiều nữ tử gả cho cường giả làm vợ, đều được gia tộc che chở.

Đáng tiếc thời gian có thể chôn vùi hết thảy, tiệc vui chóng tàn. Nam Chiêm bộ châu chiến loạn liên tiếp nhiều lần, những cường giả kia về sau  chết rồi mất tích, gia tộc Hô Liên mất đi ô dù, lại có danh thừa thãi mỹ nhân đã lưu truyền rộng, lúc này vô số ánh mắt giống sói phóng đến. Đối với loại tình huống này Hô Liên bộ lạc liệu có kết cục tốt gì?

Họ vốn dĩ sinh sống ở nơi phồn thịnh tại Nam Chiêm bộ châu, kết qủa bị ép dời đi xa xứ.  Hướng đến miền tây thưa thớt người nhưng cuối cùng vẫn là chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của bộ nô đoàn, một đời rồi lại một đời song bào thai bị bắt đi, thuần hóa thành nô lệ xinh đẹp rồi đưa đến trong tay cường giả với tư cách là hàng hóa. Cho đến tận bây giờ trong tất cả các buổi đấu giá cặp mỹ nữ sinh đôi vẫn là vật đấu giá bán chạy nhất. Phía sau thanh danh thừa thãi mỹ nữ sinh đôi ở bộ lạc Hô Liên che dấu một lịch sử đẫm máu của gia tộc.

Nói như vậy, con yêu quái phát ra  nguyền rủa trước khi chết, quả nhiên là quá độc ác, nó làm cho con gái Hô Liên gia nhiều thế hệ làm nô. Đây cũng là hình ảnh thu nhỏ rất nhiều vận mệnh của nhiều con người nhỏ yếu ở Nam Chiêm bộ châu.

Có mỹ mạo, lại không có vũ lực tương xứng chỉ có thể nhận lấy những bất  hạnh thâm trầm.

Nghe đến đó, Ninh Tiểu Nhàn cũng không nhịn được thở dài một tiếng, vì điều này mà kết cục của trăm vị nữ tử đều khổ sở.

Nàng nghe Hồ Hỏa nhi nói tiếp: “ Thời điểm bọn hắn muốn đem ta ném lên xe, vừa vặn Đạm Đài cùng sư muội của hắn chấp hành nhiệm vụ sư môn đi ngang qua, nhìn thấy trên mặt đất xảy ra hung án sát nhân cướp bóc, bốn phía vết máu loang lổ,vì vậy mà hạ xuống xem tình huống. Kết quả thế nào ngươi cũng đoán được. Bọn họ đem những hung thủ này giết hết, đem ta cùng những nữ hài tử khác cứu ra.”

Nàng lâm vào trong hồi ức. Khóe miệng chứa đựng ôn nhu cười nói: “ Lúc đó Đạm Đài Dực cũng không lôi thôi lếch thếch giống như bây giờ. Ngày đó hắn dùng Thanh Ngọc Hoàn buộc tóc. Mặc một thân áo xanh nhạt tràn đầy sức lực, chính là một thiếu niên lang anh tuấn. Hắn đứng thẳng tắp phía trước ta, ngăn trở ánh mắt của đám hung thủ kia. Trước khi giết người, hắm đem ta bỏ qua một bên, rồi làm cho mắt của ta nhắm lại, khuyên ta không nên nhìn. Ta liền biết hắn là một người hết sức ôn nhu.”

“Mắt của ta nhanh chóng đóng chặt lại, không nhìn cũng không lên tiếng, thẳng đến khi hắn vỗ bờ vai của ta.” Hồ Hỏa Nhi chậm rãi nói, “Khi đó trên thân kiếm của hắn còn nhuộm máu, thế nhưng ánh mắt của hắn rất sáng, còn ánh lên vui vẻ, gió nhẹ nhàng thổi tung mái tóc dài của hắn. Ta… ta từ khi đó liền thích hắn. đáng tiếc hắn đã có người trong lòng rồi, hẳn là sư muội hăng hái cùng hắn chiến đấu đẫm máu. Bọn họ đứng một chỗ như đôi bích nhân.”

“Về sau, ta khảo nghiệm ra thể chất lôi linh căn hiếm thấy. Thanh Hư môn không có công pháp tương ứng, Đạm Đài Dực liền đem ta đến Triều Vân Tông. Vận khí ta rất tốt, sư phụ năm đó vừa thấy được ta, liền đem ta thu làm đệ tử quan môn. Sau đó Đạm Đài rời đi cùng sư muội, trong nội tâm ta hoài niệm hắn, nhưng chỉ có tu hành thần thông là cách duy nhất để khoảng cách của ta và hắn mới có thể gần hơn, vì vậy từ đầu ta đều luyện công đặc biệt khắc khổ.”

Ninh Tiểu Nhàn cắn môi không nói. Lấy tâm tính của Hồ Hỏa Nhi lúc đó nàng có thể hiểu được, cố ấy hăng hái tu hành như vậy, chẳng phải để thu nhỏ cái hào rộng, để rồi một ngày kia đứng bên người nam tử mình yêu sao?

“Cứ như vậy qua mười năm thời gian, ta trốn trong núi sâu khổ tu, liền chưa từng một lần gặp lại hắn, nhưng bóng dáng Đạm Đài trong lòng ta ngày càng thêm rõ ràng. Khi đó ta biết, đời này ta khó có khả năng đưa hắn từ đáy lòng rời đi. Thế nhưng hắn đã có người yêu, đồng dạng cũng chính là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm sao còn mặt mũi hoành đao đoạt người yêu của nàng?”

“Lại qua vài năm. Có một ngày, sư phự đột nhiên nói cho ta biết, sư muội của Đạm Đài, thanh mai trúc mã của hắn, trong một lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã chết  đi. Một khắc này…. Một khắc này ta chỉ có hai phần khổ sở, khổ sở thay hắn, còn lại tám phần lại muốn cất tiếng cười to cuồng hỉ. Ta muốn nói ông trời đã rủ lòng thương ta, ta rốc cục đã có cơ hội.”

“Chẳng qua thời điểm sau này khi gặp lại Đạm Đài, hắn đã thay đổi bộ dáng hoàn toàn, ngày ngày say rượu, hành vi phóng đãng, không bao giờ….. không còn là thiếu niên khí khái hào hung bừng bừng trong suy nghĩ của ta nữa rồi, mà khi nghe ta báo họ tên, hắn cũng không nhớ ta là ai. Có thể vì hắn là Đạm Đài Dực, lên vô luận hắn biến thành bộ dáng như thế nào ta đều thích.”

“Thời điểm hắn tuấn tú, ta rất ưa thích. Bộ dáng hắn chán nản, ta nhìn trong mắt cũng đau lòng vô cùng. Chỉ cần được ở bên cạnh hắn dù thế nào ta cũng cảm thấy vui vẻ.” trên mặt Hồ Hỏa Nhi lộ ra đỏ ửng, sau đó lại chuyển trắng, “Đáng tiếc ta đã nghĩ hết tất biện pháp để thân cận hắn, biểu lộ cõi lòng cho hắn thấy, nhưng bất luận ta cố gắng làm cái gì đều phí công. Mắt hắn thủy chung đều không muốn nhìn ta một cái. Hắn bị ta cuốn lấy rất phiền phức, liền bốn phía trốn tránh,  giống như cái dạng ngươi chứng kiến tại Trà Thành.”

Nàng đột nhiên ôm lấy Ninh Tiểu Nhàn, khóc lớn nói: “ Từ đầu đến cuối hắn đều không bỏ xuống được sư muội đã chết, chính là không muốn yêu thích ta. Tiểu Nhàn muội muội, ta đã vô kế khả thi rồi, ngươi nói ta phải làm thế nào mới tốt?”

Nàng trong lòng tích lũy uất ức đã lâu, dọc theo con đường này thật vất vả mới có người để thổ lộ hết, nhưng mà càng khóc trong lòng càng đau đớn, thuận thế liền ghé vào đầu vai Ninh Tiểu Nhàn. Ninh Tiểu nhàn cảm giác nàng dùng một sức mạnh khổng lồ vây quanh mình, đổi lại là Hô Liên Mẫn Mẫn bị nàng ôm lấy chỉ sợ vòng eo đều bị nàng bẻ gãy. Đường đường là tu sĩ Hóa Thần kì, nhưng cả việc nắm giữ lực đạo cơ bản nhất đều làm không tốt, có thể thấy được tâm thần Hồ Hỏa Nhi đã bị hỗn loạn.

Dùng dung mạo của nàng, tu vị cùng sư môn, trên đời này đàn ông tuấn tú muốn nàng nhiều vô số kể, thế nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại chọn một người không dễ dàng kia. Aizz, nghiệt duyên mà, Ninh Tiểu Nhàn học lão hòa thượng khẽ thở dài một cái, trong lòng chua xót có chút không nhịn được liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc người trong ngực, để an ủi.

Đúng lúc này, trong lòng Ninh Tiểu Nhàn bỗng dung khẽ động, vẫy tay, cửa sổ xe ngựa liền mở ra, gió tuyết bên ngoài thoáng cái tiến vào. Mà theo gió tuyết cuốn vào còn có ánh mắt đen thâm thúy của Đạm Đài Dực.

Người nam nhân này, hóa ra vẫn một mực nhìn chăm chú lại đây. Vì giữ ấm, cửa sổ đồng thau xe ngựa để rất nhỏ, nhưng cũng đủ để cho Đạm Đài Dực thấy rõ tình huống trong xe. Hắn thấy được Hồ Hỏa Nhin nằm ở trên vai bạn gái, thấy biểu lộ tan nát cõi lòng đến gần chết của nàng, chứng kiến nước mắt trong suốt theo hai gò má trơn bóng chảy xuống, chứng kiến Ninh Tiểu Nhàn tay phủ mái tóc nàng an ủi, cũng nhìn thấy thân thể mềm mại của nàng run lên nhè nhẹ.

Trong nháy mắt đó, ánh mắt của hắn ngưng lại, phảng phất như bị nam nhân hút vào. Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy, mình đã thấy được trong đôi mắt đó chút nỗi lòng thâm trầm không hiểu, nhưng một giấy sau, hắn liền quay đầu đi, mắt tiếp tục không biểu tình nhìn phía trước, thân hình cao ngất ẩn trong gió tuyết, lộ ra một chút hương vị cô tịch.

Một nam nhân rất nội liễm, ý chí kiên định. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ thầm, sau đó buông xuống bức màn.

Hồ Hỏa Nhì đắm chìm bên trong ưu sầu của chính mình, yên lặng mà chảy nước mắt thật lâu, lúc này mới ngẩng đầu lên, không biết vừa rồi nàng đã mở cửa sổ.

“Tiểu Nhàn muội muội, kỳ thật trước khi lên đường đến Tây bắc, ta cũng đã nghĩ kỹ.”Hồ Hỏa Nhi nhẹ nhàng kéo tay Ninh Tiểu Nhàn: “  trước khi hành trình chấm dứt, nếu hắn còn đối với ta thờ ơ. Ta … ta liền buông bỏ hắn, từ này về sau liền không, liền không dây dưa với hắn.”

Nàng thật sâu, thật sâu hít một hơi, lại từng chút chút hô lên, cuối cùng mới nói: “ Ta mệt mỏi quá.”

Nhìn một tiểu mỹ nhân sắc nước hương trời một bên rơi lệ, rồi cười nói “ta mệt mỏi”, Ninh Tiểu Nhàn phát giác, chính mình lại mềm lòng rồi. Nàng đảo mắt, từ trong lòng móc ra khăn tay thay Hồ Hỏa Nhi lau nước mắt, đồng thời thấp giọng nói: “ Trước không vội quyết định, ta hỏi ngươi vài chuyện nhé.”

“Thứ nhất, ngươi xác định trong lòng hắn không có người khác?”

Hồ Hỏa Nhi không biết nàng có ý gì, nhưng vẫn chém đinh chặt sắt nói: “không có. Chắc chắn 100%. Những năm này, cũng có nữ tử khác hướng hắn lấy lòng, nhưng hắn đều cự tuyệt.”

“Rất tốt. như vậy điều thứ hai, ngươi xác định hắn đối với ngươi vô tình?”

Hồ Hỏa Nhi cười khổ nói: “Ta không xác định. Hắn cái gì cũng không chịu nói với ta, thế nhưng thời điểm hắn đứng bên cạnh ta, ta cảm giác, cảm thấy,, cảm thấy có khi hắn cũng nhìn ta, nhưng chờ lúc ta quay đầu, hắn đều chằm chắm nhìn vào nơi khác.”

Nam nhân nếu chịu nhìn thẳng ánh mắt của ngươi, thì trong nội tâm mới thật sự không có ngươi. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ thầm, hỏi tiếp: “ Ta từng nói qua với ngươi, bất hòa với hắn một chút, ngươi thử qua chưa?”