Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 461: Người sống




Edit: Viet Anh Nguyen
Beta: Tiểu Tuyền

Hắn còn chưa nhìn thấy qua quái vật ăn tươi nuốt sống như vậy, cho dù là Cự Mãng, sau khi tiêu hóa đồ ăn cũng sẽ đem da lông, xương cốt bài xuất ra ngoài, với phiến thổ nhưỡng này giống như là có vào không có ra? Nó ăn cũng quá vui sướng rồi, rung rinh thân mình như cho thấy mình đang vui vẻ.

Tốc độ thổ nhưỡng ăn uống quá nhanh, không quá hai mươi nhịp thở thì đến phiên chính mình rồi. Hắn không có ý định biến thành phân hóa học, vì vậy vội vàng từ trong đống xác chết đứng lên, nhảy đến bên trên mặt đất.

Thế nhưng hắn vừa có động tác, trong không gian rộng lớn đã có người nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, giọng điệu mang theo sự kinh ngạc.

Trường Thiên thật không nghĩ tới, người này đã có thể giấu diếm được hắn và tai mắt ẩn vệ trà trộn vào trong Thần Ma Ngục. Nhưng mà đại khái là người này chỉ có tu vị Trúc cơ kỳ, ở trong mắt mọi  người chỉ như con sâu con kiến, huống chi còn là một thi thể, ai cũng không đem hắn coi vào đâu. Hắn đã đem ánh mắt đi vào đây, thân là đại tổng quản Thần Ma ngục, hắn chỉ chớp mắt một cái là người này liền bị ném đến ngay trước mặt.

Người này tuy là nhân loại không bị uy nghiêm thần thú của Trường Thiên ảnh hưởng, nhưng bỗng nhiên từ dược viên bị trực tiếp chuyển qua một địa phương u ám như vậy, trước mắt lại tồn tại một Ma Vương, hắn cũng biết  chính mình ở chỗ này không chiếm được chỗ tốt, chỉ đành ngoan ngoãn đem triệt để những chuyện bình thường của mình ra khai báo.

Người này họ Đậu, sinh ra xếp  hạng lão nhị trong nhà, mặc dù có may mắn đi vào tiên đồ, nhưng không biết làm sao do tư chất không tốt, hắn chỉ luyện đến Trúc cơ kì liền không tiến thêm tấc nào nữa, cho nên người khác cũng không để mắt nhiều đến hắn, chỉ gọi hắn là Đậu nhị.

“Đô nhị?” Ninh Tiểu Nhàn nở nụ cười. Đây là cái tục hiệu gì a.

Vừa mới lăn lộn trong đám hỗn độn kia, Đậu nhị nhìn thấy qua một tràng cao nhân, trong mắt hắn nguyên  bản mỗi người đều sâu không lương được vậy mà nhao nhao ngã xuống. Hắn biết thực lực mình thấp kém, thuộc loại bia đỡ đạn chỉ một đao liền chết, bởi vậy hắn cũng không thể hiện, chỉ xem có cơ hội liền trực tiếp nằm trên mặt đất giả trang thành tử thi. Ngược lại hắn mới nằm không lâu liền có hai người bị mất mạng, nằm đè nặng trên người hắn, vừa vặn chở thành yểm hộ. Cũng may mắn thân hình của hai cái xác chết này không phải là của yêu quái cực lớn nếu không thì chũng có thể trực đè chết hắn rồi.

Đậu nhị tập qua tà môn ngoại đạo tên là Thai tức thuật. tức là tại trong vòng nửa canh giờ tim ngừm đập cùng ngừng thở, khiến cho  tầm suất nhịp đập dần giảm xuống, cuối cùng đến gần một con số coi như bằng không. Trên chiến trường lộn xộn khó phân, ai sẽ đi chú ý tới sự sống của một người Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ như hắn ? Nhưng mà cái môn thần thông có một cái tật xấu, chính là sau khi tiến vào trạng thái Thai Tức, thì ý thức thần chí của mình cũng sẽ đóng cửa, thẳng đến nửa canh giờ sau mới khôi phục. Vì cái này trong lúc vô tình hắn đã phù hợp với tiêu chuẩn đưa vào Thần Ma Ngục của Ninh Tiểu Nhàn.

Về phần may mắn tỉnh lại trước khi Tức Nhưỡng đưa hắn nuốt mất, thì đúng là bồ tát phù hộ, phần một tổ tiên bốc lên khói xanh rồi.

Nghe đến đó, Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt nhìn Trường Thiên, cười nói “Trọng điểm là gì? ” Bởi vì Trường Thiên sẽ không vì việc nhỏ  như vậy mà gọi nàng đến.

Trọng điểm là,  theo như tự thuật của vị Đậu tiên sinh này, tuy tu vị không cao, nhưng dù sao tuổi thọ của hắn cũng nhiều hơn phàm nhân, hắn cũng là nhân sĩ Tây Bắc, đối với đường xá, phong cảnh, đặc sản vùng Tây Bắc đều rõ như lòng bàn tay, thậm chí một tiểu thôn trang nhỏ trên vài chục km lộ tuyến hắn đều có thể tìm thấy được nước giếng ngọt nhất trong thôn, lại càng chưa nói bản thân hắn tinh thông mấy chục loại ngôn ngữ địa phương. Cho nên sau khi vào Minh Thủy Tông chỉ làm đệ tử ngoại môn, được phái đi làm chuyện của Thái Diễm đoàn.

Trong đội ngũ có hắn trước sau đều được quản lý dị thường thỏa đáng. Mặc dù Thái Diễm đoàn trên danh nghĩa là đi bắt hầu gái, như dù sao cũng là được đi ra ngoài một chuyến rồi, thiên sơn vạn thủy đấy, làm đội trưởng dẫn đội người nào không thuận tay làm chút mua bán để kiếm tiền ? Nếu không vì sao Hiệt Diễm Sứ lại là chức quan béo bở chứ? Chính lúc này kinh nghiệm của Dậu nhị liền lộ ra vẻ quan trọng rồi, ở nơi nào mua hàng hóa gì, nhập giá bao nhiêu, ở nơi nào bán đi thích hợp nhất, có thể bán bao nhiêu tiền, đều cần hắn cố vấn. Cứ như thế chừng hai mươi năm, Đậu nhị cũng chậm rãi từ một ngoại sự đệ tử nho nhỏ  lăn lộn đến địa vị phó quản sự.

Chỉ là mặc dù hắn có kinh nghiệm. Nhưng dù sao tu vị quá thấp, người nhỏ lời nhẹ. Tại bên trong Thái Diễm đoàn bị phần đông tu sĩ thần thông cao cường xem thường. May mắn Đậu nhị tâm thái tốt, chưa bao giờ so đo với người khác, chỉ cố gắng làm trồn bổn phận của mình.

“Tròn bổn phận ? ” Ninh Tiểu Nhàn nở nụ cười, trên dưới đánh giá hắn vài lần, “Chỉ sợ không đúng nha ? ”

Đậu nhị cúi đầu xem sàn nhà, một bộ dáng rất trung thực, nhưng trong nội tâm lại cả kinh. Người con gái trước mắt này bị Thái Diễm cẩn thận nhốt trong một chiếc xe ngựa đồng thau, hiển nhiên là hầu gái trân quý, không biết tại sao lại xuất hiện tại trong không gian kì dị này, nàng và ma đầu trước mắt tựa hồ rất quen thuộc. Nàng nhìn qua vài lần, ánh mắt mặc dù không sắc bén lại mang theo vài phần hểu rõ, ngược lại giống như đem hắn từ trong ra ngoài đều nhìn thấu rồi. Điều này trong mắt hắn còn cảm thấy nàng so với nam nhân trước mắt còn muốn khó nắm bắt hơn.

Trường Thiên lại nói :  “Hắn vừa mới nói với ta, Minh Thủy Tông mỗi một lần bắt được người, mọi người đều được đưa đến nô doanh để huấn luyện. Trong đó mặt hàng thượng đẳng nhất, được đưa thẳng đến nô doanh Thanh Châu, đợi sau khi dạy tốt liền đưa đến Thiên Thượng cư bán. Nàng cũng biết muốn làm cái loại chuyện mua bán mà người người oán trách này cần có một hậu đài vững chắc là điều không cần nói, nếu không thì chỉ một vài năm không bị trả thù cũng có kẻ gây rối san bằng, mà Minh Thủy Tông chỉ là tiên phái đẳng cấp thấp, vì cái gì mà loại chuyện mua bán da thịt này càng làm càng náo nhiệt chứ? ”

“Ngươi đoán, hậu trường Minh Thủy tông là ai ? ”

Trong lòng nàng khẽ động, đôi mi thanh tú nhíu lại : “Chẳng lẽ là … Thiên Thượng Cư ? ”

“Đúng vậy, đây là nửa công khai nửa bí mật. ” hắn đưa tay hướng đến bàn trà, muốn lấy nước sôi ngâm vào hũ nước linh trà, “ Thiên Thượng cư đấu giá quy mô lớn trong thời gian một năm hai tháng nữa sẽ tổ chức, bên trong đại loại có nô lệ. Cho nên  Hiệt Diễm đoàn Thủy Minh Tông lần này mới đi đến bộ Lạc Hồ Diên bắt nữ hài tử. trải qua một năm huấn luyện các nàng sẽ hợp cách trở thành vật đấu giá. ”

Nàng nhếch môi, chỉ cảm thấy lửa giận công tâm. Việc bắt nô này vô luận nàng chứng kiến bao nhiêu lần, nàng dùng con mắt của một người Hoa Hạ mà nhìn, đều phẫn nộ từ đáy lòng. Buôn bán nô lệ mang đến lợi nhuận kếch xù, chỉ muốn chuyện mua bán này tiếp tục làm lâu làm dài. Hôm nay nàng cứu được hơn bốn mươi hầu gái, như vậy về sau với lực lượng một người, liệu nàng có thể cứu được bao nhiêu thiếu nữ thoát được hố lửa chứ?

Trường Thiên chỉ chỉ Đậunhị nói : “Người này không có nhiều tác dụng, nhưng đối với lộ tuyến Tây Bắc hết sức quen thuộc. Nếu như nàng lo lắng phương thức xử lí của Tiên Phỉ, nói không chừng hắn có thể giúp nàng an bài thỏa đáng cho mười mấy tên hầu gái kia. ”

Trước mắt nàng lập tức sáng ngời. Trường Thiên nói không sai, nàng đang vì chuyện cứu hầu gái về sau mà phát sầu đây này. Thần Ma Ngục là nơi giam giữ trọng phạm, đem một lượng lớn nữ tử xinh đẹp như hoa để  ở chỗ này sẽ có chuyện gì xảy ra ? Lại nói ở đây lệ khí cực trầm trọng, mấy phàm nhân nũng nịu này ở lại không quá mười ngày nửa tháng liền muốn sinh bệnh rồi, đầu tiên là ngẩng đầu lên thấy chóng mặt buồn nôn, tứu chi vô lực, thời gian hành kinh không đều, ở thêm chút thời gian nữa chỉ sợ họa đến tánh mạng.

Nàng thực không có khả nàng đem các nàng đưa về bộ lạc Hô Liên, nếu không chính là đem đến tai họa cho bộ lạc này, cho nên nếu Đậu nhị có biện pháp tốt, nàng nhất định sẽ tiếp thu.

Đậu nhị cũng có chút tinh ý, hiểu rõ sinh tử  của mình phụ thuộc vào một ý niệm của nàng, lúc này muốn tranh thủ thời gian chứng minh giá trị của mình, vì vậy nói : “Cái khác tiểu nhân không dám đánh cược, nhưng chuyện an trí hơn bốn mươi người hầu gái để tiểu nhân làm là vô cùng thỏa đáng. Đảm bảo như trâu đất xuống biển, không nổi lên nửa điểm bọt nước. ”

Hắn đưa ra ý kiến là đem hơn mười người hầu gái tản ra, chia cho chút vàng, sau đó an trí đến những châu quận khác nhau. Mấu chốt nhất trong chuyện này chính là phải chia các cặp sinh đôi ra, kể từ đó, cho dù một ngày nào đó Hiệt Diễm Sứ tìm được tỷ tỷ, chưa hẳn đã tìm được muội muội, e rằng cũng chả muốn bỏ thêm công sức ra để tìm các nàng. Tuy nói tỷ muội ruột sẽ phải chia lìa cốt nhục, nhưng vẫn tốt hơn việc bị nam nhân không biết lai lịch đè dưới thân thể chịu nỗi khổ hành hạ hàng đêm.

Đây cũng là vì không còn  biện pháp nào khác. Nàng nghĩ nghĩ rồi đồng ý.

Về phần Đậu nhị, kỳ thật từ lúc thoát chết khỏi Tức Nhưỡng, Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên đã cố ý tha cho hắn một mạng. Đại nạn không chết tất có hậu phúc, cái này không chỉ là câu tục ngữ, mà cũng là thừa nhận vận mệnh từ Thiên đạo, tu tiên giả dù dũng mãnh gan dạ cũng không cần cùng lão thiên gia đối nghịch.

Vì vậy mà  Đậu phó quản sự ở trong Thần Ma Ngục sắp bị đưa đi, tạm thời được giữ ở lại.  Tương Diễm chi thuật là bản lĩnh đắc ý của Minh Thủy tông, nhưng toàn bộ người trong tông trên dưới tinh thông không quá hai mươi người. nhưng vì hắn đi theo đội ngũ Hiệt Diễm đoàn quá lâu, trước sau mấy đời Hiệt Diễm sứ sau khi say  rượu, cũng sẽ nói một chút tâm đắc, cho nên Tương Diễm Chi thuật của Đậu nhị cũng có vài phần trình độ. Sau khi Ninh Tiểu Nhàn rời khỏi Thần Ma Ngục, Đậu nhị còn nhìn chằm chằm vào vị trí nàng biến mất.

Trường Thiên tất nhiên là không thích, lạnh lùng mà hừ một tiếng, vừa muốn động thủ trừng trị hắn. Hắn lập tức rùng mình một cái tranh thủ thời gian nói : “ Đại nhân thật có phúc khí, nữ chủ nhân là thể chất Lịch Trung Kim hiếm thấy, nếu như làm công pháp song tu, như làm chơi ăn thật, bề ngoài lại dấu diếm đi mị hoặc, sẽ không thu hút ông bướm, đây là chuyện tốt. Thế nhưng mà… ” hắn hơn nửa đời vào nam ra bắc, cùng qua lại với đủ loại kiểu người, như thế nào lại không nhìn ra nữ chủ nhân cùng ma đầu trước mắt hữu tình ? Tất cả nam nữ đang có tình yêu cuồng nhiệt, dù là cách xa nhau cả trượng, nhưng cái mặt tình nồng mật ý, đúng là để cho người ta liếc nhìn một cái là nhận ra. Bởi vậy hắn lập tức tinh tường, hai người này về sau là đối tượng  cần hắn tích cực ninh nọt.

Trường Thiên vô thức mà phông bế Ma Nhãn trước ngực nói : “ Nhưng mà cái gì ? ”

Đậu nhị lập tức giảm âm lượng xuống, trầm thấp nói hai câu. Trường Thiên nghe xong nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy thật phiền muộn.

Bị chậm trễ trong một giây lát, lúc bọn Ninh Tiểu Nhàn đuổi theo dấu vết  của Hồ Hỏa Nhi để lại cũng đã là hơn nửa canh giờ sau này rồi.

Lúc này sắc trời tối đen. Tiếng gió trên cánh đồng tuyết bao la bạt ngàn trong đêm như lệ quỷ, chỉ chốc lát sau  những bông tuyết rơi xuống như lông ngỗng, bốn phía đều là một mảnh lạnh lẻo, may mắn  Hồ Hòa Nhi để lại đèn chỉ đường sáng dị thường, có thể chiếu sáng một mảng đen kịt phía trước. Cái đèn chỉ  đường này nói toạc ra chính là ma trơi, trải qua  thủ pháp của tiên gia lục quang mới đậm hơn, có đèn lồng lớn như vậy, trong lúc gió gào thét nó vẫn đứng  yên lập lòe, một chiếc một chiếc kéo dài chỉ dẫn phương hướng cho kẻ đến sau.

Trong đám Ẩn vệ cũng có kẻ tinh thông dị thuật, xem xét cái đèn chỉ đường này, liền biết bên trong Tiên Phỉ cũng có mấy người tài ba dị sĩ.