Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 447: Chẳng lẽ là tỷ muội ruột thất lạc nhiều năm?




Edit+ Beta: Tiểu Tuyền

Dọc theo con đường này, Triết công tử đều cung kính đất thăm thân thế lai lịch của nàng, cùng với ý đồ đến Đại Tuyết Sơn. Nàng tùy tiện ứng phó mấy câu, chỉ nói mình là Tiên phái phái ra ngoài làm việc. Theo thần thông và tu vi  tăng trưởng, trên người của nàng uy nghiêm vô hình càng ngày càng đậm nặng, thời điểm đối mặt người phàm càng rõ ràng hơn.

Thái độ của Triết công tử  càng thêm nhún nhường rồi, còn thuận đường giới thiệu một chút A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn thượng thừa thải dược liệu Tuyết Oa Oa. Đây chính là Tuyết Sâm, toàn thân tuyết trắng to mọng, lớn lên rất giống củ cải trắng, nhưng tuyết sâm tuổi quá ngàn năm sẽ có tay có chân có đầu, thoạt nhìn mũm mũm tựa như trẻ nít mới sninh, tuổi quá 1500 năm, là có thể chạy loạn khắp núi.

Vật này chỉ sinh trưởng ở trong núi tuyết co 1độ cao 3000 m trở lên so với mặt biển, vốn nó đã rất hiếm thấy, nếu như có nhiều tuổi hoặc còn có thể chạy, độ khó khi ngắt lấy gia tăng không chỉ gấp mười lần. Hết lần này tới lần khác nó cũng là một trong những tài liệu của đan dược cao cấp, giá tiền của tuyết sâm trăm năm, mỗi gốc cây ít nhất là hơn một ngàn lượng bạc, hơn nữa là loại có tiền cũng không mua được.

Chẳng qua, sự thật thì trên Tức Nhưỡng trong Thần Ma ngục có trồng hai gốc cây, mầm cây là nàng lấy được từ Quảng Thành Cung, hai con Tuyết Oa Oa này không có chuyện gì còn có thể theo A Ly chơi trốn tìm.

Nhà của Triết công tử không phải là khu nhà cao cấp, nhưng ở trong bộ lạc Hô Liên cũng coi như khí phái rồi, mặt tiền rất lớn, tường rào cũng rất cao.

Tên đầy đủ của Triết công tử là Hô Liên Triết. Ở trên lịch thượng, hắn cũng đã giới thiệu với hai người Ninh Tiểu Nhàn, làm ăn của nhà hắn là chuyên thu mua, đem vật liệu da, tuyết trà, dược thảo hiếm quý và đặc sản của Đại tuyết sơn mua lại từ trong tay thợ săn du mục cùng nhiều hộ nhỏ lẻ, sau đó lại vận chuyển đi tiêu thụ bên trong đại lục. Làm ăn nguy hiểm không nhỏ, nhưng lợi nhuận thu vào khả quan, cho nên cuộc sống của gia tộc Hô Liên Triết  ở chỗ này rất là dễ chịu .

Kiến trúc của căn nhà trước mắt chia làm vài sân vào, đằng trước là hiệu buôn, có người đưa hàng tới cửa, Tiểu nhị liền đi ra mặc cả, ước lượng, hoàn thành cân hàng trả bạc, còn mấy ngày nữa sẽ phải phong núi. Có nghĩa là làm ăn thu mua phải lập tức dừng lại, mà đoàn xe Vận hàng cũng sắp xuất phát đi vào nội địa, cho nên hiện tại  hiệu buôn làm ăn vô cùng bốc lửa. Tán khách vội vàng đáp chuyến xe cuối tới cửa để bán hàng nối liền không dứt; phía sau hậu viện là gia đình của Hô Liên Triết.

Nếu là ở trung bộ của Nam Chiêm bộ châu, dám đem kho hàng cùng gia đình xây chung một chỗ. Thì nhất định là nhà giàu mới nổi quê mùa gần chết, sợ là khiến cho người ta cười rớt răng hàm, chớ nói chi là một trước một sau, chẳng qua nơi này không phải là Trung thổ, các hộ thương nhân đối với việc ăn ở không nhiều quy tắc như vậy.

Quan hệ gia đình của Hô Liên Triết vô cùng đơn giản, mẫu thân buông tay đi sớm, mà lão phụ thân năm ngoái đã qua đời, chỉ để lại một người muội muội. Trừ Tiểu nhị hiệu buôn không đề cập tới, trong nhà chỉ có ba, bốn người ở, cuộc sống không có xa xỉ như phú hào nội địa.

“Thật sự không nhìn ra, một gian hàng làm ăn lớn lại do một thiếu niên như hắn chịu trách nhiệm.” Nàng đang lặng lẽ kề tai nói nhỏ cùng Trường Thiên, Hô Liên Triết đã đem hai người mời vào nội sảnh. Có Đồ Tẫn bảo vệ Ninh Tiểu Nhàn, những yêu vệ khác của Ẩn Lưu đều ở lại ngoài đại sảnh.

Sau khi vào sảnh, liền thấy một vị tiểu cô nương thướt tha ngọc lập dựa cửa mà đứng.

“A!” Trường Thiên và Đồ Tẫn khó được lúc đều lấy làm kinh hãi.

Đồ Tẫn nhìn tiểu cô nương này một chút, lại quay đầu nhìn Ninh Tiểu Nhàn một chút, da mặt khẽ động nói: “Ngươi xác định đây không phải là tỷ muội thất lạc nhiều năm của ngươi chứ?”

Hiếm khi nhìn thấy mặt khối băng và Đại đầu gỗ biết nói đùa. Ninh Tiểu Nhàn liếc nhìn hắn một cái, tiểu cô nương kia che miệng cười một tiếng. Bộ dáng so sánh với nàng thục nữ hơn nhiều.

Hô Liên Triết không nhịn được cười ha ha nói: “Có phải lớn lên rất giống hay không? Đây là xá muội, Hô Liên Mẫn Mẫn. Ngày hôm trước lúc Ninh cô nương vào thành, vừa vặn để cho ta nhìn thoáng qua. Lúc ấy thật đúng là sợ hết hồn. Hiện tại, các ngươi đã biết tại sao ta muốn mời các vị về nhà làm khách rồi đúng không?”

Ninh Tiểu Nhàn trừng lớn mắt nhìn Hô Liên Mẫn Mẫn, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Lúc này thì biết rồi, không ngờ ở Đại Tây Bắc này, lại có thể tìm được người có bộ dáng tương tự ta, thật là tạo hóa trêu ngươi!”

Hai cô nương không tới hai mươi tuổi, chiều cao xấp xỉ, dung mạo thì sao? Thậm chí có bảy thành tương tự, cũng là mắt hạnh môi anh đào, khóe mắt khẽ nhếch lên. Mũi ngọc rất cao nhỏ, sóng vai mà đứng chung sẽ là một đôi hoa tỷ muội. Trừ kiểu tóc khác ra. Càm của Ninh Tiểu Nhàn hơi nhọn, mà cằm Hô Liên Mẫn Mẫn tương đối đầy đặn. Ninh Tiểu Nhàn bởi vì quanh năm tu luyện, vận động, nên vóc người có lồi có lõm, bốc lửa hơn nhiều lắm, chẳng qua vì mặc quần áo mùa đông ở bên ngoài, nên thấy không quá rõ ràng. Bàn về da, Hô Liên Mẫn Mẫn có làn da màu mật ong của cô gái địa phương, mà Ninh Tiểu Nhàn thì có làn da trắng muốt như ngọc đặc biệt của cô gái tu tiên. Ngoài ra, thần quang bên trong mắt nàng súc tích, hơi linh động một chút, mà Hô Liên Mẫn Mẫn ngoan ngoãn, bộ dáng suýt bị gió thổi bay, trong cử chỉ lộ ra phong phạm khuê tú.

Khí chất này, thật sự làm Ninh Tiểu Nhàn rất hâm mộ, bởi vì bản thân nàng tới bây giờ cũng chưa từng có được khí chất này. Xem ra mặc dù ở vào Đại Tây Bắc, nhưng Hô Liên phụ thân đã chết đi chưa từng có buông lỏng việc giáo dục con gái.

Không khí xa lạ giữa chủ và khách, bởi vì nàng và Hô Liên tiểu thư có dáng ngoài tương tự mà bị nung nóng rất nhanh.

Người ở bưng đồ uống lên xong, Hô Liên Triết liền lôi kéo Đồ Tẫn nói chuyện phiếm, mà Hô Liên Mẫn Mẫn có chút nhút nhát e lệ đi tới bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn, môi anh đào khép mở mấy lần sau, mới ôn nhu nói: “Nước mật này có mùi vị đặc biệt, mời Ninh cô nương dùng thử.”

Nước mật? Nàng một bắt tay được đồ uống này đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, giờ phút này bưng lên thưởng thức, quả nhiên là mật ong. Lá trà là đặc sản của Trung Nam bộ, lúc này còn là hàng xa xỉ phẩm, hộ gia đình ở Đại Tây Bắc muốn niếm thử rất hiếm. Nơi này mặc dù cũng sinh “Trà tuyết đất”, nhưng kỳ thật là loại thực vật địa y trong núi cao chế thành, người địa phương rất ít lấy ra đãi khách. Chỉ bất quá này mùi vị của nước mật rất khác với loại bình thời nàng hay uống, trong hương vị ngọt ngào còn chứa từng chút lành lạnh, uống xong sau Tâm Bình thần Trữ, ngay cả mạch suy nghĩ tựa hồ cũng mở rộng rất nhiều.”Quả nhiên đặc biệt, đây là mật ong gì?”

“Là đông mật mùa đông năm ngoái tồn trữ lại.” Nhìn nàng uống đến vui vẻ, đã có đề tài để hàn huyên, Hô Liên Mẫn Mẫn cũng chầm chậm mất đi khẩn trương, “Nơi này là đất lạnh khủng khiếp, trong vòng một năm đã có bảy tháng bảo tuyết phong núi, vật liệu tất nhiên không giàu có bằng Trung thổ, nhưng mà đại tuyết sơn cũng có đặc sản, đông mật này là một trong số đó.”

Nàng vừa mở miệng, cũng có thể nghe ra được tiếng nói của hai người khác nhau. Tiếng nói của Ninh Tiểu Nhàn thanh thúy như ngọc châu trong khay, mà Hô Liên Mẫn Mẫn thì ngọt mềm chìm uyển chuyển, giống như rượu đế thượng hạng : ” Không phải tất cả Ong mật đều hút mật vào mùa xuân. Trên A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn có một loại Ngọc phong kỳ lạ, có thể ở ngày nắng không gió đi ra ngoài, hái mai vàng cùng những thực vật nở hoa vào đông có mùi thơm khác tới ủ mật. Chẳng qua là loại Ong này rất yếu ớt, mà lúc A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn trời nắng không nhiều lắm, cho nên đông mật cũng không thường gặp. Đông mật giống như rượu ngon, để năm càng lâu càng ngon, không chỉ có thể tiêu ứ trừ hoả, còn có thể trị liệu rất nhiều bệnh trầm kha. Năm ngoái nhà ta thu qua một vò đông mật ba mươi năm, ở bên trong đất bán ra giá cao hai ngàn lượng bạc.”

Ninh Tiểu Nhàn le lưỡi nói: “Đồ cao quý hiếm có như vậy, ta không dám uống nữa.”

Hô Liên Mẫn Mẫn lấy tay áo che môi, cười nói: “Không sao, từ khi phụ thân về sau, nhà ta khó lúc có khách quý tới cửa, Ninh cô nương không nên khách khí.”

Hai cô nương đàm tiếu trong chốc lát, càng nói càng hòa hợp. Năm nay Ninh Tiểu Nhàn vẫn chưa tới hai mươi tuổi, chính là niên kỉ như đóa hoa, nhưng ở trong Thần Ma ngục không chỉ là người phái, còn không cùng niên kỷ, hơn nữa đều không phải nhân loại! Thật vất vả mới có một A Ly, nhưng trong lòng hài tử này chỉ có bảy tuổi...... trên đường đi về phía tây, nàng không biết đã đi bao nhiêu ngàn dặm đường, lại không có thiếu nữ người phàm tương đối cùng tuổi nói chuyện với nhau. Một khi hàn huyên ra, thế nhưng trò chuyện với nhau thật vui, chỉ lấy kiến thức thú vị  trên đường đi về phía tây nói với Hô Liên Mẫn Mẫn, nghe đến trong đôi mắt đẹp của thiếu nữ đại môn không ra, cổng trong không bước tia liên tục phát sáng, bản thân hận không được tự mình kinh nghiệm kỳ cảnh này.

Trường Thiên ở trong Thần Ma ngục càng không ngừng nhắc nhở nàng: “Nói càng nhiều sai càng nhiều, cẩn thận đừng nói lỡ miệng.”

Bên kia, Hô Liên Triết đang lôi kéo Đồ Tẫn rỗi rãnh nói chuyện, nói xong nhiều nhất, đơn giản là tin đồn thú vị mà mình vào nam ra bắc biết, sau đó nói bóng nói gió hỏi thăm thân phận bối cảnh của Ninh Tiểu Nhàn. Đồ Tẫn sống hơn một nghìn năm, kiến thức so với hắn uyên bác không biết bao nhiêu lần, đối với nội dung trong lời hắn nói không có chút hứng thú nào, chỉ nhàn nhạt gật đầu, còn kém đem ba chữ không nhịn được viết ở trên mặt. Hô Liên Triết coi như không nhìn thấy, vẫn nhiệt tình mười phần tự quyết định, thỉnh thoảng còn cùng muội tử bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Hô Liên Mẫn Mẫn lộ ra do dự, thần sắc lo sợ phức tạp, mà Hô Liên Triết thì dùng ánh mắt khích lệ nhìn nàng.

Ninh Tiểu Nhàn thừa nhận, lòng hiếu kỳ của nàng bị trêu chọc đến mức tận cùng rồi. Hai huynh muội này, rốt cuộc muốn làm gì?

Một nhà của Hô Liên Triết cũng coi như là nhà giàu địa phương, chuẩn bị  tiệc rượu hết sức tốt. Một món thịt khô Tuyết Sơn xào nấm gan bò trắng, làm cho người ăn không ngừng đĩa. Thời gian hun thịt khô ở nơi này so sánh với những địa phương khác dài hơn rất nhiều, màu sắc chuyển làm màu đen, hơn nữa mùi khói khá nồng. Mà nấm gan bò là loài nấm rừng sinh trưởng ở độ cao ít nhất chín trăm thước trở lên so với mặt biển, tai nấm mập vị dày, ném hai cây xào cùng cây ớt, ba màu trắng đen đỏ, mùi vị tất nhiên là ngon.

Một món khác là nồi súp gà tuyết cũng có đặc sắc. Gà này còn sống có lông màu xám trắng, ẩn núp ở trong đống tuyết không dễ dàng bị phát hiện, nhưng nhổ sạch lông xong, thì thịt có màu đen nhánh tỏa sáng. Mùa xuân sắp đến, gà tuyết ở mùa thu sẽ ăn được béo tốt tròn xoe để ngủ đông, cho nên lúc này nồi súp nấu lần thứ hai sẽ có hương vị ngọt ngào ngon miệng, thịt gà non mịn lại không thiếu hơi thở của món ăn dân dã.

Chỗ này dùng rượu cũng rất đặc biệt, gọi là rượu Băng, hiện lên màu vàng trong suốt, vào miệng lạnh như băng, nhưng thơm ngọt như mật ong, vào hầu thì thông thuận, hoàn toàn không có cảm giác cay độc. Vừa hỏi mới biết, đây là rượu ngon lợi dụng cây nho đóng băng tự nhiên ở thời tiết nhiệt độ mà sản xuất, vị ngọt thuần hậu, thanh tân ngon miệng, một bình nho nhỏ như vậy, giá thị trường thì phải mất ba mươi lượng bạc.

Ở giữa tiệc rượu, Hô Liên Mẫn Mẫn liên tiếp nhìn về phía hai người, trong mắt tràn ngập cảm giác áy náy cùng tội lỗi, để cho Ninh Tiểu Nhàn cơ hồ ăn cơm không vô. Muội giấy a, diễn trò nhất định phải chuyên nghiệp, ngươi vừa muốn hại người, lại đem ánh mắt rõ ràng như vậy nhìn người ta, chỉ có kẻ ngu hoặc là giả bộ ngu, mới không hoài nghi hiểu chưa?

Hô Liên Triết cũng thấy được nàng không ổn, thừa dịp hai người Ninh, Đồ không chú ý, hung hăng  trừng mắt nhìn muội muội một cái. Hô Liên Mẫn Mẫn không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, nhìn chằm chằm bộ chén trước mặt mình.

Ninh Tiểu Nhàn cũng chỉ phải cầm lấy chén rượu trên bàn, phối hợp với nàng diễn trò, làm như không nhìn thấy.

Trọng điểm là nàng mới uống một ngụm, đầu lưỡi nhạy cảm đã tìm ra cảm giác tê dại nhàn nhạt, cho nên biết chủ nhà đã giở trò ở trong rượu.