Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 406: Không lưu người sống




Ai cũng biết, dưới tình huống này tuyển thủ lên đài trước chắc chắn là bia đỡ đạn, cho nên vừa bắt đầu tỷ đấu thưa thớt, cho đến ba, bốn canh giờ sau, đội tuyển vào trong cánh cửa bí cảnh mới bắt đầu xếp hàng. Loại thay phiên nhau đánh này có chỗ tốt, chính xác không để cho Ninh Tiểu Nhàn cùng Thất Tử tự giết lẫn nhau, Đồ Tẫn cũng không có tham gia thi đấu, mà là đang ở trong Thần Ma ngục tiếp tục điều tức, tiêu hóa kiến thức của Âm Cửu U để lại cho hắn. Phương thức chiến đấu của hồn tu quá mức kỳ lạ, không thích hợp sử dụng dưới trường hợp công khai.

Thời điểm Thanh Loan đi vào cung điện trong rừng, hai vị môn chủ cũng không ở đó. Ở một gian trong thính đường, tất cả các vị trưởng lão cùng thống lĩnh đều bỏ qua không nhìn những Thủy Nguyệt Kính khác, căn bản đều chỉ nhìn chằm chằm một mặt gương trong góc, trên mặt đều là một kiểu tập trung tinh thần, không chớp mắt.

Có thể làm cho đám người kiến thức rộng rãi này tập trung như thế, nhất định là cảnh tượng bạo lực. Nếu như không phải là chiến đấu trong bí cảnh vô cùng đặc sắc kịch liệt, vậy cũng chỉ có một loại khác khả năng …

Nàng bước nhanh tới, vừa nhìn tới liền hừ lạnh thở ra một hơi, quả nhiên.

Người tạo Thủy Nguyệt thuật cho bí cảnh đạo hạnh rất thâm hậu, cho nên Thủy Nguyệt Kính nơi này căn bản là bức tranh hình ảnh sắc nét được truyền đến một cách không chậm trễ.. Giờ phút này mặt gương liền truyền rõ ràng cảnh tượng trong bí cảnh ra ngoài.

Nơi này là một mảnh sa mạc cát. Cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn hai tay bị trói bắt chéo sau lưng cột vào phía sau, hai chân thon dài non mềm mạnh mẽ bị đẩy ra. Một người đàn ông đem nàng đặt ở trên mặt đất, một cái tay nắm được bộ ngực  tuyết trắng của nàng, thân thể to con  nằm ở trên thân thể mềm mại của nàng kịch liệt chạy nước rút. Mặt mũi Cô gái xinh đẹp đã đau đớn vặn vẹo, chảy đầy nước mắt, cái miệng nhỏ khẽ mở, tựa như đang hô hoán cũng giống như xin tha, nhưng nam nhân trên người  hoàn toàn không để ý, chẳng qua là động tác trở nên nhanh hơn, kéo thân thể của nàng di chuyển vị trí trước sau.

Thủy Nguyệt Kính chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, lại nghe không được âm thanh. Một màn này tựa như phim câm, không có âm thanh ngược lại mọi người cảm thấy càng thêm kích thích, dù sao thân hình nam tử này ít nhất lớn gấp hai lần nàng kia, thoạt nhìn tựa như lợn rừng nhào tới trên người thiên nga trắng. Lực đánh vào thị giác người nhìn gấp đôi.

Thấy Thanh Loan đến gần, một phòng sinh vật giống đực đều có chút không được tự nhiên, ho nhẹ mấy tiếng liền trở về với các cương vị làm nhiệm vụ, chẳng qua là khóe mắt cứ liên tiếp hướng nơi này liếc trộm. Dù sao Xuân Cung sống không phải là mỗi ngày đều có thể thấy được.

Thanh Loan nhớ được. Tiểu yêu nữ trên tấm hình đang chịu nhục này là yêu nữ đầu năm nay mới gia nhập Ẩn Lưu. Trước lần tranh tài này, nàng cũng đã nhắc nhở tiểu Vân Tước (Chim sơn ca) này, thực lực của nàng còn chưa đủ để để tham gia đấu võ. Nhưng cô gái nhỏ này quá bướng bỉnh, không chỉ có tiến vào nơi so tài, chọn đối thủ không ngờ chính là yêu quái có tiếng xấu yêu quái Loan Ngạc (Cá sấu)( Cứ nghĩ một con cá sấu với một con chim sơn ca chỉ biết câm nín:D)

Đáng đời nàng ấy chịu lấy chút ít dạy dỗ. Thanh Loan lắc đầu, xoay người rời đi. Nơi này là Ẩn Lưu, không biết mình biết người sẽ gặp phải kết quả bi thảm, không phải chỉ là cái chết thôi.

Tuy nhiên,  nửa canh giờ sau nàng trở về lần nữa, mấy sinh vật giống đực vẫn tụ tập ở trước mặt gương Thủy Nguyệt trợn mắt thưởng thức. Cho nên nàng biết đầu Loan Ngạc chết tiệt kia còn chưa biểu diễn xong.

Quả nhiên giờ phút này tiết mục trong bí cảnh thật sự còn chưa hề kết thúc, ngạc yêu đã đổi lại tư thế, bắt buộc tù binh quỳ trên mặt đất. Thủy Nguyệt Kính dù sao cũng không phải là ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, cho nên từ góc độ này nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy một cái mông giống đực nhún với tốc độ cao. Đầu của Tiểu Vân tước đã vô lực buông xuống. Chỉ có thân thể mềm mại là bị đụng phải một cái nghiêng về phía trước, nhưng ngay sau đó lại bị hắn bắt được hai cánh tay kéo trở lại. Tóc dài phủ lên mặt nàng, không thấy được vẻ mặt.

Gương mặt Thanh Loan hiện lên chán ghét, gọi một thủ hạ tới: “Đi, nói với đài chủ lôi đài số bốn, nhanh chóng kết thúc trận đấu này, không nên làm trễ nãi người khiêu chiến.”

Trong phòng truyền ra tiếng kháng nghị thưa thớt. Thanh Loan không chút nào để ý. Đều là phái nữ. Điều nàng làm cho tiểu Cầm yêu đần độn này chỉ có thể.

Một lát sau, Loan Ngạc yêu quả nhiên làm ra một động tác ngưng thần lắng nghe, sau đó qua loa kết thúc công việc, kéo quần đứng lên. Hắn vừa rời đi, tiểu nữ yêu lập tức xụi lơ trên mặt đất, không nhúc nhích. Hắn lưu luyến ở trên thân thể mềm mại động lòng người  trước mặt hung hăng cọ mấy cái. Sau đó kêu một tiếng, đưa tay vặn gảy cổ Tiểu Vân tước mới vừa còn mang cho hắn vô hạn vui vẻ.

Ninh Tiểu Nhàn nhàn nhã đứng xa xa ở trước lôi đài, nàng đã kiên nhẫn đợi chờ gần mười canh giờ. Đấu võ kéo dài suốt ba ngày, yêu quái trong núi này hết tên này đến tên khác nhô ra, giống như là vô cùng vô tận. Nàng không vội mà đi lên.

Chuyện đánh lôi đài như vậy, cũng có rất nhiều tiểu xảo phải chú ý. Tựa như trong chiến đấu phải xác định phân phối thể lực như thế nào để sau đó đánh bại đối thủ, có hạn định ở bên trong nửa canh giờ phải nhanh chóng khôi phục, mới có thể nghênh chiến đối thủ khác; giống như mọi người thích là người lên sân khấu cuối cùng, như vậy có thể đối mặt với ít địch nhân hơn, giữ lại một chút thể lực; cũng giống như, đài chủ lôi đài số bốn trước mắt.

Sau khi Trường Thiên giám định, đài chủ hiện giữ cái lôi đài này là một con cá sấu lớn, đã đánh bại năm người khiêu chiến. Mỗi một lần thời điểm trọng tài lên tiếng đếm ngược, người khiêu chiến cũng không nhảy lên giống như những lôi đài khác, nguyên nhân rất đơn giản con cá sấu lớn này xuống tay không lưu người sống, hơn nữa khi còn sống người chết hẳn là nhận lấy sự hành hạ đáng sợ, bởi vì kiểu chết vô cùng kỳ quặc. Trên người một kẻ thất bại bị hắn ném ra ngoài, bụng rạn nứt, ruột bị xé ra ngoài xoắn thành nhiều cái nút thòng lọng, hiển nhiên là sở thích của ngạc yêu.

Điều này hiển nhiên cũng là sách lược ngạc yêu nghĩ ra, lấy thủ đoạn hung ác, tàn nhẫn làm cho tất cả người khiêu chiến nhìn thấy: muốn đi lên, trước tiên phải cân nhắc tốt hậu quả. Hiển nhiên người này tuyệt không ngu xuẩn giống như bề ngoài của hắn. Không thể không nói, một chiêu chiến thuật tâm lý này vô cùng hiệu quả, yêu quái Ẩn Lưu mặc dù hung hãn không sợ chết, cũng không đại biểu bọn họ muốn chết. Không thể nắm chắc có thể giết chết người này, bọn họ sẽ không ra sân.

Nhưng mà cõi đời này chưa bao giờ thiếu kẻ ngu ngốc. Nửa canh giờ trước, có một nữ yêu tiến vào bí cảnh số bốn, đến bây giờ còn chưa có đi ra. Lúc ấy Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy tu vi của nàng một cái, biết nàng nhất định là lành ít dữ nhiều. Aizz, đáng tiếc cho một chim sơn ca nhỏ như hoa như ngọc.

Quả nhiên, lúc nàng đang thưởng thức một cái bánh ngọt mình mang đến, truyền tống trận của cánh cửa bí cảnh số bốn giao động, sau đó là thân ảnh cao lớn của ngạc yêu đi ra, tiếp theo giống như vứt một cái bao bố hướng trên mặt đất lần nữa ném một thi thể, chính là con sơn ca nhỏ như cơn gió mới vừa rồi vào bí cảnh. Chẳng qua giờ phút này thân thể nàng quần áo rách nát, cái đầu đẹp đẽ vặn vẹo một góc độ rất không tự nhiên. Từ góc độ của Ninh Tiểu Nhàn, vừa lúc có thể thấy giữa hai chân nàng ta, có dịch màu hồng hồng trắng trắng còn đang chậm rãi chảy ra.

Người chịu trách nhiệm trên sân đi lên rất nhanh, đem thi thể lấy đi. Yêu quái sau khi chết, đại khái phải mất một khắc đồng hồ mới có thể biến trở về nguyên hình.

Ngạc yêu thoạt nhìn rất thần thanh khí sảng, dương dương đắc ý hướng về phía dưới đài nói: “Còn ai muốn đi lên không? Nửa canh giờ ông đây cũng không cần nghỉ ngơi.” Hắn thân là đài chủ, bỏ qua quyền lợi nghỉ ngơi.

Vừa dứt lời thì một thân ảnh dưới đài xông lên, từ trên người giật xuống một tấm vải con ném ở dưới chân ngạc yêu, giận dữ hét: “Ta muốn giết ngươi!” tuổi của hắn rất trẻ, ánh mắt lại đầy tia máu, đỏ rực. Ninh Tiểu Nhàn nhận ra hắn, sau khi Tước yêu vừa tiến vào bí cảnh, hắn đang ở dưới đài đi tới đi lui, lo lắng như thú bị nhốt, hiển nhiên là có quan hệ rất tốt với tiểu nữ yêu. Bây giờ nhìn nàng bị ngược đãi rồi giết, hẳn là một dòng nhiệt huyết xông lên não, không nhịn được muốn báo thù cho nàng. Ở dãy núi Ba Xà, giật mảnh vải ném lên người đối phương chính là quyết đấu người sống ta chết, nói chung giống như phương Tây ở Trái đất, ném găng tay trắng trên thân thể người khác thời Trung Cổ.

Thật ra thì vào cửa bí cảnh số bốn, cũng chính là trận đấu sống chết. Ngạc yêu cười lạnh cùng hắn đi vào, Truyền Tống Trận của bí cảnh ở phía sau bọn họ khép lại.

Thất tử hóa thành hình người cũng còn chưa ra sân. Giờ phút này hắn vừa lúc ôm cánh tay xoay quanh bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn, nhìn hai bên một chút, cau mày nói: “Sao nơi này lại vắng như vậy?” Đúng là, người khiêu chiến trên lôi đài số bốn, lác đác không có mấy.

“Người đi lên khiêu chiến, đều bị đài chủ giết.” Nàng mở miệng.

“Tử đấu?” Hắn lập tức hưng phấn giống như gà chọi “Người tiếp theo, để ta đi thử một chút nhé?”

“Trẻ con nhà ai mà thích đấu tranh tàn nhẫn như vậy hả?” Nàng nhàn nhạt  liếc hắn một cái, “Không vội.”

Hắn dù sao cũng sống mấy trăm tuổi, cư nhiên bị một cô nương không tới hai mươi gọi là “Trẻ con”. Thất tử buồn bực, lúc này lại nhìn thấy mấy thân ảnh đang chạy vội tới, thân ảnh khổng lồ di chuyển trước mặt, thoạt nhìn có chút quen thuộc.

Ninh Tiểu Nhàn mở miệng trước: “Tây Nhan đại nhân, sao ngài lại tới đây?”

Đại Tê yêu Tây Nhan mặt mũi luôn luôn lãnh khốc, nhưng bây giờ lại phủ mấy phần nôn nóng trực tiếp hỏi: “Mới vừa rồi có phải là có một tê yêu* mặc áo màu xanh đi vào bí cảnh số bốn không?”

* Tê giác

“...... Đúng” mới vừa rồi hướng về phía ngạc yêu phát ra thách đấu sống chết, đúng là một con tê yêu, bây giờ nhìn lại, hẳn là có chút quan hệ cùng Tây Nhan.

Quả nhiên mặt của hắn nhất thời liền đen, luôn miệng nói: “Không xong, tiểu tử này làm sao lỗ mãng như vậy.”

“Đi báo thù cho tước yêu bị đánh chết. Đó là thủ hạ của ngài sao?”

Đại tê yêu khuôn mặt u sầu: “Là cháu trai của ta! Thủ hạ của Ngạc Lập Khắc đánh người chưa bao giờ lưu lại người sống, chuyện này không tốt, bảo ta trở về ăn nói với nhà mẹ ta như thế nào đây?”

Mặc cho hắn có khí lực Thông Thiên, cũng chỉ phải đứng ở dưới lôi đài mặc nhiên im lặng. Người ở chỗ này không có ai là bình thường, hiện tại ai cũng biết Tiểu tê yêu này đi vào chính là chịu chết, Ninh Tiểu Nhàn cũng không có an ủi hắn, chẳng qua là ánh mắt khẽ chuyển động.

Qua thời gian uống cạn chung trà, Truyền Tống Trận của lôi đài số bốn rốt cục phát ra ba động. Mọi người vội vàng giương mắt nhìn lại, quả nhiên thấy ngạc yêu hoàn hảo không tổn hao gì đi ra, mang theo thi thể tiểu tê yêu cơ hồ đã biến thành hai nửa ném lên trên mặt đất. Không ai cảm thấy tiếc hận, bao gồm Ninh Tiểu Nhàn ở bên trong, bởi vì … việc này chính là hiệu quả của việc khinh xuất.

Nắm đấm của Tây Nhan so sánh với cái bát còn lớn hơn, nắm tay bóp chặt, khớp xương răn rắc kêu vang. Chết ở trên đài dù sao cũng là con cháu của hắn, nhưng vì tu vi của hắn vượt qua Vạn Tượng Kỳ nên không thể lên đài. Mà Ngạc yêu đã đến vạn tượng kỳ Đại viên mãn, so với  hai hộ vệ phía sau hắn cao hơn chút ít, hắn cũng không muốn phái bọn họ đi ra chịu chết. Trong lòng hắn hiện giờ nóng giận không cách giải, nhất thời lại không có cách nào.

Đầu  ngạc yêu kia cũng nhìn thấy sắc mặt của Tây Nhan, đột nhiên hướng về phía hắn càn rỡ cười một tiếng.

Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Ngạc yêu này thật lớn lối, chẳng lẽ không sợ ngài quay  lại tìm hắn tính sổ sao?”