Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 379: Ta muốn nhập Tông




Edit: Thu Hằng
Beta: Tiểu Tuyền

Hắn không ngốc, cô nương này sau khi nghe thấy tên Long Tượng quả mới có ý định gia nhập Ẩn Lưu, hiển nhiên là đánh chủ ý tới linh dược. Bất quá hắn cũng không lo lắng, đại hội võ thuật cử hành vào một tháng sau, cho dù nàng có lấy được phần thưởng này thì cũng không được rời khỏi Ẩn Lưu.

“Chim khôn chọn cành mà đậu. Chỉ sau khi tận mắt nhìn thấy sự cường đại của Ẩn Lưu, mới có thể thận trọng đưa ra quyết định”. Nàng gằn từng chữ, trên mặt nghiêm túc, quả nhiên không có nửa điểm đùa giỡn. Quyết định thận trọng vừa mới đưa ra này nguyên do vì Trường Thiên đột nhiên nói cho nàng biết “Nơi này có Long Tượng quả, nàng phải lấy được thứ này”. Hắn nói “Phải” ý của chữ này nhất định phải làm được, không có lựa chọn khác.

Ở một nơi phong bế với ngoại nhân như thế này, nàng – một ngoại nhân – làm sao có thể lấy được Long Tượng quả được canh chừng chặt chẽ? Huống chi không biết khi nào quả này có thể thu hoạch. Biện pháp tốt nhất là theo quy củ, tham gia đại hội tỉ võ vào tháng sau, thông qua thi đấu lấy được phần thưởng Long Tượng quả tới tay.

Mà muốn tham gia tỉ võ, nàng biết chỉ có một con đường – gia nhập Ẩn Lưu. Trước đây nàng không muốn gia nhập bất kỳ Tông môn nào bởi vì nàng có sứ mạng đi về phía Tây, không thể đem mình trói buộc vào sơn môn.  Nhưng Ẩn Lưu lại khác, đây là yêu Tông do Trường Thiên một tay sáng lập, hiện tại nàng gia nhập hoặc chờ Trường Thiên thoát khói Thần Ma Ngục gia nhập có khác gì nhau.

Phó Vân Trường truyền âm cho nàng, khó có thể tin nói: “Ngươi điên rồi?”

Nàng vội vàng trả lời “Ta rất bình thường”, tựa như ứng phó với Tây Nhan, bởi vì con yêu Đại Tê Giác này đang xoi mói nhìn nàng, lỗ mũi hừ một tiếng nói “Hai bằng hữu của ngươi là yêu quái, nhưng ngươi là con người? Ẩn lưu không hoan nghênh loài người”

Nàng mê hoặc trừng mắt nhìn “Ta khi nào nói mình là con người rồi?” nói tới cả người hơi thở biến đổi, yêu khí nồng hậu thuần khiết phóng ra ngoài.

“Liễm tức thuật cấp cao” sắc mặt Tây Nhan cũng Tiên Phỉ khẽ biến. Liễm tức thuật là một pháp thuật thực dụng, rất nhiều người tu tiên biết sử dụng, nhưng có thể đem hơi thở của mình thu liễm không còn một mống, tựa như phàm nhân, còn giấu diếm được tai mắt của hai tu sĩ Luyện Hư Kỳ thì chỉ có Liễm Tức Thuật cao cấp mới có thể làm được.

Từ trước tới nay tu sĩ chính là tu linh lực, mà yêu quá chỉ có yêu khí, trừ phi là hồn tu giống như Đồ Tẫn, sử dụng hồn phách chiếm lấy thân thể yêu tộc, phóng ra yêu khí. Nhưng chảy xuôi trong thân thể Ninh Tiểu Nhàn là yêu đan và thần lực từ Trường Thiên. Theo nàng tu luyện, tu vi ngày càng cao thâm, mới hiểu được quà tặng này từ Trường Thiên trân quý cỡ nào. Thần lực là do tu tiên giả đột phá cảnh giới Chân Tiên, tiền vào cảnh giới Thần mới có được bổn nguyên lực, cũng là dấu hiệu thành thần, so sánh với yêu khí đơn thuần, linh lực còn cao cấp hơn rất nhiều.

Kỳ diệu hơn chính là, thần lực không có thuộc tính, có thể mô phỏng linh hoạt theo linh lực, cũng có thể hóa ra yêu khí thuần túy. Nàng vừa bước qua ngưỡng cửa thần thông, còn chưa hiểu được cách sử dụng cao siêu như vậy. Thông thường người khác chỉ thấy hơi thở trên người nàng rối loạn, nhưng sau khi trải qua nhiều lần chiến đấu, nàng đã có khả năng khống chế nhất định.

Ánh mắt Nhóm Tiên Phỉ nhìn nàng, thấy trở nên thật xa lạ.

Trên người nàng yêu khí thuần khiết mênh mông, Tây Nhan cũng không nghi ngờ thân phận yêu quái của nàng. Đánh giá nàng hai lượt “Chân thân của ngươi là gì?”

Mặt Ninh Tiểu Nhàn đỏ lên, trong tay áo vươn ra một đoạn tử đằng, xanh đậm có hai phần lưu ly kim chói mắt, giống như phủ một tầng màu vàng, so với cánh tay thì thô ráp, xù xì, bên trên còn phủ một tầng gai nhọn màu lam trong suốt, hiển nhiên là có kèm theo kịch độc. Va chạm với sàn nhà bằng gỗ đánh ra mấy mảnh gỗ vụn.

“Phệ yêu đằng.”

Tiên Phỉ thấy vậy con ngươi như muốn rớt ra. Đây không phải là pháp khí độc thủ mà Hòa lão Tứ hay sử dụng để bắn lén sao? Nhưng màu sắc so với gốc cây trong tay Hòa lão Tứ muốn đẹp hơn nhiều lắm, hơn nữa bao phủ là gai nhọn màu xanh lam chứ không phải là những nốt cục xấu xí, cho nên sắc mặt bọn họ âm tình bất định, nhất thời không rõ có phải là cùng một kiện pháp khí hay không.

Phệ Yêu Đằng là nhục cầu nhỏ bám trên nội giáp của nàng, chỉ khi chủ nhân ra lệnh mới biến hóa ra hình dáng thật. Phệ yêu Đằng cũng là thực vật, có thể nhờ Tức Nhưỡng giúp dỡ thăng cấp. Mỗi lần Ninh Tiểu Nhàn vào Thần Ma Ngục sẽ thả nó vào Tức Nhưỡng để bồi bổ, cho nên nhục cầu này cực kỳ nhanh chạy tới tầng năm, thân thể nó từ từ trở nên cứng rắn như kim khí đồng thời cũng không còn e ngại hỏa diễm nữa.

Lúc trước nàng phóng ra yêu khí, trong tay lại xuất ra tử đằng, ở trong mắt mấy con Tê Giác yêu không rõ nội tình, thật đúng xem nàng là Đằng yêu. Núi Ba Xà có thể nói là đại bản doanh của yêu quái, cho dù xuất hiện loại yêu quái nào cũng không có hiếm lạ, chẳng qua là Phệ Đằng yêu thì cũng quá là kỳ lạ.

Tê giác yêu nghĩ, cũng khó trách tại sao nàng không muốn tự giới thiệu.

Nàng mở to đôi mắt mong mỏi, mắt to trong veo như nước hỏi “Ta có hợp cách không?”

Tây Nhan ho một tiếng “Nào có đơn giản như vậy, theo lý thuyết các ngươi muốn thông qua phải qua được khảo nghiệm của Liễu Thanh đường. Hoặc là … ừ, nếu có thể đánh thắng hộ vệ phía sau ta, cũng coi là hợp cách”. Rồi quay đầu hướng Phó Vân Trường nói “Nàng muốn gia  nhập Ẩn Lưu, các ngươi không có ý kiến?”

Phó Vân Trường cứng ngắc nói “Không có”. Cô nương này thật là điên rồ, nhưng mà nàng vốn không phải thủ hạ của hắn, muốn đi đâu thì đi.

“Vậy các ngươi rời đi đi, khảo hạch của Ẩn Lưu không cho ngoại nhân đứng ngoài quan sát”

Nghi thức cao quý lạnh nhạt của Ẩn Lưu bày ra trước mắt. Nhóm Tiên Phỉ bĩu môi, theo sự hướng dẫn của Phó Vân Trường xoay người rời đi. Ninh Tiểu Nhàn nói “Xin cho ta nói lời từ biệt với họ”. Đợi Tây Nhan gật đầu, nàng liền vội vàng đuổi theo Phó Vân Trường. Ninh Tiểu Nhàn vừa đi vừa thảo luận cùng Trường Thiên “Chuyện thảo dược là do có người động tay động chân. Xem ra nội bộ Ẩn Lưu cũng có tranh chấp, quả nhiên không hổ danh “Ẩn Lưu””.

Trường Thiên lạnh lùng cười một tiếng  “Trước khi ta rời đi, phân chia Ẩn Lưu dưới sự quản lý của ba thủ lĩnh, chính là muốn bọn họ đấu tranh lẫn nhau. Kết quả hiện tại biến thành hai thủ lĩnh. Nội đấu không thành vấn đề, nhưng vì tư lợi cá nhân lại làm mất thanh danh của Ẩn Lưu với bên ngoài, người này không khôn ngoan”.

A Ly đã sớm được Ninh Tiểu Nhàn viện lý do từ Niên gia trại mang theo, giờ phút này nàng cũng không cần trở lại nơi đó nữa, cho nên nàng phải cùng nhóm Tiên Phỉ chia ra tại đây.

Phó Vân Trường thấy nàng đuổi theo, sắc mặt phức tạp nói “Ta không biết ngươi chuẩn bị làm gì, cũng không muốn biết. Nhưng ta cũng từng nói với ngươi, không nên kéo theo chúng ta xuống nước”. Hắn có cảm giác hành động của Ninh Tiểu Nhàn hôm nay có chút khác thường, không chỉ đơn giản là luyện đan như vậy. Là đạo tặc lâu năm, hắn rất tin vào trực giác của mình.

Nàng cười cười, không nói lời nào.

“Chẳng qua ngươi không thực hiện lời hứa của mình. Sáng sớm hôm nay chúng ta thiếu chút nữa bị Ẩn Lưu giam giữ, trở thành kẻ thứ hai trong vòng bảy trăm năm qua khiêu khích yêu tông  này, cũng bởi vì ngươi”. Phó Vân Trường lạnh lùng nói “Cho nên, việc ta thiếu nợ ngươi, bao gồm cả việc ngươi cứu giúp Lăng gia kéo dài hương hỏa cùng nhau xóa bỏ. Chúng ta không ai nợ ai, từ nay không còn liên hệ”.

Ninh Tiểu Nhàn nhướng lông mày lên, tự tiếu phi tiếu nói “Đừng nha, ta đối với Tiên Phỉ không tạo thành nguy hại gì. Ngươi đừng nóng vội phủi sạch quan hệ, Phó tiên sinh, nếu không tương lai ngươi sẽ hối hận” nàng xoay chuyển lời nói “Sáng nay ta làm trễ nải thời gian, hai viên Hóa Thần Đan mới ra lò này xem như đền bù”

Nàng lấy Hóa Thần Đan từ trong ngực ra, đưa tới thêm một tờ giấy “Đồng thời cho thêm ngươi một đại công đức. Ôn dịch đang tàn sát bừa bãi khắp đại lục, mà đây là phương thuốc có dược hiệu vô cùng xác thực, hơn nữa giá thành lại rất rẻ”

Phó Vân Trường biến sắc, nhận lấy nhìn hồi lâu, rốt cuộc nói “Nhiều công đức như vậy, ngươi chịu đưa cho chúng ta?”. Chế theo phương thuốc này có thể cứu sống vô số người, cứu nhiều người như vậy, Tiên Phỉ có thể kiếm được bao nhiêu công đức, nàng lại chấp nhận đưa đại nhân tình này cho hắn?

Hắn không hoài nghi tính thật giả của phương thuốc này, cô nương này tuyệt đối sẽ không làm việc nhàm chán như vậy.

“Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp. Là ai cứu nào có quan trọng? Ta chỉ hi vọng dân chúng có thể sống sót”. Lời nói của nàng là phát ra từ tâm can, Phó Vân Trường trong nháy mắt thấy được hào quang sáng chói từ nàng phát ra. Nàng bận rộn đi về phía tây, nhân thủ lại thiếu, nếu những tu sĩ này có thể chế thuốc cứu người, thì không gì tốt hơn. Cái gọi là công đức, theo quan điểm của nàng làm sao quan trọng bằng nhân mạng chứ?

Nhân tình mình nhận quả thật còn chưa có trả hết. Hắn cười khổ một tiếng nói từ biệt dẫn theo nhóm Tiên Phỉ rời đi. Đoàn người men theo đường cũ, trầm mặc rời khỏi núi. Đi ngang qua gốc cây già kia, Phó Vân Trường thu hồi Thiết Mộc lệnh của hắn.

Quay đầu nhìn lại, Ba Xà sơn mạch vẫn vĩnh viễn như vậy, dãy núi khổng lồ tràn đầy cảm giác áp bách. Bất kể đã tới đây bao nhiêu lần, chỗ này đối với Tiên Phỉ vẫn tràn đầy cảm giác thần bí, may là, bọn họ căn bản không có ý định tìm hiểu đến cùng.

========

Ngoài phòng là một khoảng đất trống. Ngoại nhân đã rời đi, kế tiếp là chọn lựa người mới vào tông, ít khi có được không khí náo nhiệt. Ẩn Lưu là đại môn phái yên bình a, cả ngày rảnh rỗi, không có chuyện gì đành phải đánh qua lại cho đỡ nhàm chán, hiện tại có náo nhiệt liền xúm lại vây xem, ba tầng trong ba tầng ngoài, đem khoảng đất trống vây tới nước chảy không lọt.

Trên mặt bọn họ vừa lạnh lùng vừa hưng phấn, trong mắt còn có chút khoái ý tàn nhẫn, tựa như lão binh dạn dày kinh nghiệm. Có tên còn mở ra sòng bạc, nhìn bộ dáng thành thạo kia, chỉ sợ chuyện này bình thường làm không ít lần. Nơi này cũng không phải thế giới loài người, cá cược phần lớn là linh thạch, đan dược hoặc vật liệu gì đó. Trường Thiên nhìn qua một chút, phát hiện tên này là Chồn yêu trắng, cũng chính là chồn trắng, cùng với Trữ Vũ mà nàng phái từ Thần Ma Ngục ra quản lý ngân hàng tư nhân kia cũng coi là đồng loại.

Cảm thụ một chút khí tức của bọn họ, Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy kinh hãi. Nơi này lại không có yêu quái Vạn Tượng kỳ trở xuống, mặc dù mảnh đất này trông rất nhỏ, yêu quái đều mang hình người: có nhã nhặn, có cuồng dã, có xinh đẹp có hào phóng nhưng từ trong ra ngoài lại là tràng diện thị huyết, háo chiến, thật không giống với bề ngoài cẩm y ngọc thực. Những người u tĩnh lãnh huyết từ trong xương như vậy chỉ có trải qua năm tháng chém giết tàn khốc mới có thể luyện thành.

Không phải Ẩn Lưu vẫn luôn canh giữ tại trong núi sâu sao, vậy bọn họ chiến đấu cùng ai?