Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Qua hai hơi thở cô bé mới kịp phản ứng hắn muốn dẫn mình đi, vui mừng đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên nói: “Nguyện ý, ta nguyện ý!”
Hắn muốn dẫn này ‘sao chổi’ này đi, thủ lĩnh dĩ nhiên không có ý
kiến, huống chi thiếu niên này mới vừa rồi còn cứu tánh mạng toàn bộ
người trong trại. Thiếu niên trước khi đi chỉ cho hắn phương hướng: “Ta
mới ở trên không thấy được, từ đó đi về phía Tây ba mươi dặm có ánh lửa
chớp động, nơi đó hẳn có không ít người tập trung. Các ngươi nên đi
trước để đầu nhập vào?”
Thủ lĩnh mừng rỡ, thiếu chút nữa liền muốn dập đầu, hắn níu lấy chéo áo thiếu niên gấp giọng nói: “Xin hỏi cao tính đại danh của ân công,
người của toàn bộ trại chúng ta lập cho ngài cái sinh từ!”
Thiếu niên ngạc nhiên, thật lâu mới thẹn thùng nói: “Ta họ Ôn, ừ
không, họ Ninh. Lập trường sinh từ liền không cần, ta nhận không nổi.”
Dứt lời liền huýt sáo, đầu Sư Thứu kia liền từ chân trời bay tới. Hắn ôm lấy A Ly, hướng chúng trại dân hơi ra hiệu rồi nhảy lên Sư Thứu.
Cự thú quạt hai cái cánh, đã bay vào trời xanh.
Cấp tốc bay lên mang đến cảm giác nặng thêm, khiến A Ly nắm chặc cánh tay thiếu niên, đem đầu chôn ở trong lồng ngực của hắn, chỉ sợ mình rớt xuống. Cho đến sau khi Sư Thứu bay vào mây xanh sửa thành lướt đi song
song, tim nàng rung động đập thình thịch mới từ từ bình thường lại.
Từ không trung đưa mắt nhìn xuống cả vùng đất, cảnh sắc tráng lệ như
vậy luôn khiến cho người lần đầu tiên nhìn trời cao phải im bặt. Tại sao A Ly có thể ngoại lệ chứ? Nàng chỉ đem ánh mắt mở ra một đường nhỏ liếc xuống, cái miệng nhỏ nhắn đã cả kinh đến không khép được nữa. Nhiều
ngọn núi cao và hiểm trở như vậy từng làm nàng sợ, bây giờ đang ở phía
dưới chân nàng cấp tốc rút lui thành từng mảnh đất, tựa hồ chỉ vài nét
bút mực đậm trên tranh minh hoạ khổng lồ. Đều nói cảnh tượng vô hạn chỉ ở những ngọn núi cao và hiểm trở, nhưng mà bò tới trên trời mới cảm thấy
cảnh trí trên ngọn núi cao và hiểm trở còn xê xích quá xa, quá xa.
A Ly có điều không biết, Sư Thứu ở cái độ cao này tương đương với
Thần Phong, có thể đem da thịt bình thường của con người từ từ cạo đến
tận xương, là thiếu niên phía sau đã phân cương khí hộ thể của mình ra,
mới có thể bảo vệ tánh mạng nàng không đáng ngại. Nàng là nữ hài có lá
gan rất lớn, đối với việc bay lượn trên trời cao, sau khi cảm giác sợ
hãi vừa qua đi, lại bắt đầu các loại tò mò rồi.
“Ninh ca ca. Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Thiếu niên cười nói: “Dẫn ngươi đi gặp một người...... Hoặc là
hai người. A Ly, trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi thật không có nhìn thấy
tảng đá màu vàng kia sao?”
A Ly như đinh chém sắt gật đầu nói: “Thật không có.”
“Vậy ngươi còn nhớ rõ cha mẹ của ngươi không?”
Lúc này nàng suy nghĩ thật lâu, mới thở ra một hơi: “Không nhớ rõ. Ngay cả chút ấn tượng cũng không có.”
“Ngươi từ nhỏ đến lớn, đã sanh bệnh hoặc là bị qua đả thương qua chưa?”
Nàng tinh tế suy tư một lát, vẫn lắc đầu.
Thiếu niên thở dài nói: “A Ly, nếu ta cần sự hổ trợ của ngươi, có lẽ
là yêu cầu thật khó khăn, ngươi...... Ngươi chịu không?”
A Ly không có phát hiện hắn nói chính là “Chúng ta”, trừng mắt nói:
“Dĩ nhiên chịu rồi. Chỉ cần là Ninh ca ca yêu cầu, vô luận như thế nào
ta đều sẽ đồng ý.” Nói xong, trên mặt hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng. Thế
nhưng thiếu niên giống như là phiền não hơn, không có lưu ý đến dị
thường của nàng.
Dùng tốc độ gió bay điện chớp của Sư Thứu mà phải bay thật lâu thật
lâu. A Ly mệt nhọc đã gục ở trong ngực thiếu niên ngủ, tỉnh dậy liền ăn
cái gì đó —— Ninh ca ca luôn rất thần kỳ, có thể từ trong lồng ngực móc
ra đủ loại kiểu hoa quả, thịt khô, điểm tâm bánh ngọt xốp giòn, mỗi một
dạng đều ăn ngon muốn chết. Nói thật, nam nhân trong trại chưa bao giờ
đụng những thứ đồ ngọt này. Cho nên nàng rất kỳ quái, tại sao thiếu
niên này phải chuẩn bị những thứ đồ ăn vặt này ở trên người? Kết quả sắc mặt hắn trở nên hồng mà nói cho nàng biết, thật ra thì đây là đồ do tỷ
tỷ tặng.” Thời điểm ta lên đường, nàng cứng rắn nhét ở trong tay của ta
.”
Mặt trời lặn về phía tây lại mọc lên ở phương đông. Sáng sớm ngày thứ hai bọn họ rốt cục bay đến mục đích.
Đây là một ngôi thành nhỏ an tường, chỗ Sư Thứu hạ xuống là một tòa
đình trạch nho nhỏ trên sườn núi, cho nên cũng sẽ không làm cho người
trong thành chú ý. Trong viện này có cổ thụ cao lớn sinh ra hoa, làm hơn phân nửa sân trở nên mát mẻ, dưới bóng cây, dây thường xuân xanh mượt
mà mọc đầy suốt hai bức tường. Trong viện có hồ nước chảy róc rách. Phía sau cửa có vạc rượu thật sâu.
Động diêu phong cảnh lệ, cái phúc đình viện thâm.
A Ly đã quen cuộc sống thế tục gà chó kêu trong sơn trại, giờ phút
này chợt rơi vào một chỗ u tĩnh như vậy, liên tục không ngừng mà nhìn
chung quanh. Lúc này nàng mới chú ý tới trong viện còn bày biện một cái
giường êm, phía trên có một cô nương đang nghiêng người dựa, nàng đang
che trên mặt chính mình một cuốn sách đang mở ra. Trước giường còn có
một chiếc kỷ trà. Giữa khay ngọc chất đầy hoa quả, một chim trắng nhỏ
đang mổ quả hồng bên cái khay. A Ly không biết cái quả này chính là
anh đào, nàng chỉ kỳ quái cái quả này mỗi một quả đều lớn vượt qua
đồng tiền, chim nhỏ miệng nhỏ như vậy, rốt cuộc là như thế nào mở
miệng chỉ một cái đã đem nó nuốt vào chứ?
Sư Thứu bay đến nơi này. Lặng yên không một tiếng động mà xếp cánh
giáng xuống, làm như không dám quấy nhiễu đến cô nương nằm trên ghế.
Nhưng nàng đã cảm thấy được động tĩnh, vừa đem sách lấy ra, vừa lười
biếng nói: “Tiểu Vũ, tốc độ của đệ thật là chậm......” Sau đó thấy
được cô bé trong ngực thiếu niên, nhất thời lấy làm kinh hãi, lời gì
cũng không nói tiếp.
A Ly cảm thấy, tỷ tỷ trước mắt thật xinh đẹp, da thịt phảng phất như
Ngọc chính là mình so sánh cũng không bằng, càng đừng nói mắt hạnh khẽ
nheo lại cùng miệng anh đào nhỏ, một đầu tóc đen giống như thác chảy vẩy vào trên giường êm, có một phong thái lười nhác.
Nàng đang đánh giá đối phương đồng thời người đối diện cũng đã nhìn
nàng, qua một lúc lâu mới nói: “Đệ chủ động xin đi giết giặc, đi tìm chỉ là tảng đá thôi? Hiện tại lại đi dụ dỗ một đứa bé, ta không giúp đệ
gánh vác chuyện này được.”
Thiếu niên tất nhiên biết nàng đang nói đùa, thở dài nói: “Vật kia
không có tìm được, nhưng giữa nàng và tảng đá đó tất có liên hệ, ta liền đem nàng mang về. Đợi gặp Trường Thiên đại nhân, rồi xin hắn định đoạt
a.”
Cô nương kìa cúi người xuống, nhét vào trong tay A Ly quả đào hồng
căng tròn, mới cười dài nói: “Tỷ tỷ dẫn ngươi đi chỗ rất vui, buông lỏng đi cùng tỷ tỷ, có được hay không?”
A Ly quay đầu lại nhìn thiếu niên một cái, không đợi người sau mở
miệng, cô nương kia đã ngắt lời nói: “Đừng sợ, hắn cũng đi chung.” Thiếu niên hướng về phía A Ly gật đầu, nàng mới để cho cô nương kia đưa tay
đặt ở trên vai nàng.
Tiếp theo trong nháy mắt, cảnh trí trước mắt thay đổi rồi.
====
Trái tim A Ly nhảy thình thịch, so sánh với lúc Sư Thứu mang nàng lên trời cao còn nhảy nhanh hơn, còn thêm sự khủng hoảng cùng kính sợ khó
nhịn. Đại ca ca trước mắt ngồi ở dưới cột đá, lớn lên so với Ninh ca ca
hấp dẫn hơn nhiều, nhưng khí thế trên người hắn thật là đáng sợ, hắn chỉ nhìn nàng một cái, nàng đã cảm thấy cả người như châm đâm, hơn nữa trái tim đau đớn đến muốn nổ tung ra.
Nàng là hài tử ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, sẽ không giống hài đồng
bình thường há mồm là khóc, nhưng tinh thần khó chịu thế này cũng làm
nàng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, trốn ra phía sau Ninh Tiểu Nhàn.
Ninh Tiểu Nhàn đem nàng che ở phía sau, hung hăng trợn mắt nhìn
Trường Thiên một cái: “Được rồi, đừng dọa nàng. Nàng vẫn chỉ là đứa bé!”
Mép môi hắn lộ ra một tia cười lạnh: “Nếu là một hài tử của con
người, chắc chắn sẽ không có phản ứng đối với khí thế của ta. Nàng tuyệt đối không phải là người.” Hắn chỉ một ngón tay, A Ly đã bị sức mạnh vô hình từ phía sau Ninh Tiểu Nhàn ôm đi ra ngoài, lăng không bay đến phía trên Hóa Yêu Tuyền, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
A Ly bị làm cho sợ đến phát run, lúc này mới phát hiện ánh mắt nam tử trước mắt lại là màu vàng, cùng màu sắc với mặt trời trên trời, một
loại chói mắt lại không có tình cảm. Ánh mắt hắn nhìn nàng, tựa như nhìn hòn đá, cỏ cây, nàng cũng nhịn không được nữa, khóc kêu: “Ninh ca ca,
cứu ta!”
Xem ra đứa nhỏ này có tình cảm sâu với tên kia. Trường Thiên và Ninh
Tiểu Nhàn đều liếc qua, quả nhiên thấy thần sắc lo lắng trên mặt thiếu
niên.
Trong mắt Trường Thiên hiện lên vẻ hiểu rõ: “Ôn Lương Vũ, ngươi đang ở đây lo lắng ta thuận tay đem nàng giết chết sao?”
Thần sắc hắn khẩn trương, lại có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh
nói: “Thần Quân đại nhân, nàng chỉ là tiểu cô nương bảy tuổi, đối với
thân thế của mình không biết gì cả, xin đối với nàng ôn hòa một chút.
Mặt khác, ta hiện tại đã đổi họ Ninh, ta tên là Ninh Vũ, không gọi Ôn
Lương Vũ nữa!”
Trường Thiên thỏa mãn trong lòng, nhưng ngoài miệng lại khẽ hừ nhẹ
một tiếng, tóm lại vẫn đem A Ly này bỏ vào bên trên Hóa Yêu Tuyền. Tiểu
cô nương này hai chân hơi chạm đất, đã cực kỳ nhanh chạy đến núp vào
phía sau Ninh Vũ, chỉ lấy ánh mắt sợ hãi nhìn Trường Thiên.
Ninh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc nàng, vừa đem chuyện trải qua này
chậm rãi nói. Nghe Bản Điều Trại bị chìm ở dưới nước, Ninh Vũ ở tại bên trong sơn trại đó vô luận như thế nào cũng tìm không được đồ cần tìm,
Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được thấp giọng hô một tiếng; khi Ninh Vũ nói
đến hai tay A Ly hiện lên kim quang, sau đó đâm Vụ yêu bị thương, trong
mắt Trường Thiên cũng nổi lên mấy phần khẩn thiết.
“Đem Vụ yêu thả ra cho ta nhìn xem.” Hắn đột nhiên nói.
Ninh Vũ đem túi Phong Thần lấy ra, hướng trên mặt đất run lên, một
đám hắc khí liền từ trong túi nhẹ nhàng đi ra ngoài, rất nhanh ngưng tụ
thành Vụ yêu với diện mạo mơ hồ. Chẳng qua lúc đánh nhau chết sống cùng
Ninh Vũ đã bị thương nghiêm trọng, thân thể Vụ yêu đọng lại đã không
chân thật nữa. Nó bỗng nhiên thoát khốn, cho là tìm đường sống thoát
được, vừa lúc đối mặt với A Ly cùng Ninh Vũ, trong miệng lập tức rít một tiếng muốn nhào tới báo thù.
Đáng tiếc vô luận nó làm sao giãy dụa, sương mù ngưng tụ thành thân
hình hoàn toàn không nghe sai sử, cứ như vậy mà cố định ở giữa không
trung. Lúc này, nó mới cảm nhận được khí thế vô cùng uy nghiêm khổng lồ
từ sau truyền đến.
“Thật thú vị. Ninh tiểu tử, ngươi đi ra ngoài một chuyến, lại xách
hai bảo bối trở lại.” Trường Thiên chỉ chỉ Vụ yêu, nó đã bị biến trở lại thành đám hắc vụ như cũ, vẫn ở trên không trung không nhúc nhích được,
“Đây không phải là Vụ yêu, mà là tinh hoa cỏ cây hấp thu oán khí loài
người sau khi chết, cừu hận mà biến thành yêu quái, tên là Oán Mộc Tinh. Tiểu cô nương, mảnh rừng rậm trước kia có phải đã chết qua rất nhiều
người không?” một câu cuối cùng này, chính là hỏi A Ly.
Ninh Vũ ở trên đầu nàng khẽ vuốt hai cái làm khích lệ, A Ly mới thò
đầu ra nói: “Ta nghe Mục Tát đại thẩm nói, con đường đó đã nhiều năm
không ai đi, hết lần này tới lần khác thủ lĩnh muốn đi đường tắt! Nơi đó vốn có một trại nữa, sau lại có thần tiên đánh nhau không cẩn thận đem
trại phá hủy, người ở bên trong cũng chết sạch.”
Thần tiên đánh nhau còn có thể không cẩn thận? Là căn bản không để ở
trong lòng thôi. Ninh Tiểu Nhàn và Ninh Vũ nhìn nhau cười khổ. Oán Mộc
Tinh trở thành hình dạng này, nói cho cùng vẫn là người tu tiên gây họa.
Trường Thiên nói tiếp: “Trước đó không lâu Đế Lưu Tương phủ xuống,
đại khái là khi đó Oán Mộc Tinh này mới bị mở ra thần trí? Nó có thể ở
trong rừng rậm thả ra mê chướng, khiến người đi đường ở trong rừng càng
không ngừng xoay quanh, cuối cùng hao hết thể lực mà chết. Có điều Oán
Mộc Tinh này mặc dù pháp lực thấp kém đến cực điểm, nhưng bản thân nó
đối với chúng ta mà nói lại là bảo bối.”