Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 295: Vật lạ không biết tên




Edit: Ngôn Ngôn Beta: Tiểu Tuyền Nghĩ đến người này là từ trong nơi trăng hoa chui đi ra đấy, nàng cảm thấy hắn không được sạch sẽ lắm, cố ý cùng hắn giữ một khoảng cách. Kết quả Cùng Kỳ trong Thần Ma ngục thất vọng nói: “Thì ra Bạch Hổ đại nhân cũng không có đi tìm nữ nhân à?”

Hắn không có đi? Ninh Tiểu Nhàn giật mình, nhẹ nhàng ngửi hai cái, trên người hắn sạch sẽ, quả nhiên không có ngửi thấy mùi son phấn nồng đậm đặc biệt trong nơi trăng hoa đó. Lại nói, Cùng Kỳ thất vọng cái gì? Như vậy đêm qua, Bạch Hổ bận việc gì?

Động tác này của nàng tuy nhỏ, Bạch Hổ miệng lớn ăn mì cũng đã nhạy cảm mà nhìn thấy rồi, giống như cười mà không cười lườm nàng.

Mà thôi, mỗi người đều có bí mật riêng, huống chi đây là việc tốt của lão quái vật mấy vạn năm?

Sau khi ăn xong, nàng tìm chỗ yên lặng không có người, đem Bạch Hổ ném vào Thần Ma ngục cùng Trường Thiên hàn huyên đi. Đó là hai đại thanh niên ba vạn năm qua không gặp đấy, nàng tin tưởng không có nàng ở đấy, hai người có rất nhiều chủ đề có thể trò chuyện. Về phần nàng nha, càng có sự tình quan trọng hơn cần làm.

Đi Ngũ phủ ở thành Tây ném tên Tam công tử trả lại, toàn bộ quý phủ từ Ngũ lão gia đến gã sai vặt quét rác, đều không có người đem chuyện này để trong mắt. Lý do cũng rất đơn giản, Ngũ Tam gia thường xuyên cùng bằng hữu khách nhân, qua đêm không về ngủ, người trong nhà còn tưởng rằng hắn hiện tại đang ở trong ôn nhu hương ở đâu đó chưa từng đi ra, tất nhiên sẽ không sốt ruột. Chỉ có thủ vệ của lão đầu tử nhớ mang máng tối hôm qua sau khi trở về thì Tam thiếu gia không có ra khỏi cửa, nhưng mà tuổi của lão cũng rất lớn rồi, chỉ cho là mình tối hôm qua lại ngủ mơ rồi.

Mới sáng không lâu, Ngũ lão gia ở trong phòng Thất di nương tỉnh lại, nha hoàn quỳ trên mặt đất không ngừng hầu hạ ông rửa mặt thay quần áo. Lão liền lau chùi vài cái, đem cô gái nhỏ đỏ bừng cả mặt, mới sảng khoái tinh thần mà đi vào thư phòng.

Lão mới bưng ly trà nóng trên bàn uống một ngụm, thì bên cạnh có người cười nói: “Ngũ lão gia thật thoải mái nha.”

Mới sáng sớm. Trong thư phòng rõ ràng có người! Hai tay lão run lên, ly trà rơi trên mặt đất nát bấy. Toàn bộ trong phủ ai cũng biết, lúc Ngũ lão gia ở trong thư phòng ai cũng không được tới gần. Cho nên người có thể vô thanh vô tức mà xuất hiện ở chỗ này, hơn phân nửa là không có ý tốt rồi.

“Ai?” Lão ngoài mạnh trong yếu hô một tiếng, sau đó mới nhìn thấy một thiếu nữ đứng trong góc thư phòng, tiện tay lấy một quyển sách trên giá sách để xem, không hiểu sao lúc lão tiến vào thư phòng tại sao không nhìn thấy nàng. Cô gái này đứng trước giá sách cực lớn lộ ra bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn mà lại yếu ớt, lão lại bỗng nhiên ngửi được mùi vị nguy hiểm.

“Ngũ lão gia kỳ thật không cần hô lớn như vậy.” Nàng cười mỉm nói, “Ta đã bày ra kết giới. Cho dù lão la vỡ cuống họng, hạ nhân chung quanh cũng chỉ coi như lão nhân gia ngài ở trong thư phòng yên tĩnh đọc sách.”

Kết giới? Cô gái này là tu sĩ. Thân thể Ngũ lão gia hơi nghiêng, phần eo lặng lẽ ngả ra sau. Trên mặt lại sợ hãi nói: “Thượng tiên giá lâm, không biết cần tiểu lão nhân làm gì?”

Ninh Tiểu Nhàn có chút mỉm cười: “Ngũ lão gia đừng kéo cơ quan bên trong kệ cạnh tay áo phải, coi như là giúp ta một đại ân đi.” Cả thư phòng đều được thần thức của nàng bao phủ, Ngũ lão gia sau lưng mờ ám cũng không thể gạt được nàng.

Ngũ lão gia sắc mặt cứng đờ. Trên tay tốc độ lại nhanh hơn. Còn không có đè xuống cơ quan tay cầm không biết đã đi đâu rồi, lão đã cảm thấy thấy hoa mắt, nữ tử đã đến gần trước người, trên ngón tay phải truyền đến cảm giác lạnh như băng.

Nếu đổi lại yêu quái hoặc tu sĩ khác, có lẽ đã thuận tay lấy đi ngón tay lão. Ninh Tiểu Nhàn thiện tâm, chỉ dùng sống dao Răng Nanh chống đỡ ngón tay của lão mà thôi. Dù là như thế, lão cũng cả kinh sắc mặt trắng bệch, không dám có dị động nữa.

Nàng nhẹ nhàng đem móng vuốt của Ngũ lão gia gẩy cách xa cơ quan. Trầm ngâm nói: “Ngươi biết rõ ta là người tu tiên, còn dám không sợ hãi mà đem cái chốt này mở. Hẳn đây là cơ quan có thể thả ra báo động thông báo tới Bái Hỏa cốc đúng không?” Nàng vừa nói ra ba chữ “Bái Hỏa cốc”, đồng tử của Ngũ lão gia co rụt lại, chỉ nghe nàng nói tiếp, “Không đúng. Nước xa không cứu được lửa gần, cơ quan này ở bên trong còn có đồ vật có thể đối phó tu sĩ sao?”

Ngũ lão gia không dám nói lời nào.

Ninh Tiểu Nhàn nói: ” Đem đồ vật Bái Hỏa cốc cho ngươi cầm ra cho ta xem.”

Ngũ lão gia kinh hãi, ngẩng đầu lên nói: “Thượng tiên, ta không biết Bái Hỏa cốc gì cả?”

“Thật sao? Vậy tại sao thời điểm ngươi vừa nghe được ba chữ kia, tim đập nhanh hơn hai nhịp, trên lưng còn lấm tấm mồ hôi?”

Lão ấp úng nói: “Đó là bởi vì... Bởi vì...”

Nàng lấy Răng Nanh ra: “Thời gian quý giá. Như vậy đi, ta đếm ngược năm cái, nếu ngươi không mở ngăn tối kia ra, ta sẽ cắt của ngươi một ngón tay. Sau đó lại đếm ngược năm cái, lại cắt một ngón tay. Nếu là Ngũ lão gia kiên cường, đại khái có thể chịu được đến lúc ta cắt hết ngón chân của ngươi cho đủ số.”

Manh mối lấy được chỗ Khỉ Đột Khổng Lồ không nhiều lắm, nàng mới có ý định lấy từ chỗ Ngũ lão gia: bắt đầu thử thời vận. Xem ra, Ngũ lão gia thật đúng là có giữ liên lạc cùng Bái Hỏa cốc.

Nàng vuốt ve cái cằm, lộ ra một nụ cười mà Ngũ lão gia nhìn nó không khác gì nụ cười của ác ma: “Ta đang suy nghĩ, nên bắt đầu từ ngón tay nào trước đây này? Ngón trỏ tay phải thì sao?”

Ngũ lão gia rõ ràng không phải cái người kiên cường, cho nên khi Ninh Tiểu Nhàn đem Răng Nanh gác trên ngón tay được lão bảo dưỡng còn trắng hơn nữ nhân, hơn nữa thời điểm bắt đầu đếm ngược đến ba, lão cũng rất dứt khoát mà theo rồi.

Lão đi đến chỗ trước tủ sách mà Ninh Tiểu Nhàn vừa rồi dựa, thò tay ở hàng thứ hai trên kệ gõ dài ngắn ba cái tiếng không đồng nhất, sau đó lại chuyển động một cái chặn giấy hình hổ, cái giá sách vô thanh vô tức mà từ chính giữa tách ra, trượt hướng sang hai bên, lộ ra một cái cửa nhỏ trên tường.

Lão đứng ở phía trước, cho nên không thấy được ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tiểu Nhàn. Cái phiến cửa nhỏ này nàng lại thấy cực kỳ quen thuộc, đây quả thực chính là bản sao của két sắt mà, chỉ có điều cơ quan không giống với mật mã khóa của két sắt mà thôi. Cửa nhỏ không biết dùng kim loại nào chế tạo thành, góc dưới bên trái có một chữ cổ “Ngàn”nho nhỏ. Cái ký hiệu này, tối hôm qua nàng đã nhìn thấy.

Trường Thiên nói: “Cùng thần lôi trong tay linh vượn giống nhau, thứ này cũng là sản phẩm của Thiên Kim đường chế tác.”

Càng ngày càng thú vị rồi. Đồ vật của Thiên Kim đường rất ít ỏi lại đắt đỏ, trong giới Tu tiên giả đều là vật chạm tay bị bỏng, sao vô duyên vô cớ xuất hiện trong nhà một phàm nhân? “Mở nó ra.” Nàng thấp giọng phân phó nói, đồng thời lặng lẽ tránh đi hướng chính diện, hướng phía bên phải đi qua.

Ngũ lão gia trên cửa cơ quan mân mê một hồi, lại dùng thân thể của mình ngăn trở, xem ra là không muốn nàng nhìn thấy huyền cơ trong đó. Đáng tiếc hắn không biết, ở trong Thần Niệm bao phủ xuống, hết thảy không chỗ nào che dấu được nàng.

“Cạch” một tiếng, cửa mở. Không đợi nàng mở miệng, Ngũ lão gia giống như lơ đãng mà hơi nghiêng người, một mũi tên từ trong cửa nhỏ bắn ra, phụp ~~ một tiếng đâm sâu vào trên tường phía đối diện. Mũi tên nhỏ này trong lúc bay ra, nàng ngửi thấy được mùi tanh nhàn nhạt, hiển nhiên bên trên đầu mũi tên có bôi kịch độc, hơn nữa loại chất độc này cực kỳ có khả năng có hiệu lực đối với tu sĩ.

Ngũ lão gia nhẹ nhàng mà “Ah” một tiếng, tranh thủ thời gian quay đầu lại xem, nhìn thấy nàng êm đẹp mà đứng tại chỗ, trong mắt xẹt qua vẻ thất vọng, vẻ mặt đưa đám nói: “Thượng tiên chớ trách, cái này là bảo hộ trong hộp cơ quan là ta không cẩn thận động vào!”

Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói: “Ta biết rõ, ta tha thứ cho ngươi. Lại nói, ngươi so sánh với con của ngươi có can đảm hơn nhiều.”

Con của lão làm sao vậy? Ngũ lão gia rốt cục sợ hãi, đang muốn mở miệng, Ninh Tiểu Nhàn hướng lão khoát tay áo, lão không thể nhúc nhích rồi, cổ họng cứng ngắc một chữ cũng nói không nên lời, trong mắt lại tràn đầy ý cầu khẩn.

Nàng tất nhiên là không kiên nhẫn cùng lão đầu tử này chơi trò chơi nội tâm, tiến lên kéo ra hộp bảo vệ, đem đồ vật bên trong lần lượt từng cái lấy ra xem qua.

Đầu tiên là mấy tệp ngân phiếu dày cộp, còn có vàng lá, bạc khối cùng châu báu đồ trang sức, tổng giá trị đại khái hơn 100 vạn lượng, xem ra lợi nhuận Ngũ gia thu được không nhỏ. Nàng hiện tại tầm mắt cao, một ít tiền này chỉ chướng mắt, nên đem những.thứ..này đều để qua một bên, nhìn xuống một kiện đồ vật.

Đồ vật thứ 2 là một phần sổ sách, phần đầu ghi lại tất cả đều là ngày nào mỗi năm, Ngũ phủ hướng quan viên đút lót, mời rượu. Thương nhân cùng quan cấu kết thời nào cũng có, nàng cũng không có cái gì hứng thú.

Kế tiếp là một phần tập nhỏ, dùng chữ nhỏ Địa Thư tinh tế ghi. Nàng tiện tay lật xem vài trang, trên mặt không đếm xỉa tới tự mình thu vào, để lúc khác xem sau, nhưng lại càng ngày càng kinh hãi rồi.

Phần tập này, không ngờ tương đương một phần tình báo nguyên vẹn, cho tới các bộ phận trong Bản Châu, quận, phủ an bài thay đổi nhân sự, từ động tĩnh tông phái thống trị Bản Châu, đều được ghi chép kỹ càng. Phải biết, cái châu là thuộc phạm vi cai quản của Phủ Phụng Thiên! Trong tình báo thậm chí ghi lại tin tức thân tín bên người Mịch La, gần đây đã từng qua lại địa phương nào.

Nàng cau lông mày. Lãnh địa Bái Hỏa cốc ở xa ngoài mấy ngàn dặm, vụng trộm để cho phàm nhân ở Bản Châu điều tra động tĩnh của Phủ PhụngThiên làm cái gì? Lại nói, Bản thân Mịch La là đầu lĩnh trung tâm tình báo, năng lực phản trinh sát cường đại, vô luận là ai muốn điều tra sự cai quản của Phủ Phụng Thiên, cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Đáng tiếc nàng không thấy được Mịch La ở trên thân người phàm gieo xuống cổ, nếu không nàng nhất định sẽ biết, trên đời này tin tức linh thông nhất chính là số lượng phàm nhân vô cùng to lớn. Chỉ cần Tu tiên giả cùng phàm nhân tiếp xúc, rất nhiều bí mật liền không chỗ nào che dấu, lẩn trốn. Bái Hỏa cốc cũng chẳng qua là dùng rắn rết ở địa phương đến hỗ trợ mà thôi.

Đồ vật trong hộp bảo vệ, là một thanh đá hết sức nhỏ, so với cây tăm nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần, chiều dài không đến nửa chỉ, kẹp ở chính giữa một đống công văn. Nếu không phải nàng nhãn lực tốt, suýt nữa liền bỏ qua nó.

Nhưng khi thời điểm nàng cầm lấy thanh đá này, trong cơ thể đột nhiên nóng lên, chính là ý niệm cực độ hưng phấn của Phệ Hồn châm truyền ra.

Phệ Hồn châm là vật luôn nhàm chán yên tĩnh, thứ có thể làm nó kích động không thôi cũng nhất định là một bảo vật. Nàng hỏi Ngũ lão gia: “Đây là cái gì?”

Ngũ lão gia lập tức phát hiện mình có thể nói chuyện, tranh thủ thời gian giải thích nói: “Ta cũng không biết. Đây là đồ vật tổ tiên truyền thừa, công dụng không rõ, nguyên bản luôn để ở trong Từ đường nhà ta. Năm trước nhà thờ tổ không may gặp đại hỏa, về sau ta sợ cái thanh đá nhỏ này mất, mới chuyển đến trong hộp bảo vệ.”

Trên mặt lão có vẻ chán nản. Khi phần tập tình báo kia bị cái nữ tu này thấy được, lão hoàn toàn lâm vào bị động. Ninh Tiểu Nhàn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của lão, cười nói: “Ta xem trong hộp bảo hộ ngươi còn để không ít vàng bạc đồ châu báu nữ trang. Xem ra ngươi cũng không có ý định thuần phục Bái Hỏa cốc đến cùng ah. Có phải có ý định chẳng may gió thổi cỏ lay gì thì cuốn gói mà trốn hay không?” Chỉ có thời khắc chuẩn bị chạy trốn, mới có thể chuẩn bị tốt những…vật ngoài thân này thuận tiện trên đường sử dụng.

Ngũ lão gia trầm mặc không nói. Ninh Tiểu Nhàn thở dài: “Ngươi quá ngây thơ rồi. Từ khi bắt đầu Bái Hỏa cốc đã không có ý định cho ngươi toàn thân trở ra. Vừa rồi cơ quan mà ngươi lén lút muốn đè xuống, trước kia đã thử qua uy lực của nó chưa?”

Ngũ lão gia lắc đầu: “Chưa từng. Đám Đại tiên Bái Hỏa cốc nói, thứ này chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi, lại bảo ta lúc không có việc gì ngàn vạn lần không được đụng vào.”