Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 251: Nhận cố nhân




Editor: Ngôn Ngôn 
Beta: Tiểu Tuyền

Gần đến ngày lễ đại điển. Các môn hạ trong Quảng Thành cung cũng không buông lỏng tu hành, bây giờ trên các lôi đài khắp nơi là một mặt yên bình. Đích đệ tử nỗ lực tu hành, dưới cái nhìn chăm chú của đám khách tiên môn vẫn nhắm mắt tu hành như trước. Nghĩ cũng đúng, nếu như đến cả cái nhìn của người khác mà cũng muốn để ý thì tiên này không tu cũng thế.

Nàng thậm trí còn thấy được trên lôi đài còn có cả tán tu , xem ra có người muốn thể hiện tài năng, tìm người Quảng Thành cung so tài.

Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu, đang muốn gọi Thất Tử thay đổi hướng bay, thì bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc bay lên lôi đài. Hoá ra lại là một thiếu nữ dáng người thướt tha, một khôn mặt trái xoan, mặt mày tú lệ, một thân hồng sam.

Nàng âm thầm ngạc nhiên nói: “ Ồ, đây không phải đích nữ của Mai chưởng môn phái Xích Tiêu Mai Uyển Đình sao? Sao lại  đứng trên tiểu lôi đài tại Quảng Thành cung thế?”. Con đường đi về phía tây của nàng bắt đầu từ thôn Thiển Thủy thuộc phái Xích Tiêu. Vậy mà rời đi gần một năm rồi, nàng còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại những … vị cố nhân này nữa.

Thất Tử  hạ xuống bãi đất sát chân thành, đồng thời biến thành tiểu bạch điểu, đi theo nàng tiến vào võ đài.

Giờ phút này lông mày Mai Uyển Đình nhíu chặt, môi anh dào mím lại, hiển nhiên trong lòng rất tức giận. Đối thủ cuả nàng là một thanh niên tầm 20 tuổi, diện mạo thường thường, trong mắt lại hiện rõ cái nhìn hèn mọn bỉ ổi, một bên liên tục trốn tránh chiêu thức từ bảo kiếm của nàng, một bên mở miệng trêu trọc, thể hiện bộ dáng cực kỳ thong dong: “Mai đại cô nương, ta thấy nàng không cần phải quay lại phái Xích Tiêu gì đó nữa, cứ ở lại Quảng Thành cung này cùng ta song túc song phi là được, công pháp, pháp khí  để ta bảo quản thay nàng”.

Mai Uyển Đình phẫn nộ quát: “Tặc tử im miệng” Kiếm trong tay nàng chứa phẫn nộ đánh ra, đối phương khiêu khích, nghiêng mặt tránh khỏi.

Nam tử đối diện trong bóng kiếm của nàng, tay áo vẫn bồng bềnh cố ý khoe khoang tiêu sái. Ngược lại đã giành được không ít sự ủng hộ phía dưới đài. Mặt  khác tỷ thí trên lôi đài hôm nay đích thị cũng thường thường, đều không có người nào nhìn xuất sắc cả, trong mấy lôi đài này chỉ có thiếu nữ yểu điệu này đang bị người ta đùa giỡn. Kết quả lại làm cho quần chúng tụ về phía này ngày càng nhiều.

Thật lòng mà nói, bộ dáng của Mai Uyển Đình rất thanh tú, lúc này hai mắt nàng đang ngấn lệ, sắp rơi xuống, làm cho  tất cả mọi người dưới dài có vẻ không đành lòng. Nhưng mà nàng đã lên lôi đài thì phải chấp nhận thắng bại, sau đó mới nói đạo lý, đây là quy tắc của đánh lôi đài. Người khác cũng không thể nói gì hơn.

Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu: “Cái cô nương ngốc này vẫn hay xúc động kiêu ngạo như vậy. Hiện nay đại điển của Quảng Thành cung sắp tới, sợ nhất là có người chỉ trích, nếu như nàng bị ủy khuất. Cứ lấy thân phận tân khách bên ngoài trực tiếp kháng nghị với thành chủ Quảng Thành cung là được rồi, nam tử đối diện  này khẳng định là đệ tử của Quảng Thành cung, sẽ có sư môn răn dạy hắn, tại sao phải lên võ đài báo thù chứ?”

Mấy nam nhân đều trầm mặc. Chỉ có Cùng Kỳ nói: “Tim tư của nữ nhân. Chúng ta đoán không thấu.”

Mai Uyển Đình nhiều lần đánh không trúng đối phương, càng nóng vội mất bình tĩnh, kiếm trong tay đều có chút run lên. Nàng từ nhỏ được Mai chưởng môn coi như châu như bảo, sống an nhàn sung sướng đã quen, đâu chịu nổi uất ức bực này, lại thêm kinh nghiệm đối địch chưa đủ chặt chẽ, kín đáo, mặc dù nam tử đối diện và nàng đều là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nàng lại nói cái gì cũng đánh không trúng đối phương.

Nhưng vào lúc này. Bên tai nàng vang lên một giọng nói: “Kiếm chỉ phía tây, bên sườn trái của hắn hạ thấp ba phân.”

Có người truyền mật âm cho nàng! Mai Uyển Đình khẽ giật mình. Kiếm trong tay không khỏi dừng một chút, nam tử đối diện cười hắc hắc nói: “Mai cô nương, rốt cục không nỡ ra tay với  ta rồi hả?” Dứt lời liền vươn tay tới bắt cổ tay nàng. Trên tay lốm đốm ánh sáng đen, hiển nhiên bản lĩnh đều luyện tại trên đôi tay này. Mai Uyển Đình lại không quá quan tâm đến hắn, bởi vì nàng rõ ràng đã nhìn thấy, nam tử này đi sang hướng tây một bước,  nàng làm theo như giọng nói đã nhắc nhở, lúc này liền đánh tới dưới xương sườn của hắn.

Cái người âm thầm truyền âm cho nàng, quả nhiên là có ý muốn giúp nàng.

Lúc này cái tiếng nói giòn giòn giã giã lại vang lên: “Khi hắn thụt lùi, vội vàng tiến tới.” trong nội tâm Mai Uyển Đình vui vẻ, không kịp suy tư vì sao cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, một mực chiếu theo mà làm. Nhưng cái tư thế này không hẳn kỳ quái, nàng lại có thể không quan tâm đến bàn tay nam tử đang đánh  đến, trái lại xoay người qua, xoay  lưng quay về phía hắn lấn tới, phảng phất như nhào vào lòng hắn.

Đừng nói nam nhân này ngẩn người, trên tay dừng một chút, mà ngay cả những người xem phía dưới đài cũng ngạc nhiên không kém. Đã thấy Mai Uyển Đình nhún thân xuống một chút, cùi trỏ hạ xuống, hai chân xê dịch, thân hình chuyển ra ngoài.

Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng kia lại vang lên: “Dùng quyền đánh thẳng mặt hắn, nếu không trúng thì duỗi ngón taycông kích , đợi hắn ngửa mặt lên thì xuất kiếm!”

Nàng một bước tiến đến trước người nam tử, tay trái dương quyền đánh thẳng vào gương mặt hắn. Hắn liền cười một tiếng dài, hướng về phía sau trượt ra một bước nhỏ, hắn có chủ tâm khoe khoang, động tác này tiêu sái lại chuẩn, giành được một trận vỗ tay to ở dưới đài. Thế nhưng tiếng vỗ tay vừa mới vang lên, tay trái Mai Uyển Đình nắm quyền biến chiêu, năm ngón tay nhỏ nhắn đột nhiên mở ra, nhanh như cắt, hướng thẳng bên trên mắt hắn đánh tới!

Nam tử không thể tưởng được nàng còn có chiêu này, nhưng thế tránh né đã dùng hết, đành phải ngữa đầu về sau, để né tránh một kích móc mắt này. Hắn vừa ngữa đầu, lộ ra vị trí yếu điểm quan trọng là cổ họng. Mai Uyển Đình đợi cái cơ hội này đã lâu, khóe miệng liền lộ ra một nụ cười lạnh, tay phải giương nhẹ, quán chú linh lực vào trường kiếm một vòng.

Nàng kèm thêm hỏa công ở trên trường kiếm, một khi chém vào cổ họng đối phương, không chỉ cắt đứt khí quản, mà ngay cả làn da đều muốn cháy sạch, đốt đến khét lẹt. lúc này nam tử đã tránh cũng không thể tránh, rốt cục trong mắt lộ ra khí sắc hoảng loạn.

Lúc này dưới đài rốt cục có người hô to một tiếng “Dừng tay”, một tia sáng bay lên “keng” một tiếng đánh bay trường kiếm của Mai Uyển Đình. Sau đó, có một gã tu sĩ Kim Đan kỳ phi thân lên đài, lắc đầu nói với Mai Uyển Đình: “Tiểu cô nương ngươi đã thắng, không nên ra tay độc ác quá.” Hoá ra là tu sĩ canh giữ lôi đài được Quảng Thành cung phái đến.

Mai Uyển Đình cả giận nói: “Hắn động tay động chân với ra, lại thốt ra những lời không sạch sẽ! Việc này, phái Xích Tiêu nhất định sẽ không bỏ qua!” mọi người đứng ngoài quan sát giật mình, nàng quả nhiên không cam lòng bị nam tử đùa giỡn, mới hẹn đối phương lên võ đài. Tu sĩ Kim Đan kỳ hung hăng trừng mắt nhìn nam đệ tử bị thua nói: “Đại điển sắp tới rồi ngươi lại dám vô lễ với khách quý, tự đi núi Vô Quá lĩnh phạt!” Đùa giỡn nữ tu không phải chuyện to tát gì, nhưng gã này lại còn thua ở trong tay người ta , thủ hạ như vậy thì thật là làm mất hết mặt mũi của Quảng Thành cung.

Tánh mạng nam tử kia vừa mới từ trong tay Mai Uyển Đình thoát được, sắc mặt vẫn xanh trắng, cũng không dám tranh luận nữa, mặt mũi xám xịt mà đi. Tu sĩ Kim Đan kỳ hỏi rõ thân phận của Mai Uyển Đình, biết được nàng đi xem lễ cùng Mai chưởng môn Phái Xích Tiêu, liền ôn hòa nói vài câu xin lỗi, thấy nàng một bộ tâm hồn đi đâu mất, trong lòng không khỏi có oán khí: “Quả nhiên từ cửa nhỏ nhà nghèo đi ra, không có kiến thức, thật vô lễ đối với người của Quảng Thành cung.” Trong nội tâm lại cảm thấy kỳ quái, vừa rồi cô gái này vung kiếm rõ ràng kết cấu đều rối loạn, sao lại đột nhiên ra tay hung ác lại cay nhiệt, muốn lấy tánh mạng người ta như vậy?”

Hắn tất nhiên không biết Mai Uyển Đình có người giúp đỡ, hơn nữa chiêu thức của người giúp này, bản thân lại tập chiêu thức không chết không ngừng, đích thị là có bản lĩnh đánh nhau . Nếu như đổi lại là Ninh Tiểu Nhàn tự mình ra tay, sẽ tàn nhẫn hơn mấy lần, hắn chưa chắc kịp tới cứu người.

Hiện tại Mai Uyển Đình không quan tâm đến phản ứng của hắn, chỉ muốn xác định nữ tử vừa rồi lên tiếng giúp đỡ mình là ai, vì sao giọng nói nghe có chút ít quen tai? Nàng quanh năm ở tại trên núi Xích Tiêu, nữ tu đã từng quen biết đích thị không nhiều lắm, vì sao nữ tử này lại ra tay trợ giúp nàng? Nàng nghi hoặc nhìn ra xa phía dưới đài, trong thoáng chốc tựa hồ chứng kiến một bóng dáng giống như đã từng quen biết .

Ninh Tiểu Nhàn quả thực đang đi ra khỏi đám người đó. Trường Thiên cũng đang hỏi nàng: “Lúc ở phái Xích Tiêu, nàng không phải rất chán ghét nàng ta sao, vì sao hiện tại lại ra tay giúp đỡ?” Các Tu tiên giả khác, càng tu tiên tim càng cứng rắn duy chỉ có cái nha đầu này của hắn, tâm địa lại càng ngày càng mềm, tiếp tục như vậy không biết có tốt không?

“Ngươi còn nhớ rõ ở trongphái Xích Tiêu, ta vì giết Nanh Thú mà làm hỏng váy sa mỏng luy châu màu hồng phấn cuả nàng ta,làm nàng ta rầu rĩ không? Lúc đó nàng ấy đang muốn mặc trang phục lộng lẫy đó đi gặp Quyền Thập Phương.” Nàng không đợi Trường Thiên nói tiếp liền vừa đi vừa nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Lần đó nàng ấy không có đắc tội ta, trái lại ta tự dưng làm hỏng váy của nàng ấy, trong lòng vẫn mãi có chút ngượng ngùng.”

“Người tu tiên chẳng phải hay nói nhân quả báo ứng sao? Hiện tại ta ở trên lôi đài giúp nàng một lần, giữa chúng ta thanh toán xong rồi.”

Khi đang nói chuyện, sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, giống như là xông thẳng về phía nàng. Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, dừng bước nhìn lại, đã thấy Mai Uyển Đình đi tới phía sau nàng, đang thò tay muốn kéo đầu vai của nàng.

“Ngươi?” Nàng quay đầu lại, lần này Mai Uyển Đình ngây ngẩn cả người. Cô gái  trước mặt này vô luận là bóng lưng hay là khuôn mặt đều có chút quen thuộc, tựa hồ đã nhìn thấy ở trong môn phái, nhưng mà nàng lại chỉ là phàm nhân.

Ninh Tiểu Nhàn rất lễ phép nói: “Vị cô nương này, không biết có chuyện gì?”

Tiếng nói của cô nương này, cùng tiếng nói vừa mới truyền âm cho nàng rất giống nhau! Mai Uyển Đình ấp a ấp úng nói: “Ngươi vừa mới đứng ở dưới lôi đài, nhưng ta khi nãy nhìn đã thấy một nữ tử, nàng… ừ… à, được rồi, là nàng truyền âm cho ta đấy, hơn phân nửa sẽ không phải là ngươi ”

Nàng nhìn kỹ hai mắt Ninh Tiểu Nhàn, đột nhiên lời nói xoay chuyển, “Ta nhớ ra rồi, ngươi làm việc ở phòng bếp nhỏ trong môn phái chúng ta, sao lại đi tới nơi này?”

Qủa thật nàng bị nhận ra rồi! Ninh Tiểu Nhàn ngẩn ngơ. Trong một năm này hình dáng tướng mạo của nàng biến hóa rất lớn nha, ấn tượng Mai Uyển Đình đối với nàng vốn không sâu, vậy mà lại có thể nhận ra, thật sự làm cho người ta rất kinh ngạc. Xem ra Mai đại tiểu thư cũng không phải dạng bao cỏ giống như nàng tưởng tượng. Nàng đảo tròng mắt nói: “Sau khi nghỉ làm ở phái Xích Tiêu, ta đi theo bằng hữu đến phía tây…”

Lời còn chưa dứt đã bị Mai Uyển Đình đã cắt đứt. Nàng ta nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng vài lần, trong mắt hiện lên sự khinh thường, lại có chút đồng tình: “Hiện tại ngươi ở Quảng Thành cung làm gì? Có chỗ ở chưa?”

Hẳn là nàng ấy cho rằng Ninh Tiểu Nhàn ở Quảng Thành cung làm lại công việc ban đầu, dù sao tại đây sắp cử hành đại điển, rất nhiều sự vụ vụn vặt đều cần người phàm đến làm.

“… Ta hôm nay mới đến…”

“Được rồi ,được rồi, theo ta rời đi trước đã. Phái Xích Tiêu được phân ở núi Li Châu, cách phòng bếp của Quảng Thành cung rất gần. Ngươi muốn đi qua đó lúc nào cũng được.”

“Hả?” Nàng ngẩn ngơ lần nữa.

“Hả cái gì hả? Ngươi tốt xấu gì cũng đi ra từ môn phái giống ta, hiện tại ở chỗ này chưa quen cuộc sống, tất nhiên phải dựa vào người chủ trước rồi. Theo ta trở về trước. Sau đó ta lại đem ngươi đưa đi phòng bếp.” Mai Uyển Đình không nhịn được nói, chỉ thiếu chút nữa là nói một câu “Ta bảo kê ngươi” rồi.

Chẳng lẽ trong một năm ở Phái Xích Tiêu, nàng đã nhìn lầm vị đại tiểu thư này rồi? Ngoại trừ thường hay bày tính tình đại tiểu thư ra bên ngoài, trên người nàng còn có ưu điểm nhiệt tình vì lợi ích chung sao? Ninh Tiểu Nhàn trong lúc tim đập mạnh và loạn nhịp, đã được mai Uyển Đình dụ đi.

Ninh Tiểu Nhàn cười khổ. Từ đầu tới cuối, nàng đều không có cơ hội nói ra một câu nguyên vẹn, chỉ cần nàng vừa mở miệng, vị Mai đại tiểu thư này nhất định cắt đứt lời nàng muốn nói. Nàng đành phải vội vàng liếc mắt với Bôi Tẫn  một cái, để hắn tự động lui trở về.