Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 239: Phệ hồn châm




Edit: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền

Ninh Tiểu Nhàn khẽ chạm lên mặt mình: “Làm sao vậy, trên mặt ta có hoa?”

Nữ tử nhà nông cúi đầu: “Không phải. Cô nương thật xinh đẹp, ngài là quý nhân đúng không?”

Nàng cười một cái, không nói chuyện. Quý nhân? Nàng cách cái từ này có khi phải vạn dặm đi? Nhưng dạng tán thưởng như “đẹp” liền nhận đi.

Cô nương trước mặt nói tiếp: “Ta thấy vị Quyền công tử kia thật rất để tâm đến nàng. Ngày đầu tiên ngài ấy đưa cô nương tới đây còn giúp cô nương nối xương. Mấy ngày nay công tử cực nhọc ngày đêm, để chiếu cố cô nương không thể yên ổn nghỉ ngơi….” Lời còn chưa dứt đã bị Ninh Tiểu Nhàn cắt đứt: “Nối xương?” Quyền Thập Phương thật tốt không cần nữ tử nhà nông nói nàng cũng biết.

“Vâng, ngài vừa được đưa tới thương thế rất nặng, xương tay phải cũng gãy.”

Đúng rồi, nàng đón đỡ pháp khí, không gãy mới là lạ, xương không nát bấy, đã nói lên cốt cách của nàng đã mạnh hơn. Nếu không nắn lại đầu khớp xương, ăn quỳnh lộ hoàn cũng vô dụng.

Nàng khẽ thở dài một hơi, hỏi: “Quyền sư huynh hôm nay đi đâu?” Từ lúc tỉnh lại đến giờ, ngoài phòng không có chút động tĩnh, Quyền Thập Phương không ở đây.

“Ngài ấy… sáng sớm liền tiến vào trong huyện.”

Hai người vừa hàn huyên vài câu, nữ tử nhà nông liền cáo lui. Quyền Thập Phương không ở đây, cô nương này cũng không có tinh thần. Aizzz, bạn Tiểu Quyền quả nhiên là một kẻ gây tai họa.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn bóng lưng của nàng biến mất trong tầm mắt, không khỏi có chút ngây người. Nữ tử nhà nông này dường như là phiên bản của nàng nửa năm trước, sinh hoạt bình thản không có gì lạ, nhìn thấy người tu tiên cũng chỉ có thể âm thầm ao ước, tâm nguyện lớn nhất đời này chính là gả cho một người tốt. Sau đó khẩn cầu mình có thể bình an vô bệnh vô tai sống đến già.

Một đường này Ninh Tiểu Nhàn tuy vất vả, cuối cùng thoát khỏi số phận người phàm, có thể làm chủ tự do và tương lai của mình.

Bên cạnh không có người chính là cơ hội tốt, nàng nhìn Trường Thiên.

“Khi đó sao không giúp ta?” Nàng có chút oán khí.

“Ta nhận ra kiếm khí của Quyền Thập Phương.” Trường Thiên hơi dừng lại một chút: “Lực đạo của hắn lại không trí mạng, bằng không ngọc bội Đạm Đài Dực cho nàng đã có hiệu lực. Còn nữa, nếu nàng muốn tiến triển nhanh chóng, chiến đấu cực hạn như vậy là không thể tránh né.”

“Ngoài ra. Nếu vận dụng Thỉnh Thần thuật tới giúp nàng, thương thế thuật pháp tạo thành còn nghiêm trọng hơn hiện tại, không có lợi.”

Do tập phương pháp tu yêu, tốc độ khôi phục của thân thể nàng nhanh hơn Quyền Thập Phương, điều dưỡng một chút liền có thể miễn cưỡng đi lại.

Trường Thiên đưa tay ra đặt lên lưng nàng, vận thần lực thay nàng phủ thuận kinh lạc, lành lại phủ tạng. Quyền Thập Phương cũng làm như vậy nhưng Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn có hai phần thần lực cùng nguồn gốc nên chữa trị càng làm ít công to.

Nàng chỉ cảm thấy toàn thân như ngâm trong ôn tuyền. Thư thích mà an toàn, không nhịn được rên rỉ một tiếng. Đợi hắn chữa thương xong, nàng cơ bản đã có thể đứng thẳng, ngay cả mặt mũi cũng hồng nhuận hơn nhiều.

Trường Thiên tuy thu hồi thần lực, hai tay vẫn không rút về, trái lại cách vật liệu may mặc vuốt ve lưng nàng. Lòng bàn tay hắn rất nóng, khẽ vuốt hai cái nàng đã có chút đỏ mặt. May là hắn chỉ vuốt hai cái. Cánh tay liền lần xuống dưới, khẽ nắm eo thon của nàng. Ôm nàng từ sau lưng.

Hôm nay Trường Thiên có chút khác so với mọi ngày. Nàng ngẩng đầu đang định hỏi lại bị hắn thuận thế hôn môi. Mỗi lần vừa mới bắt đầu hôn môi, môi ắn luôn lành lạnh, một hồi mới có thể trở nên nóng bỏng. Nụ hôn này ấm áp, nhẵn nhụi, dầy đặc, đồng thời cũng cẩn thận tỉ mỉ, Trường Thiên tựa hồ sợ làm nàng bị thương.

Nàng luôn là người đánh rắn tùy côn, hắn ôn nhu khác thường, nàng liền không khách khí.

Nàng nỗ lực chuyển mình, nghiêm túc gặm môi hắn từng chút từng chút một, cảm giác cảm xúc thoải mái, trơn trượt đầu lưỡi giao nhau, vừa nghĩ đây đại khái là địa phương mềm mại nhất trên người hắn đi. Bình thường Trường Thiên đều quá cường thế, nàng nào có cơ hội tinh tế cảm nhận như vậy? Sự thực chứng mình nữ nhân cũng rất sắc, nàng nghĩ cảm giác gặm hắn thật tốt, như socola thượng phẩm quảng cáo vẫn nói, thỏa sức tận hưởng cảm giác mềm mại, thế nào cũng thấy thiếu……

Vẫn là hắn rên một tiếng kết thúc nụ hôn như không có điểm dừng này trước. Hắn gỡ bàn tay nhỏ bé tác quái của nàng ra, nàng mới phát hiện tay mình theo bản năng dò vào quần áo người ta, vuốt lên cơ ngực bằng phẳng cứng rắn, không chút thịt thừa, đồng thời còn không cẩn thận có xu hướng đi xuống.

Mặt Trường Thiên cũng rất đỏ, như ngâm lâu trong ôn tuyền thoạt nhìn gợi cảm muốn chết, lạnh lùng nghiêm nghị ban đầu đã sớm bị ném đi đảo Java rồi. Nàng khẽ cười một tiếng, kiễng chân cắn cắn chóp mũi hắn, sau đó bị hắn cầm lấy hai tay ôm vào lòng.

Nàng vươn đầu lưỡi phấn hồng, khẽ liếm lồng ngực mới bị nàng kéo áo ra, hài lòng cảm giác cơ thịt nơi đây co rút mạnh.

Chơi thật vui, nàng cười trộm dưới đáy lòng.

“Không được nhúc nhích, không được chơi với lửa!” Hắn lớn tiếng nói cũng không dám ôm nàng quá chặt. Giả bộ thánh nhân, giả bộ quân tử quá đau khổ, đặc biệt hắn căn bản không phải khúc gỗ kia.

Hắn vốn có vài lời muốn nói với nàng, nhưng bây giờ đột nhiên không muốn nói nữa, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: “Món đồ nàng đoạt được là gì?”

A, đúng rồi, không ai biết bảo vật thứ ba đã nằm trong túi trữ vật của nàng mấy ngày, hắn không đề cập đến nàng thiếu chút nữa cũng quên luôn.

Thứ này không lớn bằng ngón tay, như hình tam giác bị đánh lỗm, giống như mũi tên bị bẻ gãy, làm rất thô ráp, nếu để nàng nói, thì đây đặc biệt giống đồ đá của người nguyên thủy dùng, đến đánh bóng cũng không có.

Hình ảnh mà thiếu nhi không nên xem đã kết thúc, Đồ Tẫn và Cùng Kỳ liền xuất hiện ở tầng cuối, hai người một thú thông minh uyên bác nhìn chằm chằm mũi khoan này, nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra nó là thứ gì.

Cùng Kỳ tấm tắc nói: “Đây rốt cuộc là vật gì?”

“Phệ hồn châm.” Đây là giọng của Ninh Tiểu Nhàn.

Đồ Tẫn ngạc nhiên: “Làm sao ngươi biết?” Ba người bọn họ đều không biết thì nữ chủ nhân mơ hồ này làm sao biết được?

“Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là ta sờ vào thứ này trong đầu liền tự động xuất hiện màn giới thiệu về nó.” Ninh Tiểu Nhàn nhún vai: “Hơn nữa cảm thấy rất thân thiết, rất thoải mái, tựa như ta vuốt Răng Nanh vậy.”

Lai lịch Phệ Hồn Châm nàng không rõ lắm, chỉ biết pháp khí như vậy chuyên đả thương hồn phách con người, khi sử dụng chỉ cần bắn nó vào mi tâm kẻ địch liền có thể khiến đối thủ bị thương nặng, là một kiện pháp khí vô cùng thâm độc.

Nghe vậy Đồ Tẫn lùi lại vài bước, vẻ mặt cảnh giác.

Nghĩ lại cũng đúng, hắn là hồn tu, nếu thứ này dùng tốt, vậy đơn giản chính là kẻ thù của hắn, là khắc tinh tạo cho hắn.

Trường Thiên nghe giới thiệu vẻ mặt lập tức chuyên chú, đứng thẳng người: “Phẩm cấp thì sao?”

“Ta cũng không rõ lắm đây.” Nàng đưa Phệ Hồn Châm ra.

Trường Thiên tỉ mỉ xem nửa ngày mới nhíu mày lắc đầu: “Cầm trong tay ta không có nửa điểm cảm giác. Không có màn giới thiệu về nó, cũng không xuất hiện bất cứ cảm giác thân cận gì. Xem ra thứ này tựa hồ vừa xuất thế đã nhận nàng làm chủ, trình độ thân cận với nàng còn trên Răng Nanh, không thể để người thứ hai sử dụng.” Lời nói có chút tiếc nuối.

Trời đã định pháp khí này thuộc về nàng? Hào quang diễn viên chính của nàng lúc nào lại tiến hóa trâu bò thếnày?

Nhưng mà. Trường Thiên đang tiếc cái gì đây, hắn muốn dùng pháp khí này đối phó ai?

Ninh Tiểu Nhàn nhún vai, lấy máu nhận chủ với Phệ Hồn Châm, không để ý đến gương mặt như có điều suy nghĩ của hắn.

Truy cứu căn nguyên. Nàng cũng không phải người của thế giới này. Tại sao lại có chuyện pháp khí trời định dành riêng cho nàng chứ?

=============

Lúc Quyền Thập Phương trở lại, nàng liền ngoan ngoãn trở về trên giường trúc.

Trong tay hắn là một chiếc hộp tinh xảo, đặt bên giường nàng.

Nàng trừng mắt nhìn: “Đây là cái gì?”

Quyền Thập Phương nhìn nàng không giống đang tức giận, khóe môi nhất thời mang ý cười: “Là lễ vật bồi tội.”

Lúc nàng mở hộp, cảm giác như mình là một tiểu cô nương mở lễ vật. Bên trong là điểm tâm bốn màu, đỏ, vàng, trắng, xanh, vỏ bánh tạo hình hoa mai, thoạt nhìn rất ngon miệng. Quan trọng nhất là chúng còn nóng hổi.

“Đây là cửa hàng bán bánh ngọt nổi tiếng nhất huyện Tây Quang. Lúc ở huyện Tứ Bình, ta thấy nàng rất thích…. rất thích ăn.” Tày nghệ của nàng rất tốt, mà ngoại tổ phụ thường nói với hắn, người thích làm cơm nhất định là thích ăn.

“Sao huynh lại chạy đi mua cái này?” Đây không giống chuyện mà Quyền thiếu hiệp sẽ làm a.

“Ta hỏi……. vị cô nương ngoài cửa kia, nàng ấy nói các cô nương đều thích ăn vặt.” Cô gái nhà nông thật đáng thương, nghĩ biện pháp cho Quyền Thập Phương, kết quả hắn không nhớ rõ tên nàng.

Lại nói, hắn nhớ tên của cô nương vốn cũng chỉ có mấy người.

Huyện Tây Quan cách nơi này một trăm dặm lộ trình đó, hắn cư nhiên ngự kiếm đi mua cho nàng. Việc này đối với việc hành sự phải khiêm tốn của Quyền Thập Phương mà nói đã là rất không dễ dàng.

Phần tâm ý này, nàng nhận.

“Da bạch hổ này là ai đưa?” Nàng nằm chừng mấy ngày, biết rõ món bảo bối này mềm mại ấm áp, nhưng tuyệt không phải đồ Quyền Thập Phương sẽ mua, đoán chừng là nữ tử nào đó ngưỡng mộ hắn tặng.

“……….”

Bạn học Quyền trố mắt, tựa hồ nỗ lực suy nghĩ, nhưng không nhớ nổi tên.

Ninh Tiểu Nhàn nhịn cười, lấy điểm tâm màu đỏ bỏ vào miệng. Điểm tâm này làm thành bộ dáng một miếng là hết, cho dù là miệng anh đào nhỏ nhắn của cô nương cũng có thể ăn một ngụm, rất nhân tính hóa.

Nàng lấy bánh, Quyền Thập Phương thở phào một hơi.

Điều này đại biểu nàng tha thứ cho hắn.

“Ăn ngon.” Nàng tinh tế thưởng thức, mới khen: “Mùi này a, là bánh hồng phục linh đi? Huynh cũng ăn một miếng?” Nói xong đưa một miếng vào tay hắn.

Miệng còn có mạt bánh, nàng không dám nhe răng, chỉ híp đôi mắt lại, dường như có ý cười chớp động.

Quyền Thập Phương thấy bộ dáng này của nàng, không biết tại sao lại cầm bánh trong tay bỏ vào miệng.

Quả nhiên rất ngọt.

Hắn không quá thích đồ ngọt, nhưng một miếng điểm tâm này hình như hương vị cũng không tệ lắm, dường như mật ngọt, khiến hắn ngọt đến tận tim.

Sau đó là một trận trầm mặc quỷ dị.

Quyền Thập Phương không biết nói gì với nàng cho phải.

Nếu giữa hai người có nảy sinh tình cảm như vậy lại có một loại mùi vị giai đoạn hoàng kim của tâm đầu ý hợp. Đáng tiếc, Ninh Tiểu Nhàn vững vàng nhớ rõ trong Thần Ma ngục còn có quần chúng xem cuộc vui không cần trả tiền, Thất Tử cũng ở một bên nhìn chằm chằm, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ một tiếng: “Thất Tử.”