Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 234: Trêu chọc




Ninh Tiểu Nhàn không muốn nói chuyện nhiều với nàng ta, cười nói: “Nếu tiểu thư nhà ngươi thích sao không tự mình tới đàm phán?”

Tỳ nữ tức giận đến đỏ mặt: “Tiểu thư nhà ta có thân phận gì, ngươi lại dám để người……” Lời còn chưa dứt đột nhiên thấy tiểu thư nhà mình đã đứng bên cạnh không khỏi càng hoảng sợ.

Ninh Tiểu Nhàn ngồi, tiểu thư kia đứng, cúi đầu nhìn từ trên cao xuống nói: “Chim của ngươi, bao nhiêu tiền thì bán?”

A, giọng nói này, không phải nữ nhân đánh lén nàng một kiếm trong phòng tắm sao? Ninh Tiểu Nhàn nhai một miếng đậu phộng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, hồn nhiên đã quên chính nàng vung chủy thủ về phía đối phương trước.

“Chim của ta, bao nhiêu tiền cũng không bán. Nhưng mà……” Nàng cố ý kéo dài âm điệu, thấy mặt tiểu thư kia hơi biến sắc, lúc này mới tiếp tục nói: “Nếu ngươi hợp mắt nó nó khẳng định sẽ đi theo ngươi, ta cũng không thể nói gì hơn.” Nói xong thì khẽ vuốt lưng chim trắng, Thất Tử rất phối hợp cúi đầu, cọ cọ hai cái vào tay nàng.

Động tác khả ái này khiến lữ khách trên lầu đều khẽ hô một tiếng. Nữ nhân có lực miễn dịch rất thấp với động vật nhỏ dễ thương, cho nên tiểu thư suy nghĩ một chút, cao ngạo nói: “Một lời đã định.” Sau đó lấy ra một trái cây màu đỏ từ trong ngực ra.

Trái cây màu đỏ tròn xoe như đèn lồng, Trường Thiên liếc mắt một cái liền đưa tin: “Xích diễm quả năm mươi năm, là tài liệu luyện Bảo Tâm đan, vừa lúc trong vườn thiếu, Thất Tử, thu.”

Ồ, Xích Diễm quả đó, tiểu thư này thật giàu có, vừa ra tay liền lấy ra trái cây phi phàm.

Thất Tử nhảy vào lòng bàn tay nàng, xoay quả màu đỏ nhìn trái nhìn phải. Ngửi lại ngửi, sau đó nghẹo đầu nhỏ suy nghĩ tựa hồ nội tâm giãy dụa. Tiểu thư nhìn động tác của nó không nhịn được nín thở.

Qua một hơi thở, Thất Tử làm như ra một quyết định trọng đại, rốt cuộc đưa mỏ ngậm xích diễm quả ngửa cổ nuốt.

“Chim khôn chọn cành mà đậu.” Tiểu thư thị uy liếc mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn, trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng quay về chỗ ngồi.

Nàng vừa ngồi xuống, bảo nô tỳ rót một bát rượu cho chim trắng. Nhưng nó chỉ nhìn không uống. Nàng đang muốn xoa đầu chim trắng, con chim này lại kêu một tiếng, vỗ cánh bay lên. Tốc độ này cực nhanh. Nàng đến thân ảnh của nó cũng không thấy rõ, cái xoa này dĩ nhiên rơi vào khoảng không. Tiểu thư kinh ngạc ngẩng đầu, thấy chim nhỏ bay hai vòng trên xà ngang tửu lâu, nhanh như điện xẹt. Sau đó liền nhẹ nhàng đậu lên vai Ninh Tiểu Nhàn.

Cô nương đó nâng chén rượu lên, kính nàng từ xa: “Chim không chọn cành mà đậu. Thất Tử, còn không tạ ơn tiểu tỷ đã khoảng đãi?”

Ninh Tiểu Nhàn đem câu tiểu thư vừa nói mười hơi thở trước trả lại cho nàng y nguyên.

Chim trắng nhỏ gù gù kêu hai tiếng, như đang cười nhạo nữ tử. Tiểu thư kia rốt cuộc không chịu nổi, hô một tiếng đứng lên, cả giận nói: “Ngươi, đồ lừa đảo này, trả linh qủa cho ta!”

Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên: “Cũng không phải ta ăn linh quả của ngươi, muốn ta trả thế nào?” Lời này chọc mấy vị khách nhân trong tửu lâu thấp giọng cười. Sau đó thấy ánh mắt tiểu thư  quét qua như đao kiếm sắc bén. Vì vậy liền ngượng ngùng thu hồi bộ dáng tươi cười.

Tiểu thư kia nheo mắt lại nói: “Ngươi dụ ta vào tròng, để con chim này của ngươi lừa gạt trái cây của ta đúng không?” Trong lời nói có sát khí nhàn nhạt.

“Đại tiểu thư, ta vui vui vẻ vẻ ở đây đút rượu cho chim, là chính ngươi tiến lên trước đó chứ?” Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên nói: “Hơn nữa, ta làm sao biết được ngươi lấy gì đưa nó?”

Nàng thở dài: “Nguyện đánh cuộc thì phải nguyện chịu thua, em gái, Thất Tử nhà ta biểu lộ không thích theo ngươi, ngươi hà tất phải cưỡng cầu?”

Tiểu thư kia không bị nàng làm tức giận nữa, lạnh mặt gằn từng chữ: “Được, đây là ngươi tự tìm, ta…” Lời còn chưa dứt, xa xa đã truyền đến tiếng nổ vang, khiến trời long đất lở, chấn mọi người đang đứng lảo đảo muốn ngã.

Khách trên lầu biến sắc, đang định chạy trối chết, may là mặt đất chỉ rung như vậy một chút liền yên lặng không tiếng động.

Tỳ nữ đứng bên cạnh vội la lên: “Tiểu thư, đi mau, vật kia, vật kia sắp xuất thế!”

Đại tiểu thư cũng biến sắc, nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Trở về sẽ tìm ngươi tính sổ!”

Nàng rốt cuộc nhớ tới vật kia, chỉ liếc nhìn chim nhỏ thêm một cái, dậm chân, cùng tỳ nữ dùng pháp khí, bay trước mắt mọi người, cấp tốc đi về hướng âm thanh truyền tới.

Oa, là tiên cô đó. Nhóm người trong quán trợn to mắt, nhìn về phương hướng hai vị tiên nữ tỷ tỷ biến mất, lại nhìn Ninh Tiểu Nhàn. Tiểu cô nương này đắc tội tiên nhân, không biết phải làm thế nào. Nàng có bộ dạng ngọt ngào đáng yêu, trong số ánh mắt nhìn về phía nàng hơn phân nửa là đồng tình.

“Sớm xuất thế?” Nàng thì thào hỏi một câu, không để ý tới ánh mắt của người khác.

“Đại khái là có bảo vật gì đó xuất thế sớm đi.” Thất Tử co một móng, như tiểu cẩu gãi gãi đầu mình sau đó truyền âm: “Trong tiên phái yêu tông đều có người có thể bói ra đại khái vị trí, thời gian bảo vật xuất thế, đôi chủ tớ này hẳn là tới thu bảo vật.”

“Bảo vật gì lúc xuất thế sẽ trời long đất nở?” Nàng khiêm tốn làm một em bé hiếu kỳ xin chỉ dạy.

“…… Ngươi hẳn nên hỏi bảo vật gì sẽ không chấn động?” Thất Tử hờn dỗi: “Bảo vật có thể được các tông coi trọng, lúc xuất thế còn có động tĩnh rất lớn.”

Nàng không hề biết, những bảo vật này bị chôn mấy nghìn năm, mấy trăm năm lại có thể khiến trời long đất nở, chẳng lẽ bảo vật có linh tính, bị chôn vùi quá lâu nên không chịu được cô đơn? Nhưng cái đó không liên quan đến chuyện của nàng. Đối với bảo vật người người tranh giành, nàng không có hứng thú, hơn nữa trước mặt chúng tiên phái, thực lực của nàng quá yếu, còn chưa thể cướp đồ ăn của kẻ khác.

Nàng an ủi mình, không vội, không vội. Chỉ cần im lặng hoàn thành chuyến tây tiến, thả Trường Thiên ra, đến lúc đó nhìn trúng bảo bối gì liền cướp bảo bối đó!

Ăn xong, Ninh Tiểu Nhàn yên tâm thoải mái đi dạo một vòng trong thành mới về khách sạn, nàng mua rất nhiều đặc sản ném vào trữ vật, sau đó thong thả tiến vào Thần Ma ngục.

Hiện tại nàng đã có thể kiên trì ở trong Hóa Yêu tuyền gần một canh giờ, đồng thời dần dần thấy nước suối cũng không lạnh thấu xương như vậy.

Trường Thiên cho nàng uống một viên thuốc. Sau nửa canh giờ, lúc Trường Thiên vớt người băng nhỏ trog suối ra, đến tóc nàng cũng bị đông lại, nhưng lúc này hắn không dùng thần lực của mình sưởi ấm cho nàng. Vì hôm nay khí tức thể nội của nàng đã khác người bình thường.

Thần lực trong Hóa Yêu tuyền tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng, nàng nỗ lực ước thúc sức mạnh cự xà cuồn cuộn tứ tán, điều khiển chúng nhập vào yêu đan của mình.

Cuối cùng, khi một luồng thần lực ngoan ngoãn quy thuận, yêu đan đột nhiên phóng ra kim quang nhàn nhạt, sau đó thần lực nhàn nhạt từ trong đan tỏa ra, chạy trong kinh mạch toàn thân của nàng với tốc độ cực cao, một vòng, hai vòng, ba vòng…….. cho đến ba sáu chu thiên. Nàng không để ý cảm giác cả người ấm áp dễ chịu, chỉ một mực mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trầm tâm tĩnh khí, tựa hồ tiến nhập cảnh gới vô hỉ vô bi.

Không biết qua bao lâu, nội đan truyền đến tiếng “tách” nhỏ, tựa hồ có vật gì trong vô hình trung bị đánh vỡ. Ninh Tiểu Nhàn biết, chính là đột phá, từ hóa hình hậu kỳ tiến nhập Đại Thành kỳ sơ kỳ.

Lực lượng cường đại tràn đầy cơ thể nàng, nàng có cảm giác tựa hồ mình không gì không làm được. Đương nhiên, nàng hiểu đây chỉ là một loại ảo giác mà thôi. Nhưng từ giờ trở đi, lúc nàng rời Hóa Yêu tuyền, rốt cuộc không cần dựa vào thần lực của Trường Thiên sưởi ấm nữa. Từ việc này có thể thấy, năng lực của nàng càng cường đại, tổn thương mà Hóa Yêu tuyền tạo thành cho nàng càng nhỏ.

“Không tệ, lần này đột phá còn nhanh hơn dự đoán của ta!” Trường Thiên hiếm khi khen nàng một câu, mặt mày cũng hài lòng mỉm cười, có một vẻ đẹp như vén mây mờ thấy ánh mặt trời. Nàng kìm lòng không đậu, khẽ hôn nhẹ lên môi hắn một cái, sau đó tránh ra cười trộm.

Lần này dẫn động phản ứng dây chuyền, hắn trở tay tóm lấy nàng, đặt trên ghế đá đen hôn sâu, hôn đến khi hai người thở hồng hộc mới thả miệng.

Hắn khẽ liếm mảnh truyết trắng trước ngực nàng vài cái, khiến nàng yêu kiều thở dốc, mới lầu bầu nói: “Y phục này cũng không tệ, rất thuận tiện.”

Nàng bay đường dài suốt mười ngày, hầu như chưa từng vào Thần Ma ngục, hiện tại hai người ôm nhau nói chuyện đều có chút cảm giác khó kiềm chế. Nàng ho khan một tiếng, dời sự chú ý của mình, mới nói: “Lúc thượng cổ, chàng từng ăn Trọng Minh Điểu sao?”

Hắn không tập trung ừ một tiếng, lại muốn cúi đầu hôn ngực nàng, bị nàng cười né tránh.

“Hương vị thế nào, có ngon không?” Nàng quả là nói một câu nghĩ một câu.

“Nuốt sống, không rõ hương vị gì.” Hắn rốt cuộc tóm lấy tay nàng, vòng ra sau lưng: “Không thơm mềm dễ ăn như nàng.”

Sau đó nàng cũng không hỏi nữa, tiếp tục bị ăn.

============

Một đêm này nàng có cảm giác ngủ rất ngon trong chăn. Chăn trong khách sạn tất nhiên là làm từ lông vịt tốt, hôm qua lúc đi dạo phố nàng đã mua hai giường nhét vào nhà gỗ nhỏ trong Thần Ma ngục. Trường Thiên lắc đầu nói: “Thực chưa thấy người nào tu tiên như nàng, ăn ngon chơi vui không quên thứ gì.”

Sáng sớm hôm sau, nàng cẩn thận dùng muối súc miệng sau đó đổi một bộ quần áo, lúc này mới thần thanh khí sảng ra cửa: “Đi thôi, trạm kế tiếp, xuất phát.”

Tối hôm qua Đồ Tẫn cũng đã về đội, hiện tại đang ở Thần Ma ngục. Thất Tử lần nữa biến thành Trọng Minh Điểu, vỗ cánh khiến cát đá mù mịt bay lên trời.

Nhưng ai cũng không để ý, phương hướng bọn họ đi tới đúng là phương hướng trời long đất lở hôm qua bảo vật dẫn phát.

Thất Tử mới lên trời không lâu, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nổ rất to, âm thanh này so với hôm qua còn lớn hơn nhiều, tựa hồ đến mây trên trời cũng có thể đánh tan. Lúc này nàng còn có tâm tình nhàn rỗi mà nghĩ, thật không biết đất trong thành sẽ run rẩy thành dạng gì nữa, sau đó mới đột nhiên ý thức được phương hướng nàng giục Thất Tử tựa hồ chính là vùng các phái giao tranh!

Phía trước, trong mây mờ quả nhiên thấp thoáng bóng người, hơn nữa nhân số rất đông.

Ninh Tiểu Nhàn thấy không tốt, phân phó Thất Tử một tiếng, Trọng Minh Điểu lập tức đổi hướng, bay về phía nam.