Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 232: Thu phục




“Năm đó ăn còn dư lại.” Trường Thiên hiếm khi nói giỡn, nhưng hắn nhe răng cười, trong mắt Trọng Minh Điểu còn dữ tợn hơn gấp bội: “Nếu ngươi nguyện làm tọa kỵ cho nàng, cọng lông này sẽ thuộc về ngươi, ngươi có thể từ đó tìm hiểu đạo tu hành.” Cầm yêu trước khi chết sẽ đưa toàn bộ tinh huyết và kinh nghiệm lịch duyệt cả đời ngưng tụ trong bảo linh, cho hậu bối sử dụng. Nói như vậy, bảo linh của Trọng Minh Điểu, được giấu ở bộ phận quan trọng nhất – đầu, nhưng bí mật này không cho người ngoài biết.

Bảo linh trong tay Trường Thiên đến từ kẻ độ kiếp thành công, phi thăng thành tiên. Tiểu Trọng Minh Điểu trước mắt này toàn thân trắng nõn, có thể thôn phệ tinh khí huyết bên trong, đồng thời nhận được tâm huyết tu hành cả đời của tiền bối, quan trọng hơn là nó cũng bao hàm tin tức quan trọng làm sao tổ tiên độ kiếp, có thể nói là báu vật vô giá!

Ninh Tiểu Nhàn nghiêng đầu nhìn Trường Thiên. Người này thực sự ăn chim đến có kinh nghiệm. Năm đó rốt cuộc hắn ăn bao nhiêu Trọng Minh Điểu?

Trọng Minh Điểu màu trắng có chút do dự, nhưng qua vài giây vẫn ngẩng đầu  kiên định nói: “Mặc kệ!”

Lời này vừa nói ra, mọi người (vật) ở đây đều kinh ngạc. Trọng bảo phía trước, tiểu gia hỏa này có thể nói không? Đây là yêu quái đầu tiên liều chết không theo trước uy áp của Trường Thiên, rất có khí tiết a.

Sắc mặt Trường Thiên cũng âm trầm, phất tay nói: “Vậy lại tìm một yêu quái khác thay việc đi bộ, yêu quái biết bay không chỉ mình nó.”

“Đồ Tẫn, rút hồn phách nó ra, khóa vào phong hồn cầu ở tầng ba. Thân thể thì cho Tức Nhưỡng nuốt đi.” Không muốn cò kè mặc cả với nó. Hắn nói đến bình thản nhưng mỗi chữ đều đâm vào lòng Trọng Minh Điểu.

Con đại xà yêu này. Thật ác độc! Nó không nhịn được run rẩy.

Đồ Tẫn cười gằn một tiếng: “Quá tốt!” Hắn vẫn chờ chuyện này: “Nếu không cho ngươi nếm trải tư vị tuyệt nhất, ta cũng uổng xưng là Ma Ảnh rồi.”

Nhấn đầu Trọng Minh Điểu một cái. Nhất thời khiến nó đau đầu muốn nứt ra, muốn mở miệng kêu mà không được, đồng thời có thể cảm giác được thần hồn từng luồng, từng luồng bị rút ra ngoài cơ thể. Đồ Tẫn hận nó khiến mình bị thương, có ý định khiến quá trình rút hồn càng trở nên đau đớn dài dằng dặc.

“Chờ đã.” Ninh Tiểu Nhàn lên tiếng. Nàng vừa mở miệng, Đồ Tẫn liền ngừng động tác, Trọng Minh Điểu cố sức thở hổn hển mấy cái, thất khiếu chảy máu: “Mùi vị phong hồn cầu không phải người thường có thể chịu được. Trọng Minh Điểu, ngươi thật không muốn làm tọa kỵ cho ta sao? Chỉ cần đưa ta đến phía Tây Nam Chiêm bộ châu tìm một vật ta liền cho ngươi tự do. Mà bảo linh này ngươi cũng có thể có được.”

Dưới ánh đèn, trong mắt nàng viết đầy hai chữ chân thành. Lúc Trọng Minh Điểu nói xong hai chữ “Mặc kệ” vốn có ý hối hận, lại bị Đồ Tẫn hành hạ. Hiện tại nghe nàng nói vậy không nhịn được dao động. Phía tây Nam Chiêm bộ châu nó cũng chưa từng đi. Nhưng nghĩ đến đường dù xa, với tốc độ của nó dù trên đường có phát sinh vấn đề gì đi nữa thì cũng có thể đến.

Nó liếc chiếc lông đỏ trong tay Trường Thiên.

Mọi người đều biết tâm tư lưỡng lự của nó: “Nàng bảo chứng chính là ta bảo chứng, đồng thời…..” Trường Thiên mở lòng bàn tay, mặt trên lẳng lặng nằm một quả nho trắng như ngọc cao: “Cái này cũng có thể cho ngươi.”

Tròng mắt Trọng Minh Điểu lập tức trừng lớn như mắt gà chọi: “Đây là ngọc cao?!” Giọng cũng đề cao tám độ. Giọng nó vốn đã buồn cười, giờ nói ra thật khiến Ninh Tiểu Nhàn phải bịt tai.

“Nhãn lực tốt, cư nhiên nhận ra được.”

“Sao không nhận ra? Đây là thực vật quan trọng nhất của tộc ta.” Nói đến đây nó đột nhiên nghĩ tới việc mình tự để lộ, ngượng ngùng ngậm miệng.

Đồ Tẫn đứng ở một bên cười ha ha nói: “Ngươi giữ bí mật cái gì? Trọng Minh Điểu coi ngọc cao thành thức ăn là chuyện cả thiên hạ đều biết. Gần vạn năm trước, ngọc cao biến mất trong trời đất này, cuộc sống của Trọng Minh Điểu liền không được dễ chịu cho lắm. Dạy cho ngươi biết một điều, thế gian này trừ Thần Ma ngục ra không có chỗ thứ hai có thể có ngọc cao.”

“Không phải coi ngọc cao là thức ăn, mà là không có ngọc cao tu vi của chúng ta tiến triển rất chậm.” Tim Trọng Minh Điểu đập mạnh, loạn nhịp, mới thở dài, đến lông trên phượng quan cũng rũ xuống: “Được rồi, ta để cho nàng ta cưỡi.”

Tiểu tử thúi này, thật không biết nói chuyện! Tất cả mọi người trợn mắt nhìn nó, Ninh Tiểu Nhàn đỏ mặt, đấm một cái lên đầu nó, lúc này mới quát một tiếng: “Ngồi xuống.”

Trọng Minh Điểu cả kinh nói: “Hiện tại liền cưỡi? Ở chỗ này không bay nổi đâu.” Sau đó hừ một tiếng, khiến Trường Thiên tức giận hắn mồm miệng không ý tứ, giơ tay đánh ra một thần thông, chấn nó lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí.

Trường Thiên không nói lời vô ích, ném ra một huyết sắc chủy thủ nói: “Hạ tâm huyết minh thề ngươi liền có thể ra.”

Trọng Minh Điểu cũng rất thức thời, biết mình phải làm tọa kỵ là chuyện đã rồi, cũng không kiểu cách nữa, lấy ra chủy thủ đâm vào ngực mình, hung hăng thề độc.

Ninh Tiểu Nhàn bảo nó ngồi xuống, sau đó lấy ra dược vật trị thương cho nó. Trước đó, vết thương của Trọng Minh Điểu đa số đều bị ẩn dưới lớp lông rậm rạp, nàng chỉ có thể nhìn thấy một vài vệt máu. Hiện tại vén lên mới biết thương thế của kẻ này rất nghiêm trọng, ngực, bụng, cánh đều có lỗ máu dầm dề, nội phủ xem ra cũng bị thương.

Nàng còn thấy được mấy vết thương giăng khắp nơi, đã kết vảy, dường như không phải do trận tranh đấu hôm nay lưu lại.

“Thương thế của ngươi rất nặng, hơn nữa trên người còn có vết thương cũ, nội thương, vì sao vậy?” Kim sang dược còn chưa phát huy tác dụng, nàng liền lấy ra mấy viên thuốc, đập nát, trộn đều rồi xoa lên vết thương.

Người khác nhìn thấy vết thương này không khỏi có chút bội phục. Chịu thương thế nặng như vậy yêu quái khác chưa chắc đã chịu được, con Trọng Minh Điểu này lại còn dám đánh lén kỳ lân, còn có thể nói chuyện với bọn họ lâu như vậy cũng không kêu đau, đúng la một hảo hán.

Trọng Minh Điểu híp mắt, hưởng thụ dược vật kỳ diệu. Tiểu yêu quái hình người này tuy rằng tu vi thấp nhưng lại lấy ra được dược vật hiệu quả tốt, nàng mới thoa thuốc lên nó đã cảm thấy đau đớn nơi vết thương biến mất hơn phân nửa, nuốt xuống linh dược cũng nhanh chóng xoa dịu nội thương, tạng phủ. Nó cũng là kẻ lão làng, biết tối đa nửa ngày nữa là thương thế có thể khỏi.

Dưới sự giải thích bằng giọng khàn khàn như vịt đực, Ninh Tiểu Nhàn mới biết con Trọng Minh Điểu này là từ phương bắc đến. Trọng Minh Điểu thích lấy gia đình làm đơn vị tụ cư, nhưng màu lông của nó không giống những con Trọng Minh Điểu bình thường, từ nhỏ đã không hợp với quần tộc, tính tình cũng biến thành thô bạo. Sau đó nó rời nhà một mình xuôi nam muốn tìm một nơi cư trú.

Nó bay đường dài, mệt mỏi không chịu nổi. Lúc qua Độ Tố Lĩnh, bay đến chủ nhân lãnh địa – Bác thú yêu cầu tá túc một đêm, vì nó thích đậu ở trên phượng hoàng mộc. Bác thú rất hào phòng đồng ý, Trọng Minh Điểu liền an tâm nghỉ ngơi. Nào biết Bác thú kỳ thực không có ý tốt gì, thừa dịp không đề phòng đánh lén. Trọng Minh Điểu bất ngờ không kịp đề phòng, bị thương nặng, cuối cùng tốc độ của nó quá nhanh, Bác thú truy kích không được rốt cuộc giữ được một mạng.

Nó tính tình nóng vội, đâu chịu ăn không thiệt thòi bực này, nghỉ ngơi vài ngày lại lần nữa bay trở về, tìm Bác thú báo thù.

Âm thanh đánh nhau hai gã thợ săn nghe được là động tĩnh của Trọng Minh Điểu và Bác thú gây ra.

“Bác thú đánh lén ngươi là vì.. yêu đan?” Nàng đã không còn là tiểu cô nương ngây thơ vô tri từ nông thôn đi ra nữa.

“Ừ.” Trọng Minh Điểu nổi giận đùng đùng: “Ta và nó đều là đại thành kỳ. Nếu nó có được nội đan của ta nói không chừng sẽ đột phá gông xiềng, tiến vào vạn tượng kỳ không biết chừng. Nếu là Trọng Minh Điểu bình thường, có thể có một con đường cho nó, đáng tiếc lại gặp phải tiểu gia! Hắn không đánh lại ta, trái lại còn bị ta móc nội đan và tim ăn hết!”

Con Trọng Minh Điểu này quả thực khác hẳn đồng loại, lại dám vật lộn với dã thú. Nhưng sinh vật đều có đột biến, huống chi yêu quái? Ninh Tiểu Nhàn không nghĩ nhiều, cười híp mắt nói: “Ngươi có tên không?”

Nó nghĩ một chút: “Không có.”

“Vậy mẹ ngươi gọi ngươi là gì??”

“Thất tử, trứng thối, chó con, mèo không ăn…..”

Ninh Tiểu Nhàn nhịn cười cắt đứt lời nó: “Mẹ ngươi lấy nhũ danh quả nhiên siêu cấp. Sau này gọi ngươi là Thất tử được không?”

Trọng Minh Điểu nói: “Cũng được. Dù sao trong đám huynh đệ ta đứng thứ bảy.”

Thất Tử nghỉ ngơi gần nửa ngày, trong lúc Ninh Tiểu Nhàn đút ngọc cao và linh dược khác cho nó, vết thương của Trọng Minh Điểu sau khi được cầm máu, đã kết vảy, trong quá trình chờ lên da non, đến lông gẫy cũng lần nữa dài ra, nội thương cũng tốt lên bảy tám phần, vì vậy đến cuối ngày, nó vẩy lông, rất có tinh thần nói: “Đi thôi.”

Thất Tử đứng lên, thân cao trên hai trượng, cao gấp đôi hóa thạch khủng long bay nàng gặp ở Trung Quốc. Nhảy lên ngồi trên lưng tọa kỵ mới, Ninh Tiểu Nhàn thoải mái muốn rên rỉ một tiếng. Thân thể loài chim được bao phủ một lớp lông, là đệm lót mềm tự nhiên, hơn nữa ngồi đến mệt có thể trực tiếp vùi vào lưng ấm áp của Thất Tử ngủ một giấc.

Càng miễn bàn tốc độ bay của Thất Tử. Nó đấu với Bác thú có thể lấy nhanh chế nhanh, mạnh mẽ giết con yêu quái có sở trường về tốc độ này, hiện tại bay lượn trên bầu trời chính là bản năng, vỗ cánh bay lên cực nhanh, cảnh vật bên cạnh lui về sau, kêu lên một tiếng vui sướng tự tại. Tốc độ của Kỳ lân và nó chính là máy bay dân dụng kiểu cũ và máy bay chiến đấu, hoàn toàn không thể so sánh!

Nàng nhàn nhã ngồi trên Thất Tử bay mười ngày, liền vùn vụt bay qua mười bảy châu, nếu ngồi kỳ lân, phải mất ít nhất gấp bốn lần thời gian, còn không tính việc dừng lại nghỉ ngơi ăn uống trên đường. Hiện tại nàng rốt cuộc có chút hiểu sao nam nhân Trung Quốc cổ đại lại truy cầu bảo mã, nam nhân hiện đại truy cầu xe tốt.

Một ngày này Thất Tử đang phi hành, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng hô vô cùng nhỏ: “Y?” Sau đó có mấy người hổn hển quát to: “Đứng lại, tên trộm kia, có bản lĩnh ngươi đứng lại!” Những lời này hiển nhiên là dùng thần thông truyền tới, tựa như vang bên tai nàng.

“Kẻ trộm, là đang nói ai đó?” Nàng nhìn quanh một chút, trên bầu trời rộng lớn, mây trắng trôi lờ đờ, nào có người nào khác? Quay đầu nhìn lại, có mấy tu sĩ đứng trên thuyền bay hô to gọi nhỏ với nàng.

Người này, mất đồ đến điên rồi sao? Không đợi nàng phản ứng, hai cánh Thất Tử cùng vỗ, bày ra tốc độ nhanh nhất, trong nháy mắt đã bỏ xa chiếc thuyền bay. Người phía sau nghiến răng tức giận mắng, nhưng đâu có đuổi kịp?