Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 224: Ai hạ độc thủ?




Ninh Tiểu Nhàn trố mắt nói: “Nhưng cổ Phiến Chuyển rất tà môn, tổng cộng có mười lăm loại trùng có thể làm chủ trùng để bồi dưỡng, phụ trùng lại càng có trên trăm loại. Nếu như không rõ người nuôi cổ dùng loại nào làm chủ trùng và phụ trùng thì không thể giải được!” Số học sắp xếp tổ hợp, nàng có học qua, nhiều loại trùng như vậy có thể tổ hợp ra bao nhiêu loại cổ Phiến Chuyển? Nàng tính nhẩm trong chốc lát, cảm thấy đầu óc cũng không dùng được cho nên buông tha.

Đây chính là chỗ khó chơi nhất của cổ Phiến Chuyển. Cho dù bọn họ chẩn đúng bệnh nhưng dùng sai phương pháp thì cô gái này vẫn phải hương tiêu ngọc vẫn. “Đứa trẻ đáng thương, cô nương xinh đẹp như vậy, người nào tâm địa đen tối lại hại nàng?” Ninh Tiểu Nhàn than nhẹ một tiếng.

Mịch La nghe thấy muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn khép miệng lại.

Nàng gọi tỳ nữ tới, để nàng ta giúp đỡ mở cửa sổ ra cũng tắt chậu than đi. Tỳ nữ kinh hãi nói: “Tiên cô, không được đâu!” Tiểu thư đã đông lạnh thành như vậy lại còn tắt than mở cửa sổ, không phải trực tiếp chết rét sao?

Ninh Tiểu Nhàn cũng lười nhiều lời với nàng, bảo nàng đi tìm Ô thành chủ tới đây.

Thừa dịp này, tay chân nàng cực nhanh nhẹn mở toàn bộ cửa sổ ra, khí nóng bức lập tức bị quét sạch. Chợt vén cửa gỗ lên lập tức nghênh đón một cơn gió mát, thổi trúng sợi tóc đen nhánh của nàng bay lả tả. Trong lúc lơ đãng Mịch La ngẩng đầu thấy được vết đỏ ửng trên cổ của nàng.

Đây là? Ánh mắt của hắn hơi cứng ngắc. Ánh mắt hắn rất tốt, cũng không phải người chưa trải qua sự đời, tất nhiên hiểu điều này đại biểu cho cái gì.

Khó trách hôm nay nàng buông tóc xuống để che phần gáy, thì ra là như vậy.

Nhưng mấy ngày nay, hắn biết mỗi đêm nàng đều nghỉ ngơi trong phòng ngủ trên lầu, chưa từng nghe thấy trên đó truyền tới bất kỳ tiếng động nào. Nếu nàng có nam nhân. Vậy hắn ta lộ diện lúc nào, vì sao có thể giấu diếm được tai mắt của hắn?

Hắn dựa theo thói quen bản năng của mình tiến hành phân tích lý trí, nhưng trong lòng lại có cảm giác buồn buồn và muốn nổi giận.

Thời điểm Ô Hoạch chạy tới, Ninh Tiểu Nhàn đã dập tắt tất cả chậu than. Ba tu sĩ trong sân thấy thế cũng vội vàng vào phòng, người to con kia nổi giận quát: “Ngươi làm cái gì thế? Y thuật không tốt cũng đừng hại người!” Sau đó hắn lập tức được Đồ Tẫn đưa tặng một ánh mắt sắc lạnh như băng, trong lòng lập tức rùng mình.

Nàng cũng lười phải nhiều lời với những người này, khẽ mỉm cười với Ô Hoạch nói: “Ô thành chủ, ngài lập tức có hai lựa chọn. Hoặc làm theo phương pháp của ta, xin ngài mời ba vị phía sau im lặng, hoặc trị theo biện pháp của bọn hắn. Ta lập tức rời đi.” Nàng nói lời này rất không khách khí, trong lòng Ô Hoạch dù không thích nhưng nể tình nàng là người tu tiên nên không phát tác. Hơn nữa tính mạng con gái ông quan trọng hơn, những thứ khác đều có thể bỏ đi.

Ông quay đầu lại do dự hỏi: “Ba vị tiên sư, có thể có phương pháp tốt không?”

Ba người kia hai mặt nhìn nhau, đều không nói một câu.

Ô Hoạch thở dài một hơi nói: “Nếu như thế. Kính xin tiên cô thi thuật.”

“Còn muốn mời ba vị đạo hữu này tránh đi.”

Cô gái này thật quá đáng! Người to con không nhịn được nói: “Ngươi muốn giở trò gì? Sao ba chúng ta lại không thể ở đây?”

“Không thể!” Nàng thoải mái nói, “Không phải ta tâng bốc mình, vì ta muốn cởi áo ngủ bằng gấm trên người Ô cô nương, ba vị lại là đại nam nhân, ở trong khuê phòng người ta thực sự không tiện.” Sau khi rút chăn, cô nương trên giường sẽ lộ đường cong, quả thật không tiện để ba người đàn ông lưu lại quan sát.

“Điều này. . . . . .” Người to con không nghĩ tới vì nguyên nhân này, sửng sờ một chút mới lắc đầu nói: “Thôi. Hai vị sư đệ, chúng ta đi thôi! Không quản sống chết của Ô thị nữa.”

Ô thành chủ vội vàng khuyên giải, tiếc rằng ba người này đã quyết tâm, tới trong viện ngự pháp khí rời đi.

Ô Hoạch liên tục cười khổ. Cô nương này lựa chọn đề mục quá độc rồi, trong nháy mắt đã khiến ba vị tiên trưởng tức giận bỏ đi, kế tiếp mình phải đối đãi khách khí gấp bội với nàng, nếu không rơi cái trứng gà vỡ hai đầu vô ích, đó mới gọi là oan khuất.

Ninh Tiểu Nhàn chỉ huy tỳ nữ mang chăn dày trên người Ô Vân Phương đi. Qua hơn mười mấy hơi thở, nàng để cho Ô Hoạch sờ trán ái nữ, trên mặt ông không khỏi hiện lên vui mừng: “Không hề bị đông lạnh lợi hại nữa rồi! Tiên cô thật có bản lãnh.”

Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Phiền toái của Ô tiểu thư còn chưa giải quyết, nàng không phải bị bệnh mà là trúng độc.” Sau đó Ninh Tiểu Nhàn nói chỗ lợi hại của cổ này cho Ô thành chủ nghe.

Ô Hoạch càng nghe vẻ uể oải trên mặt càng đậm. Ông hiểu được, nếu như không tìm ra được người chủ nuôi cổ trên người Ô Vân Phương, nàng vẫn chỉ có một con đường chết nhưng chỉ còn ba ngày nữa đi đâu tìm được đây?

Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm một lát nói: “Cổ này từ lỗ tai để vào, nếu không phải người thân cận thì không thể làm được. Nha hoàn, lão bà tử bên cạnh Ô tiểu thư, có thể có người mới tới không?”

Ô Hoạch quay đầu phân phó thủ hạ đi thăm dò, một lúc lâu sau trở lại bẩm báo, nô tài bên cạnh Ô Vân Phương hơn phân nửa là người hầu kí giấy sinh tử, một vài tiểu nha đầu ít nhất đều đã đi theo năm, sáu năm rồi, không có một người nào lạ mặt.

Xem ra chỗ đám hạ nhân tạm thời không phát hiện vấn đề. Nàng ở trong phòng đi lại trong chốc lát mới hỏi: “Vài tuần nay, có thân hữu tới thăm không?”

Tỳ nữ hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, mới có một người sợ hãi nói: “Tiểu thư trời sinh tính hướng nội, trong một tháng này chưa từng thân cận với những người khác, chỉ có Hương Liên cô nương của Lý gia ở thành Đông ,nửa tháng trước đã tới tìm tiểu thư nhà nô tỳ.”

“Quan hệ của nàng ta và tiểu thư nhà ngươi như thế nào?”

“Thân như tỷ muội, vốn là tay khăn chi giao, một đêm kia các nàng còn ngủ chung.”

“Mấy chậu than, chăn dày trên giường là chủ ý của người nào?”

“Đó. . . . . . cũng là tiểu thư Lý gia. Sau khi Ô tiểu thư nhà nô tỳ bị bệnh, mặc dù nàng ta không tới thăm nhưng vẫn sai người đưa tới một phương ngọc ấm, khuyên thành chủ đại nhân thêm chăn cho tiểu thư. Không lâu sau, thân thể tiểu thư nhà nô tỳ lại càng lạnh hơn. Lúc ấy chúng ta đều cho rằng Lý tiểu thư phòng ngừa chu đáo.”

Nàng gật đầu, cho đám hạ nhân lui ra, rồi mới nói với Ô thành chủ: “Nếu như không đoán sai, hơn phân nửa do vị cô nương Lý Hương Liên giở trò quỷ.”

Sắc mặt Ô Hoạch trắng bệch nói: “Cổ này không phải gieo xuống ngày đó phát tác sao?”

“Thủ đoạn người luyện cổ rất cao minh, có thể lệnh cho nó đúng giờ phát tác, để giảm bớt hiềm nghi của bản thân.”

” Lý gia và Ô gia ta là thế giao, phụ thân Lý Hương Liên có giao tình nhiều năm với ta, sao có thể hạ độc thủ như vậy? Mà nhà nàng cũng là thư hương môn đệ, chưa từng nghe nói có thuật dưỡng cổ?”

Nàng nhún vai: “Ta đây không biết.”

Ô Hoạch đang muốn quát người đến xử lí chuyện này, Ninh Tiểu Nhàn khoát tay nói: “Nhà nàng ở nơi nào, ngươi trực tiếp nói cho ta biết.” Chờ hắn hạ lệnh, tìm người, lại tới Lý gia mang Lý Hương Liên đến hỏi thăm, ít nhất cũng mất một ngày, còn đánh thảo kinh xà, không bằng chính nàng đi.

Ô Hoạch vui vẻ nói: “Tiên cô nguyện ý ra tay vì tiểu nữ? Thật sự vô cùng cảm kích.”

Không muốn cũng không được a, ai bảo nàng nhớ cây nhân sâm trong tay Ô Hoạch. Lập tức hỏi rõ vị trí Lý gia rồi cùng Đồ Tẫn hai người xuất phủ.

Nàng mang theo Mịch La đồng hành, bây giờ lại là ban ngày, không tiện tạo ra động tĩnh lớn phần phật bay trên trời, chỉ có thể mượn Ô Hoạch hai con khoái mã chạy tới thành Đông.

Trên đường, Mịch La tò mò hỏi: “Sao ngươi biết người hạ độc nhất định là Lý Hương Liên?”

Ninh Tiểu Nhàn: “Cái gì mà khăn tay chi giao, khuê trung mật hữu, nhất định đều không đáng tin, xoay người một cái là có thể bán ngươi! Nữ nhân a, không nên tin nhất chính là nữ nhân.”

Nghe thấy câu đó, tất cả giống đực trong Thần Ma Ngục và bên ngoài đều hóa đá.

Chuyện kế tiếp rất đơn giản, tường viện cao lớn của Lý gia không ngăn được bước chân của nàng và Đồ Tẫn. Hai người dưới ban ngày ban mặt làm trộm, đánh ngã nha đầu trong khuê phòng Lý tiểu thư, trực tiếp xách vị Hương Liên cô nương đến phòng khách không có người hỏi.

Vị Lý Hương Liên này năm nay vừa mới mười chín, cũng là tiểu mỹ nhân trong veo như nước, nghe lí do Ninh Tiểu Nhàn tới cửa, liền cả kinh cả người run rẩy, trực tiếp nói oan uổng còn chỉ trời chỉ đất thề tuyệt đối sẽ không làm hại khuê mật của mình.

Giọng nói của nàng như chim hoàng oanh, nỉ non khóc cầu khẩn, ngay cả Mịch La đều nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ không phải nàng làm?”

“Phải hay không phải, thử một lần sẽ biết.” Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh một tiếng, nháy mắt ra dấu với Đồ Tẫn. Cô gái này người cũng như tên, thoạt nhìn quả nhiên vừa hương vừa liên. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn nàng có thể từ trong mắt Lý Hương Liên nhìn ra đầu mối. Nàng cũng là nữ nhân, mặc dù nữ tử trước mắt khóc đến rối tinh rối mù nhưng sâu trong mắt vẫn lóe sáng vẻ tính toán, không phải người vô tội.

Đồ Tẫn cũng là người lòng dạ ác độc, trừ Tố Hà tiên tử chưa từng có sắc tốt với nữ nhân nào, lập tức thả ra một luồng hồn phách phân thân chạy vào trong đầu Lý Hương Liên, cũng mặc kệ nàng ta khó chịu tới mức trợn trắng mắt, gần như muốn nôn mửa, tỉ mỉ dò xét một hồi lâu, lúc này mới thu tay.

Ninh Tiểu Nhàn hỏi: “Như thế nào?”

“Quả nhiên là nàng.”

Thì ra là Lý Hương Liên đã sớm có tư tình vị với hôn phu của Ô Vân Phương – con trai trưởng Lâm gia. Người yêu trong lòng luôn dỗ dành nàng lại thông gia với Ô gia. Cho đến một tháng trước, việc hôn sự đó vẫn chưa hủy bỏ, nàng mới biết mình bị gạt, nhất thời trong lòng đại hận. Nhưng nàng ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nỡ hại tình lang của mình, cho nên chuyển dời tất cả lửa giận tới trên người Ô Vân Phương, chỉ hận người khuê mật này tại sao không tri kỉ nhường đường cho nàng, không nên đoạt ái lang của nàng ta?

Nửa tháng trước, rốt cục nàng ta hạ quyết tâm, đi Ô phủ tìm Ô Vân Phương. Người kia lại đang muốn xuất giá, tránh không được có tâm sự nói với nàng ta, mắt nhìn bạn tốt mặt đầy thẹn thùng và hạnh phúc, một chút do dự cuối cùng trong lòng Lý Hương Liên cũng mất đi. Đêm đó, nàng ngủ bên cạnh Ô Vân Phương, len lén bỏ cổ Phiến Chuyển vào trong lỗ tai cô bé không biết chút nào. . .

Nội dung vở kịch vừa nát vừa tục. Ninh Tiểu Nhàn trong lòng oán trách một tiếng, cái này quả thật ngang bằng phim truyền hình cẩu huyết đời trước.

Nàng tò mò chính là: “Lý gia thi thư truyền lại đời sau, trong nhà lại không thu nạp nhân sĩ ngoại tộc, sao nàng có thể học được thuật điều cổ?”

Đồ Tẫn nhún vai: “Nàng không học được. Chẳng qua có người bảo nàng thả cổ vào trên người Ô Vân Phương thôi.”

Như vậy mới đúng nha, nàng có thể tìm thấy người hạ độc thủ phía sau màn.

Nửa tháng trước, Lý Hương Liên đau lòng gần chết, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. Một ngày sau giờ ngọ, nàng đang nhốt mình trong phòng khóc thút thít, ngoài cửa truyền đến tiếng đồ vật ngã xuống đất, nàng cũng không chú ý nhưng sau đó cánh cửa lại không tiếng động mở ra, một cô gái đứng trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Tình lang bị cướp cũng chỉ biết khóc, không có tiền đồ, sao không biết đi đoạt lại?”