Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 171: Sói nhiều thịt ít




Editor: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền

Nàng đã giao phong với Thương Long ở dưới nước, nên biết rõ cự thú nếu muốn tập kích người, trước tiên sẽ trốn ở trong nước. Cá sấu trước khi tấn công, sẽ im như cọc gỗ, chỉ có đuôi là quật nước chảy, tiếng vang này bị lọt vào trong tai nàng, trong nháy mắt đã đoán được phương hướng vị trí, lúc này mới sớm một bước ra tay cứu Ngụy Mặt Rỗ.

Người này vận khí cũng thật tốt .Ngồi ở trên bè tre nếu là Hách Tam Nương thật sự thì tánh mạng của hắn đã sớm mất.

Đại khái là xác chết ở trong nước hấp dẫn sự chú ý của những quái vật khác, mấy người họ một đường thuận lợi đi tiếp. Hướng về một vùng đất kiên cố mà đi, mọi thở phào một hơi.

“Đại ca, sao máu cá sấu lại có màu đen vậy?”Ninh Tiểu Nhàn hạ giọng hỏi.

Mới vừa rồi nàng cứu Ngụy Mặt Rỗ, tất cả mọi người đều nhìn thấy tận mắt, lúc này tất nhiên tôn kính nàng nhiều hơn mấy phần. Bàng Hải giải thích: “Hình dáng của Sinh vật trong bí cảnh đều có chút kỳ quái, tất cả máu đều là đen. Cá sấu là động vật dưới nước, ngươi còn chưa có cảm giác, đợi một lát nhìn thấy những quái vật khác, ngươi sẽ biết.”

Hai câu nói đơn giản đã làm mọi người bỏ đi tâm tình buông lỏng. Một lần nữa mọi người nâng cao tinh thần, đánh giá bốn phía.

Bàng Hải lấy địa đồ Điện Vân Tiêu đưa ra xem. Mắt Ninh Tiểu Nhàn sáng như đuốc, nhất thời liền phát hiện quả nhiên phạm vi trên bản đồ này đánh dấu lớn hơn bản trên tay mình nhiều lắm, hơn nữa nhóm tiểu đội này quả thật đi trệch hướng vị trí chén Nguyệt Quang được đánh dấu.

“Không nên tiếp tục dài dòng như vậy nữa.Tìm một cơ hội nghĩ biện pháp rời khỏi nhóm, hoặc là đưa bọn họ mang đến vị trí đánh dấu của chén Nguyệt Quang.”Trong nội tâm nàng bỗng nhiên ý nghĩ này trong đầu xoẹt qua “Không đúng. Ví trí đánh dấu chén Nguyệt Quang là đồ ta muốn độc chiếm, làm sao có thể dẫn bọn hắn đến nhìn chứ? Nếu bọn họ ra khỏi bí cảnh đi về phía Điện Vân Tiêu báo cáo, ta sẽ không gánh nổi.”

Mục đích khi nàng tiến vào bí cảnh rất mạnh, lúc này không phải là lúc thảo luận chủ nghĩa tập thể, đang định tìm một cơ hội chuồn êm, đã nghe Bàng Hải nói: “Ba người các ngươi đi bên phải tìm xem. Tam nương, ngươi theo ta đi bên trái dò đường.”

Ba trăm người mà chỉ có năm bảo vật, sói nhiều thịt ít. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn gấp đến độ nóng như nửa , Bàng Hải bên cạnh lại không nhanh không chậm. Hắn thám hiểm nhiều năm, biết rõ đạo lý dục tốc tắc bất đạt, lúc này đang nói khẽ với nàng nói: “Lần này tiến vào đội ngũ, có hai người thoạt nhìn rất quen mắt. Dường như mười năm trước bọn họ đã đi vào rồi, chính xác là kình địch. Lúc mới vừa vào cửa ta liếc nhìn về phía sau một cái, phương hướng của bọn hắn cũng là nơi này ,nhưng chúng ta qua hồ trước. Hẳn là đi trước một bước. Ngươi có thể bày trận gai độc ở gần đây không?”

Ta không tính toán người, người tất nhiên sẽ tính toán ta. Trong bí cảnh thì không có nói đạo nghĩa. Nàng gật đầu, ở địa điểm Bàng Hải yêu cầu bày ra một trận độc hỗn hợp. Chỗ Bàng Hải chọn không phải mảnh đất trống trải, ngược lại là một con đường nhỏ hẹp quanh co. Nếu có người tự cho rằng thông minh. Càng muốn đi tới con đường nhỏ hẹp, vậy thì sẽ gặp xui xẻo. Người vào trong trận này. Rất nhanh hai chân sẽ bị tê dại, đi lại không tốt.Tâm tư Bàng Hải còn không có ác độc đến muốn giết người, cho nên muốn nàng bố trí trận độc tê dại mà thôi.

Nhưng độc dược trong tay Ninh Tiểu Nhàn làm sao Hách Tam Nương có thể sánh bằng? Phải đợi đám người này vào độc trận của nàng, mới biết được Giải Độc Hoàn bình thường căn bản không đối phó được loại độc tố này.

Sau khi nàng đi vào bí cảnh cũng chưa thử liên lạc với Thần Ma ngục, quả nhiên không hề có động tĩnh gì. Răng Nanh trên tay cũng không liên lạc với nàng, tính linh mẫn hẳn là tạm thời bị ngăn chặn rồi. Trước mắt có thể dựa vào  chỉ có thân thể mạnh mẽ này, cùng với chút võ công mạnh hơn so với người bình thường một chút. Nếu không phải nhóm đội ngũ này đi tới phương hướng ngược hoàn toàn so với vị trí của chén Nguyệt Quang, nàng cũng sẽ không rời đi, dù sao ở trong bí cảnh, võ công cao không có nghĩa là có thể sinh tồn đến cuối cùng.

Bí cảnh này rất cổ quái, vị trí bảo vật chưa từng theo quy luật nào cả, người phàm có thể phát hiện nó trong sơn động, cũng có thể nó ở bên bờ vực cận kề cái chết. Muốn đem toàn bộ bảo vật nơi này tìm ra, thì phải nhảy lên mỗi tảng đá để tìm. Đây cũng là lý do vì sao đã tồn tại một ngàn năm, mà bảo vật trấn môn vẫn không bị tìm thấy. Lời tuy như thế, nhưng trân bảo nơi này khẳng định cũng càng ngày càng ít, gần ba trăm năm qua ít nhất mười lần vào bí cảnh tìm không ra năm kiện bảo vật, cuối cùng đã đến giờ vẫn đóng cửa .

Vì vậy muốn phát hiện bảo vật cách duy nhất, chính là —— tìm. Bỏ qua những nơi mà người đi trước đã tìm nát: bắt đầu tìm từ chỗ ít bị dò tìm bảo vật nhất. Trước mắt năm người tách ra đang đi làm việc như vậy, bởi vì bản đồ trong tay Bàng Hải đã ghi rõ một mảnh khu vực chỉ xuất hiện qua ba kiện đồ vật, vẫn có tiềm lực có thể đào.

Nàng mượn cơ hội sưu tầm này, dần dần cách Bàng Hải càng ngày càng xa rồi, trước mắt chính là một ít lùm cây, chỉ cần trốn vào nơi đó, mình sẽ tránh được mọi người người.

Cùng lúc đó, ở trung tâm bí cảnh.

Một tiểu đội bốn người ở trước mặt đang đánh nhau với một đầu lợn rừng màu đen. Lợn rừng bình thường có da lông màu xám, nhiều nhất chỉ khoản ba trăm cân, nhưng sinh vật ở trong bí cảnh này lớn hơn bên ngoài, một đầu lợn này hình thể cỡ như một gò đất, thể trọng ít nhất bảy trăm cân trở lên! Cả người nó đen nhánh, một đôi mắt đỏ như máu. Sinh vật trên mặt đất hiển nhiên không giống sinh vật trong nước, Lợn rừng này cả người đều che một tầng chất dính có dầu kỳ quái, nếu đứng ở tại chỗ bất động, lập tức sẽ chảy xuống tới. Nếu như  Ninh Tiểu Nhàn ở chỗ này, nhất định sẽ cho là trên người nó đắp một tầng nhựa đường thật dầy.

Thấy trước mặt có người, mắt lợn rừng lập tức nhìn thẳng, gào lên hai tiếng xông lên phía trước, cúi đầu liền đụng tới. Bên ngoài miệng nó là hai răng nanh thật dài, một khi bị đụng trúng, trên người sẽ bị đâm thành cái động.

Bốn người này còn lời để nói sao? Chiến thôi. Lập tức móc vũ khí ra, cùng lợn rừng đánh một trận. Khu Đông Bắc ở Trung Quốc, năm xưa truyền lưu một câu nói: “Một heo, hai gấu, ba hổ.” Ý tức là mọi người công nhận trình độ hung mãnh của Lợn rừng , còn đứng ở trước cả gấu và hổ. Động vật  này cả người đắp lên tầng bùn nhão thật dày, thẩm thấu xong sẽ cứng lại như một lớp áo giáp, đao kiếm đâm không thủng, đánh vào đã hết sức khó khăn, huống chi còn là đầu Lợn rừng lớn màu đen?

Sau nửa canh giờ. Mấy người họ mệt mỏi thở hồng hộc, rốt cục dựa vào thời gian cố gắng không ngừng đã đánh ngã nó, vết thương trí mệnh của Lợn rừng là ở cổ họng, trên ánh mắt cũng có, một người trong nhóm bị răng nanh của nó đâm thủng một lổ trên vụng, đồng thời cũng đâm lại trên bụng nó, một thanh bảo kiếm Tinh Cương có giá bốn trăm lượng bạc cắm ở trong thân thể Lợn rừng. Nhưng mà, ít nhất nhát đâm này đã khiến nó hoàn toàn tắt thở.

Người bị nanh của nó đâm bị thương đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu. Huynh đệ của hắn cũng ở trong đội ngũ, vội vàng giúp hắn băng bó kỹ sau đó rút trường kiếm ra, hướng thân thể con heo bổ mười bảy mười tám đao cho hả giận. Sau đó đã nghe một tiếng “Đinh” thật nhỏ, từ trong bụng lợn rừng rơi ra một chiếc nhẫn màu bạc.

Người này tò mò đưa tay đi nhặt, c đồng bạn ó kinh nghiệm rống lớn một tiếng “Đừng” nhưng đã muộn, hắn đem chiếc nhẫn kia đeo vào ngón tay, nhất thời liền cảm giác một trận đau rát  từ ngón tay truyền ra, không nhịn được kêu lên thảm thiết, sau đó ôm ngón tay lăn lộn trên mặt đất. Thì ra máu của Lợn rừng thậm chí có tác dụng ăn mòn mạnh, trong thời gian chớp mắt, ngón trỏ, ngón giữa cùng ngón tay đều bị ăn mòn đến thấy cả xương trắng.

Cùng lúc đó, bọn họ trên đầu truyền đến một tiếng trong trẻo của Ngọc gõ vào nhau. Đây là bảo cho mọi người bên trong bí cảnh biết ——bảo vật đầu tiên đã bị tìm được rồi!

Trong đội ngũ còn dư lại  hai người nhất thời ngẩn ngơ, tiếp theo trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên. Chiếc nhẫn trên mặt đất lại là món bảo vật đầu tiên. Trước đây tất cả mọi người cho rằng bảo vật nhất định được giấu ở một góc nào đó bị phát hiện, nào biết trong thân thể quái vật cũng có? Dĩ nhiên, Lợn rừng là động vật có tính ăn tạp, nói không chừng lúc ăn đã đem bảo vật ăn vào trong bụng.

Nhưng dù thế nào thì nhiệm vụ bọn họ vào “Thượng Thiên thê” xem như hoàn thành viên mãn.

Hai người sau khi vui mừng, liền nháy mắt ra dấu với nhau, cái người vốn đang đở lấy người bị thương, nhặt trường kiếm lên, không chút do dự đâm vào tim của người bị thương đang tựa vào người mình; tên còn lại cười lạnh đến gần tên xui xẻo đang lăn lộn trên mặt đất vì đau, một nhát cắt vào cổ của hắn.

Hai người này đều là người bị thương, sẽ làm suy yếu rất nhiều lực chiến đấu của tập thể, bây giờ bọn hắn đã tìm được bảo vật rồi. Phép tính đơn giản nhất chính là, hai người chia tiền so sánh với bốn người chia tiền sẽ được lợi nhiều hơn. Hai huynh đệ này cũng thật là bất hạnh, thế nhưng trong giờ khắc tìm được bảo vật lại bị đồng đội hạ độc thủ, cùng nhau mất mạng!

Giết chết hai huynh đệ họ xong, nhìn người chết dang trừng hai mắt, không khỏi rùng mình một cái, dù sao cũng là đồng bạn sống chung một thời gian ngắn, trong lúc vội vàng nhìn thấy tiền tài liền muốn hại tánh mạng bọn họ, lại cảm thấy có chút xin lỗi, cho nên thấp giọng nói câu: “Xin lỗi!” Đem chiếc nhẫn đem vào nước rửa, thuận tay cầm chéo áo người chết dùng sức lau khô sạch sẽ, lúc này mới bỏ vào trong ngực, theo con đường quay trở về.

Bọn họ chỉ còn hai người rồi, đi tiếp ở bí cảnh sẽ rất khó khăn, còn không bằng vội vàng trở về trên núi Thanh Tịnh nộp bảo vật, đổi lại một khoản tiền tài, nửa đời sau sẽ được Tiêu Dao. Trên thân thể hai người đều có vết thương, nhưng vừa nghĩ bạc sắp tới tay liền cảm thấy thân thể đều sảng khoái rất nhiều, cước bộ cũng không còn nặng nề nữa.

Tiếng của Ngọc khánh vang lên, đội ngũ của Bàng Hải  cũng nghe thấy.”Ở trung tâm” Bốn người ngừng tay một lát, chăm chú nghe phương hướng tiếng Ngọc khánh truyền đến, sau đó tăng nhanh tốc độ sưu tầm. Bảo vật đầu tiên đã bị tìm được, còn có bốn trong danh sách thôi, phải cố gắng lên!

Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn thầm mắng, ngọc khánh này lại còn vang lên từ chỗ tìm được bảo vật, quả thực chính là gọi những người ở gần đó đến cướp đoạt. Quy định đặt ra như vậy, tuyệt đối không phải suy nghĩ phúc lợi cho người phàm!

Bọn họ chọn dùng cách trải thảm sưu tầm, bốn người một đội tìm trong phạm vi của mình xong, thì tập thể liền di động đến một khối khu vực khác. Mấy người nam nhân không biết vô tình hay cố ý lại đem Ninh Tiểu Nhàn đặt ở giữa, nàng nhất thời không thoát thân ra được, trong lòng rất buồn bực.

Trong rừng truyền đến một trận tiếng chim hót dồn dập. Nàng ngước mắt nhìn lên trời, nơi này căn bản không có loài chim, âm thanh này là do Ngụy Mặt Rỗ bị phái đi dò tìm phát ra, ý là tìm được nguồn nước rồi. Bọn họ theo tiếng mà đi, mới đi được một hồi, quả nhiên thấy trong rừng có một con dòng suối nhỏ róc rách chảy quanh co.

Tuy nói nước này vẫn có độc, nhưng Vương Việt lại lấy bình nhỏ ra lấy nước, rồi bỏ thuốc bột thử độc vào bên trong. Chờ qua khoản mười hơi thở, nước lập tức trong lại, hắn mới gật đầu nói: “Có thể uống rồi. Không có độc tố, cũng không có trứng côn trùng.”

Lúc này mấy người họ mới nâng nước lên, tính toán cạn ly một phen. Ninh Tiểu Nhàn cũng đưa tay vốc một ít nước, đang muốn rửa mặt thì trong mũi bỗng ngửi thấy vị ngọt nhàn nhạt.

Cái mùi vị này. . . . . . Nàng ngừng tay, nhíu mày. Một ý nghĩ xẹt qua trái tim, nàng đột nhiên thấp giọng quát nói: “Dừng tay, không được uống!”