Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 2 - Chương 46: Lần đầu tiên bị thương nặng




Thạch Quý San nhìn lướt qua, Ninh Tiểu Nhàn nhanh chóng xoay người lại trừng mắt nhìn nàng. Tốc độ nhanh như vậy, làm cho nàng cảm thấy phàm nữ kia nhất định có tật giật mình. Đáng tiếc Ninh Tiểu Nhàn chỉ là tức giận mà thôi. Đồ nữ nhân vô lễ không gõ cửa đã xông vào, nàng vốn luôn cho rằng chỉ có trong phim truyền hình máu chó lúc tám giờ tối mới có, nào ngờ Thạch Quý San cũng làm cho nàng mở rộng tầm mắt một lần.

Lần thứ hai nhìn tới, nhìn thấy một thứ trên bàn. Sau khi nhìn thấy, cả người Thạch Quý San không thấy thoải mái.

Không sai, chính là chiếc bình ngọc mà Quyền Thập Phương đưa cho Ninh Tiểu Nhàn. Hôm nay nàng vẫn bận rộn, đặt trên bàn chưa cất đi.

Thạch Quý San xông vào nhìn một cái, đã cảm thấy một nỗi tức giận ghen tuông xông thẳng lên đầu, khí huyết trong ngực sôi trào, cổ họng nghẹn ngào, trong lòng chỉ lặp đi lặp lại một câu nói: “Sao Quyền sư huynh lại như vậy, sao dám như thế?”

Nàng vốn là con gái duy nhất của Quận Vương Khánh Châu, từ nhỏ đã quen cẩm y ngọc thực, không kém nam tử chút nào. Cho đến khi nàng chín tuổi nhờ có thiên phú tốt nên được chọn vào Triều Vân Tông, lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã thích Quyền Thập Phương, chỉ thích một mình hắn. Lúc ấy hắn đã là đệ tử đóng cửa của chưởng môn Triều Vân Tông, đứng bên cạnh sư phụ tiên phong đạo cốt, thiếu niên ấy vừa tuấn tú, lại có sự chín chắn hiểu chuyện mà những người bạn đồng trang lứa tầm thường không có.

Nàng đã sớm quen thuộc, từ đó, bóng dáng cao ngất như trúc xanh kia cứ đứng vững trong trái tim nàng, không bao giờ rời đi.

Sự yêu thích này kéo dài suốt mười năm.

Quyền Thập Phương là kỳ tài tu tiên được Triều Vân Tông công nhận, tốc độ tu hành có thể nói là số một trong số toàn bộ đệ tử trong tông môn. Không ai biết trong suốt mười năm này, nàng cắn răng dùng hết toàn bộ tiềm lực, mới có thể miễn cưỡng đi theo phía sau hắn mà không bị bỏ rơi quá xa. Nàng uy hiếp phụ thân vận dụng hết thảy quyền lực thế tục, mới đưa nàng đến ở trên ngọn núi cao nhất chỗ sư huynh, có thể dễ dàng nhìn thấy Quyền Thập Phương. Trong mười năm ở đây, nàng còn gặp rất nhiều nữ tu sĩ to gan, muốn đến gần Quyền Thập Phương, làm Quyền Thập Phương cảm động, đều bị nàng dùng đủ loại phương pháp chặn lại.

Mặc dù cố gắng nhiều như vậy, mà Quyền sư huynh đối xử với nàng vẫn rất lịch sự, không thân thiết, nhưng ít nhất nàng còn có thể tự an ủi, hắn không thích người khác, nàng vẫn là nữ nhân ở gần Quyền Thập Phương nhất.

Cho đến khi Ninh Tiểu Nhàn từ trên trời rơi xuống xuất hiện. Nàng ta chính là nữ tử người phàm ti tiện, chuyện giỏi nhất chính là làm một bữa tiệc chay cho phái Xích Tiêu nhỏ bé nơi biên thủy, lại dùng phương pháp dụ dỗ gì, hấp dẫn ánh mắt của Quyền sư huynh.

Nữ nhân này rốt cuộc có gì tốt đẹp? Bàn về vẻ đẹp, nàng không diễm lệ bằng mình, bàn về bối cảnh, nàng ta chỉ là cô nhi, mình lại là quận chúa, bàn về tu vi, nàng ta là một người phàm tục, màm mình đã là đệ tử đóng cửa của Triều Vân Tông, tiền đồ vô lượng. Nhưng mà gần đây, Quyền sư huynh luôn cười với nàng ta, nói năng dịu dàng với nàng ta, luôn nhớ đến nàng ta, cũng luôn thiên vị nàng ta, dường như đã quên đi mất phía sau còn có một Thạch sư muội Thạch Quý San đã đau khổ chờ đợi hắn suốt mười năm.

Không sao, nàng tự nói với mình, Quyền sư huynh chỉ là nhất thời ham sự mới mẻ, bị dụ dỗ. Con đường tu tiên mênh mông, chỉ có tiên lữ mới có thể ở cạnh nhau lâu dài. Chờ đến khi hắn nhận ra tiên phàm khác biệt, hắn sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ lại nhìn về phía mình.

Nhưng mà bình ngọc nho nhỏ trên bàn này, dường như đã phá tan mộng đẹp mà nàng tự lừa mình dối người thành hàng ngàn mảnh nhỏ!

Bình ngọc này là lễ vật mà nàng tặng cho Quyền Thập Phương, bên trong có mười viên Tiên linh Cửu Chuyển Quỳnh Lộ hoàn, vốn là năm nàng mười lăm tuổi, Quận Vương Khánh Châu yêu thương con gái nên tặng cho con gái đến tuổi cập kê làm quà sinh nhật, con đường tu tiên nhiều nguy hiểm, hắn hy vọng con gái được bình an. Giá trị của mười viên đan dược này, bằng tổng thu vào năm năm của quận giàu có như Khánh Châu, hơn nữa cách mua cũng không phải là mua bằng tiền bạc, mà dùng nhiều loại kỳ trân dị bảo cực kỳ quý mới đổi được.

Quỳnh Lộ Hoàn là đan dược do đại sư luyện đan Tân phu tử dùng sáu sáu ba mươi sáu loại dược liệu hiếm có, lấy đan hỏa luyện chín lần mới tạo thành được, chỉ cần người bị thương chưa mất hồn phách mà còn một hơi thở, là có thể cứu cái mạng về.

Nàng không chút do dự tặng cho Quyền Thập Phương, mà đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ vẻ vui mừng trên mặt Quyền sư huynh. Lúc ấy nàng nghĩ thầm, đáng giá.

Mà hôm nay Quyền Thập Phương lại không chút do dự tặng lại cho Ninh Tiểu Nhàn. Từ nay về sau hắn không thể đi theo bảo vệ nàng, cho nên muốn dùng đan dược này để bảo vệ nàng sao? Quyền Thập Phương, tại sao ngươi lại dám quý trọng nàng mà coi rẻ ta như thế?

“Cái là hắn đưa cho ngươi?” Đây là câu khẳng định, giọng của nàng khô như gỗ.

“. . . . . Đúng vậy.” Mặc dù không biết vị trước mắt lại bị hỏng dây thần kinh nào rồi, nhưng mà Thạch Quý San có pháp lực, Ninh Tiểu Nhàn không muốn trêu chọc đến nàng ta.

“Cái này vốn là ta đưa cho hắn.” Lời Thạch Quý San nhỏ như đang nói mơ.

Ninh Tiểu Nhàn chợt hiểu ra, hóa ra là vì ghen. Nhưng mà xem ra Quyền sư huynh thật sự vô tình với vị Thạch sư muội này, nếu không cũng sẽ không đem quà tặng quý trọng của người ta tặng lại cho mình như thế. Mặc dù rất không nỡ, nhưng nàng cũng chỉ có thể nói: “Xin lỗi, ta cũng không biết. Nếu như Thạch sư tỷ muốn lấy lại, thì cứ cầm về đi.” Không cần phải hâm mộ thần đan của người khác. Luyện đan thần kỳ, nàng cũng sẽ có thể nhanh chóng học xong, không phải vì nàng thiên tư thông mình, mà bởi vì nàng có Trường Thiên.

Ánh mắt của Thạch Quý San dần đỏ lên. Chính là vẻ mặt này! Cho dù là đối mặt với Quyền sư huynh, Ninh Tiểu Nhàn cũng vẫn vân đạm phong thanh như vậy, vẻ mặt tựa như không thèm để ý, nhưng Quyền sư huynh lại một mực thích nàng ta. Vì sao thứ Ninh Tiểu Nhàn không cần, mà Thạch Quý San nàng lại nhất định phải cố gắng bất chấp, đau khổ mong cầu mà không được đây?

Một suy nghĩ nổ tung trong đầu nàng, sau đó khắc sâu vào trong thần trí của nàng, không thể dao động được nữa——–giết nàng ta!

Ninh Tiểu Nhàn nhìn vẻ mặt nàng ta biến ảo y như đèn kéo quân. Rất khó tưởng tượng vẻ mặt con người lại có thể không ngừng xuất hiện nhiều vẻ mặt bi thương, tức giận, tích tụ, điên cuồng, mê luyến, say mê, vui sướng đối lập nhau như vậy, với việc này nàng cũng chỉ có thể giải thích: Thạch Quý San nhập ma rồi.

Lại thấy đôi mắt đờ đẫn thật lâu của Thạch Quý San bỗng nhiên đảo đảo, nhìn về phía mình. Bên tai Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên truyền đến tiếng Trường Thiên gào to: “Bên phải, nhanh!”

Kinh nghiệm chiến đấu của Trường Thiên phong phú cỡ nào, nhìn thấy sát khí chợt lóe lên trong mắt Thạch Quý San, vai phải hơi nhích lên, đã biết nữ nhân này nổi lên ác ý, cũng nhìn thấu hướng kiếm của nàng ta. Một câu này gầm thét như sấm mùa xuân, trộn lẫn thần lực của hắn bên trong, có sự kinh hoảng, đánh thức pháp lực.

Ninh Tiểu Nhàn chưa từng nghe Trường Thiên kêu lớn như vậy bao giờ, cũng chẳng bao giờ ngờ tới giọng nói luôn trong trẻo lạnh lùng của hắn lại có thể mang theo nhiều sự lo âu, hoảng sợ và kiên quyết như vậy. Nàng không do dự, nghe lời hắn lắc người sang bên phải.

Thạch Quý San quả nhiên vung lên bảo kiếm hàn quang lập lòe, một kiếm này đâm thẳng về phía ngực nàng, vừa ác vừa độc, không chút lưu tình! Nàng ta dùng kiếm nhập đạo, tôi luyện mười năm, cho dù tu vi không tinh thâm như Quyền Thập Phương, nhưng bản lĩnh dùng kiếm tương đối cao, sao Ninh Tiểu Nhàn có thể tránh được?

Thần kiếm của tu sĩ đương nhiên là chém sắt như chém bùn, Ninh Tiểu Nhàn chỉ có sức nghiêng người, một kiếm này liền đâm thẳng vào dưới vai trái của nàng, vô thanh vô tức xuyên qua người nàng. Nếu như nàng không nghe lời Trường Thiên, nếu như nàng chỉ cần do dự một phần mười giây thôi, kiếm này sẽ đâm thẳng vào tim nàng, một chiêu mất mạng!

Thạch Quý San xuất kiếm quá nhanh, thanh kiếm này cũng quá sắc bén, Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy bả vai chợt lạnh buốt, đã bị ghim chặt lên tường. Sau đó, cảm giác đau đớn cả đời chưa từng trải qua nổ tung trên vai trái, trực tiếp, thô bạo, làm cho nàng đau đến run rẩy cả người, ngay cả kêu to cũng không nổi.