Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 2 - Chương 29: Nên ôm lấy nam nhân như vậy




Edit: Sakura hime
Beta: Tiểu Tuyền

Nàng đang cười đến vui vẻ thì đầu kia lập tức đã có người không vui.

Thạch Quý San rất căm tức. Nàng hôm nay đi ra ngoài trước tỉ mỉ ăn diện, kết quả Quyền sư huynh không thèm liếc mình lấy một cái, ba phen mấy bận lộ ra dáng tươi cười nhưng lại là dành cho nữ người phàm này! Nữ nhân này dựa vào cái gì phát hiện có yêu quái rình coi đằng sau phòng ốc hơn nàng, dựa vào cái gì có thể nói rõ từng chi tiết bên ngoài yêu quái như vậy, do đó khiến Quyền sư huynh coi trọng, còn mình là gì chứ?

Đáng giận nhất chính là, nàng ta dựa vào cái gì mà cũng lôi kéo được ông ngoại Quyền sư huynh! Đây chính là trưởng bối hắn tôn kính nhất, nếu ông ấy nói tốt cho mình, còn dễ hơn mình nói 100 câu với Quyền sư huynh.

Nàng nhìn chằm chằm Quyền Thập Phương, đương nhiên thấy hắn thừa dịp Ninh Tiểu Nhàn không có chú ý, quay đầu đi nhìn lén ánh mắt của nàng ta, mỗi một lần Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười, hắn đều sẽ cười theo, Ninh Tiểu Nhàn thỏa mãn được ăn ngon, hầu như hắn đều thu hết vào mắt. Quyền sư huynh cho rằng không có người biết, nhưng nàng lại hiểu trong ánh mắt của hắn bao hàm rất hiếu kỳ, yêu thích cùng sủng nịch, bởi vì nàng cũng như thế với hắn, thế nhưng hắn lộ ra biểu hiện này cho đối tượng không phải nàng, là nữ tử ngừơi phàm kia, nữ nhân xuất thân ti tiện, cái gì cũng tệ.

Nàng không thể chịu đựng được, đột nhiên thay đổi nét mặt tươi cười, nói với Hoàng lão tài:

“Lão gia tử, ngồi bên cạnh ngài là một vị đầu bếp đấy. Mấy ngày trước đây, Ninh cô nương nghe theo mệnh Mai chưởng môn, ở trong phái Xích Tiêu nấu tiệc chay đãi khách. Chúng ta nghe qua mọi người nói, món ngon bực này cho tới bây giờ chỉ thiên thượng mới có, nhân gian chỉ được vài lần nếm à?”

Trước kia nàng đã nghe Quyền sư huynh nói qua, ông ngoại không thích thức ăn chay, nhìn xem đồ ăn trên bàn yến tiệc không có món chay nào đã chứng minh điểm này. Ninh Tiểu Nhàn có thiên phú thì như thế nào? Nàng ta chỉ là bé gái mồ côi trong sơn thôn nhỏ, ngày bình thường trêu ghẹo điểm rau cỏ đậu hủ, quả cà cây nấm coi như cũng được, nàng có từng bái kiến chính thức các mặt của xã hội sao, đã từng thấy cái gì là sơn trân hải vị, tuyệt phẩm thực tu sao?

Hoàng lão tài khẽ giật mình, sau đó rất vui mừng. Năm nay ông đã 67 tuổi, tuổi này ở trong nhân loại đã coi là trường thọ. Hiện nay sự tình trong phòng phải tiết chế, vàng bạc tài bảo sờ trong tay cũng không nóng bỏng bằng trước kia, theo thời gian lão đầu càng thiếu sở thích đi, duy chỉ có “Ăn” là hạng nhất, sau đó càng chú ý rồi càng kén ăn hơn, hận không thể mỗi một ngày đều có thể nếm thức ăn tươi mới. Nhưng theo như lời ông nói, đó chính là “Ta còn được ăn ngon, chính mình còn sống.”

Hiện nay trước mặt tiểu cô nương này, rõ ràng có thể làm ra mỹ vị ngay cả chưởng môn tiên phái đều khen không dứt miệng, thì tối thiểu nhất trù nghệ cũng phải tương đương hai đầu bếp của mình. Trách không được chính mình ngay từ đầu thấy nàng đã cảm thấy rất hợp duyên rồi, hóa ra người đã già, trực giác dễ dùng nhiều hơn đầu óc.

Ông quét qua mấy người đang ngồi trên ghế, phát hiện mỗi người đều gật đầu, biết là Thạch Quý San nói không sai, lập tức một tấm mặt mo này cười như hoa, ngập ngừng nói với Ninh Tiểu Nhàn nói: “Ninh nha đầu cháu có thể bộc lộ tài năng cho lão phu thấy được không?”

Quyền Thập Phương cũng sửng sốt. Thạch Quý San có thể nghĩ đến điều này, đương nhiên hắn cũng có thể nghĩ đến. Hắn cũng muốn bảo vệ Ninh Tiểu Nhàn, nhưng mà từ nhỏ ông ngoại rất yêu thương hắn, là trưởng bối hắn tôn kính nhất, hắn cũng không muốn bác bỏ khát vọng của lão nhân, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì tốt.

Lúc này đám người Triều Vân tông lại tươi cười rạng rỡ. Tuy lời nói của Thạch Quý San vì làm khó Tiểu Nhàn, nhưng đối với bọn hắn mà nói thì là có lộc ăn rồi. Bữa tiệc ngày trước nàng ở phái Xích Tiêu làm đồ ăn tuy ăn ngon nhưng số lượng rất nhỏ, không kịp ăn mấy ngụm là thấy đáy rồi. Đằng sau mọi người mỗi lần nhớ lại, đều cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, lúc này lại có thể kiểm tra lại tay nghề của Ninh Tiểu Nhàn, đương nhiên bọn hắn cầu còn không được.

Mỗi người trên bàn cơm đều không có cùng suy nghĩ, nhưng khi bọn hắn nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn, lại cùng sợ hãi kêu lên một cái.

Nàng hơi cúi thấp đầu, mọi người lại có thể trông thấy mặt nàng đỏ bừng, đang nhíu lại lông mày, cắn môi, nước mắt đảo quanh mắt to đen nhánh, hiển nhiên chuẩn bị muốn khóc. Thạch Quý San ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, Ninh Tiểu Nhàn ăn mặc mộc mạc so với nàng ta thì đúng là có vài phần đơn sơ. Hiện tại hai vai tiểu nha đầu này rũ xuống, đúng là Tiểu Bạch hoa biết vâng lời, như người vô tội, lại khiến cho người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, tất cả ủy khuất, trong lồng ngực thản nhiên dâng lên một ý muốn bảo hộ, vừa muốn ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi nàng.

Giống đực ở đây cũng không nhịn được liếc trừng Thạch Quý San, oán hận nàng tại sao phải khi dễ tiểu cô nương này, trừng đến nỗi nàng không hiểu tại sao. Quyền Thập Phương lại càng không là đầu đất, nguyên nhân Thạch Quý San nhằm vào Ninh Tiểu Nhàn, trong lòng hắn biết rõ. Lập tức đã cảm thấy bởi vì mình mới khiến cho Ninh Tiểu Nhàn chịu cái oan khuất khó chịu, tức giận không thể phát tiết ra ngoài được, ánh mắt nhìn về phía Thạch Quý San lại càng rét lạnh.

Ma nhãn bội tại trước ngực nàng, Trường Thiên cũng nhìn qua không thấy nét mặt của nàng, giờ phút này thấy mọi người biểu hiện khác thường. Hắn mở miệng hỏi:

“Ngươi lại có chủ ý cái quỷ gì?” Giọng điệu mang ba phần hiếu kỳ. Tiểu nha đầu này mưu ma chước quỷ tầng tầng lớp lớp, lúc này mới yên tĩnh vài ngày? Lại bắt đầu tính toán người khác.

Ninh Tiểu Nhàn cố gắng duy trì lấy biểu lộ trên mặt, nhưng trong lòng đang cười lạnh.

Tốt ngươi cái Thạch Quý San, ngươi đây là buộc ta đoạt nam nhân với ngươi đúng không?

Từ thôn Thiển Thủy đi ra, nàng không muốn tranh chấp với người khác, cho nên khắp nơi nhường nhịn. Kết quả lão hổ không phát uy, thì bị coi như con mèo bệnh?

Quả nhiên người thiện bị người lấn, nếu nàng không biểu hiện có chút tài năng ra, không biết nữ nhân này còn muốn khinh bỉ nàng, chửi bới nàng như thế nào. Loại người này, chỉ có bị giáo huấn một trận thì mới biết được tôn trọng người như thế nào, kính sợ người như thế nào.

Trong lòng nàng lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng chỉ cần mặc quần áo xinh đẹp, dùng mấy bộ son phấn đắt đỏ, cách ăn mặc giống như tuyệt đại giai nhân, có thể làm cho đám nam nhân chiều chuộng ngươi sao? Hôm nay hãy để cho bà cô dạy ngươi, muốn câu dẫn nam nhân, dùng một chiêu ăn hết mọi thứ”

“Đó chính là —— tốt lành mà giả vờ đáng thương. Chỉ cần thành công khơi dậy ý chí muốn bảo hộ của giống đực, thì hắn sẽ cảm thấy ngươi đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn, đặc biệt vô tội, đặc biệt cần phải thân cận, đặc biệt cần phải trìu mến, sau đó sẽ cảm thấy ngươi đặc biệt đáng yêu, đặc biệt cùng hắn có tiếng nói chung, hắn nhìn ngươi thế nào cũng sẽ không cảm thấy phiền chán.”

“Loại kết quả này là vận dụng kỹ xảo tinh diệu của tâm lý học hiện đại, cái loại ngươi tự cho là cao quý còn hết lần này tới lần khác đưa ánh mắt si ngốc trông mong nhìn bóng lưng hắn có thể so hay sao?”

Lập tức nàng nhỏ giọng nói với Hoàng lão tài: “Ta từ nhỏ lớn lên ở quê hương, trong nhà nghèo khổ, chớ nói là thấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn quý trọng, mà ngay cả nghe đều chưa từng nghe nói.” So với mọi người Triều Vân tông, thân thế của nàng rất đáng thương, một câu nói kia lại khơi dậy đồng tình của nam nhân.

“Quyền sư huynh và Hoàng đại nhân tốt với ta như vậy, các vị sư huynh Triều Vân tông cũng đều khen ngợi tay nghề của ta, ta không nên bêu xấu mới đúng, thế nhưng mà. . .” Nàng công khai gọi “Quyền sư huynh”, chỉ sợ tức giận người nào đó, kết quả gặt hái được hai tiếng đồng thanh “Hừ”, một tiếng đến từ chính ghen tỵ tràn đầy Thạch Quý San, một cái khác lại đến từ Trường Thiên trong Thần Ma ngục đang quan sát quá trình.