Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 2 - Chương 26: Yêu quái làm loạn




Hiển nhiên hắn không biết ý ngầm trong lời nói: “Không rõ ràng lắm. Ta bị phong ấn quá lâu, yêu quái mới xuất hiện ta không nhận ra.” Nói xong có chút ít thẫn thờ.

Bây giờ nàng ta nên làm gì? Hắn cho ra đề nghị chỉ có bốn chữ: “Khoanh tay đứng nhìn.”

“Nhưng đó là hai mạng người đấy.” Cơ bản tinh thần trọng nghĩa, nàng vẫn phải có.

“Ngươi muốn biến thành người thứ ba?”

“. . . Không muốn.” Hắn vẫn luôn trực tiếp như vậy, khiến người ta câm họng.

“Quyền Thập Phương đã nói việc này giao cho hắn xử lý, ngươi không đếm xỉa đến tốt rồi, hắn đã tu luyện đến Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, ứng phó yêu quái ở đây quá thừa thãi. Chớ quên, mục tiêu của ngươi là đi về phía tây. Đi đường nhiều, ít sinh sự.”

Nàng cảm giác sai sao? Hình như mỗi lần Trường Thiên nhắc tới Quyền Thập Phương, giọng điệu không tốt lắm.”Ta chỉ nghĩ, nếu có thể thu yêu quái này vào Thần Ma ngục, đó cũng là một món thu hoạch.”

“Để hắn xung phong, ngươi mượn gió bẻ măng nhặt điểm lợi nhỏ là tốt rồi.”

“Ngươi cũng nghĩ như vậy?” Thần thú không đều là rất kiêu ngạo sao, lúc nào hiểu được ở đằng sau người khác kiếm lợi rồi hả?

“Bổn quân chỉ thay ngươi nghĩ như vậy mà thôi.” Hắn phản bác.

Nàng sững sờ trong chốc lát, mới hỏi Trường Thiên một nghi vấn đã giấu từ lâu: “Vì sao yêu quái muốn ăn thịt người?” Vấn đề này có chút ngu đần, Trường Thiên sẽ không hỏi lại nàng: vì sao người hải ăn cơm chứ?

Cũng may, hắn không có nói như vậy.

” Tu sĩ nhân loại có nhập hồng trần tu luyện đạo tâm mà nói, yêu quái cũng giống như vậy.” Hắn chậm rãi nói, ” Trùng thảo thú cầm trưởng thành tới tầm 200 tuổi sẽ thành yêu, 500 tuổi có thể hóa thành hình người. Từ nay về sau phải vào đời, tiếp nhận hồng trần cuồn cuộn tu luyện, tu vị mới có khả năng tiến thêm một bước tăng trưởng. Đã vào đời, chắc có nhiều người bên cạnh hắn. Chắc chắn sẽ có yêu quái không địch nổi thú tính, muốn khát máu sát sanh.”

“Muốn trở thành đại yêu, một dựa là vào hấp thụ linh khí của trời đất để tăng trưởng tu vị, hai dựa vào ăn lẫn nhau để cướp đoạt tu vi, ngược lại không có hứng thú với người phàm.”

Quá kinh hãi rồi, đại yêu quái tầm đó còn có thể ăn tươi? ! Nàng không nhịn được mà nghĩ , bản thân Trường Thiên đã nếm qua bao nhiêu yêu quái?

Nàng lắp bắp rất lâu mới hỏi: “Ngươi đã ăn qua thịt người?” Muốn nàng tưởng tượng Trường Thiên cao quý lãnh diễm bắt lấy trái tim nhân loại từng miếng từng miếng ăn tươi, cái này quá phá hư mỹ cảm rồi!

“Chưa từng. Bổn quân từ trước đến nay xem thường nhân loại, khinh thường đi ăn.” Quả nhiên là cách nói biểu đạt uyển chuyển của Trường Thiên, “Ta không ăn” nàng cũng thở dài một hơi, nếu như hắn ăn qua thịt người, như vậy lúc nàng ở cùng hắn nhất định sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Nàng định đi ra cửa tiệm ăn cơm, hiện tại chỉ có thể ở trong khách sạn rồi. Vì vậy gọi tiểu nhị đưa chút ít thức ăn ngon đặc sắc của huyện Tứ Bình ra, cơm thì không cần. Gạo Vân Hương có thể cải thiện thể chất của nàng, nàng phải ăn mỗi ngày, tranh thủ sớm một ngày có thể tiến vào Hóa Yêu tuyền, hấp thụ thần lực. Trước khi rời khỏi thôn Thiển Thủy, nàng đã bỏ nồi niêu xoong chén vào tầng thứ năm của Thần Ma ngục, chuẩn bị ở bên trong nấu cơm. Dù sao gạo Vân Hương cũng là gạo tiên phái Xích Tiêu không truyền ra ngoài, màu sắc lại rất đặc thù, nếu có người đã thấy nàng tự tiện nấu đồ ăn, nói không chừng sẽ rước lấy phiền toái.

Nhưng nàng đã gọi hai phần đồ ăn, trong đó muốn đưa cho Trường Thiên một phần. Nhân viên cửa tiệm cao thấp ngắm nàng vài lần, nghĩ thầm cô nương thon thả như vậy lại tham ăn, thật sự là hiếm thấy!

Đối với ăn cơm, Trường Thiên vẫn lộ ra vẻ không được tự nhiên. Nhưng cuối cùng khi nàng đang phàn nàn “Rau nhút canh thịt băm không thơm, con cá này cũng không có hương vị” thì đem thức ăn quét sạch sẽ rồi.

===========

Tuy huyện Tứ Bình chỉ là cái huyện, nhưng lại là cửa khẩu then chốt nam bắc, mỗi tháng họp chợ một lần cũng định ở chỗ này, lượng người lưu động vốn không nhỏ. Hôm nay ánh mặt trời rất tươi đẹp, vì vậy chiếu rọi nhân gian sáng rỡ, phảng phất phủi hết mọi tội ác.

Tuy nét mặt ưu tư, nhưng người đi đường cũng không bởi vì xảy ra hai vụ án mạng mà giảm bớt. Người chết như đèn diệt, người sống còn phải vì sinh kế mà bôn ba. Dưới chân Ninh Tiểu Nhàn cũng bước không ngừng.

Trường Thiên không nhịn được hỏi: “Đây là đi về hướng đông của huyện?”

“Hắc hắc, ngươi phát hiện ah.” Nàng chột dạ. Lúc ra cửa đặc biệt đưa tay vuốt ve tóc mai, chính là vì chặn ma nhãn, không cho hắn thấy phương hướng, kết quả nàng vẫn đánh giá thấp cảm giác phương hướng của người ta.

Bên trong giọng nói của hắn có nhàn nhạt không vui: “Tối hôm qua bổn quân nói với ngươi như thế nào?”

“Ta biết rõ nha, nhưng mà nói không chừng ta có thể giúp đỡ thì sao?” Nàng là thiếu nữ đẹp đến từ Địa Cầu, đã xem nhiều phim trinh thám, bọn người Quyền Thập Phương phát hiện không ra manh mối, có lẽ nàng có thể thấy thì sao? Nàng tranh thủ thời gian đoạt lần mở miệng thứ hao của Trường Thiên nói, “Nói trở lãi, ta không đi tới hiện trường án mạng, sao có thể tìm được Quyền Thập Phương? Làm sao biết hắn tiến triển ra sao?”

Nàng biết gấp hạc giấy ah, hơn nữa tuyệt đối gấp đẹp hơn Quyền Thập Phương nhiều. Có thể nàng không có linh lực, gấp đẹp hơn nữa cũng không cách nào khiến nó bay lên đi tìm Quyền Thập Phương truyền âm, chỉ có thể dùng hai chân đi tìm hắn thôi.

Trường Thiên đã trầm mặc. So với tu sĩ thì người phàm muốn làm chuyện gì đúng là không dễ dàng gì.

Huyện Tứ Bình không lớn, trí nhớ của nàng lại tốt, rất nhanh liền đi tới thị trấn phía đông. Nhưng mà cái miệng giếng kia ở nơi nào? Nàng hỏi liên tiếp vài người qua đường, đối phương đều như gặp quỷ rồi quay đầu bước đi, còn đưa tay chỉ nàng như thiếu nợ họ.

Thật sự là không có lễ phép ah! Nàng thầm nghĩ. Nàng tự có biện pháp, nếu giếng bị dùng để vứt xác, thì khẳng định ở vị trí vắng vẻ.

Nàng men theo tường thành, quả nhiên ở trong bụi cỏ đã tìm được một cái miệng giếng. Bên giếng còn ngồi cạnh một người.

Nàng cũng nhớ rõ người này, là một trong những sư đệ của Quyền Thập Phương hôm qua, tuổi chỉ có mười lăm, sáu tuổi, lớn lên mày rậm mắt to.

Đối phương cũng nhìn thấy nàng, đứng lên đi về phía nàng bắt chuyện: “Ninh cô nương, buổi sáng tốt lành ah.”

Ai nha, tiểu tử này không có tật xấu mắt cao hơn đầu của sư tỷ hắn, rất tốt!

Hắn cười rất cởi mở, lộ ra hai hàm răng trắng, chủ động giới thiệu nói: “Ta gọi Dư Diêu, Quyền sư huynh bảo ta đến xem hiện trường, hắn đi bên kia lấy ghi chép của nha môn, Ninh cô nương cần ta giúp cái gì không?”

Nàng lắc đầu nói: “Ở đây là chỗ tú tài táng thân sao?” Cỏ tranh ở chỗ này mọc rất cao, cơ hồ che lấp miệng giếng. Chỉ là trong cỏ tranh có một dấu vết lôi léo rõ ràng, uốn lượn đến miệng giếng. Nếu như không phải đoạn đường cỏ tranh này đều đổ rồi, nàng cũng không nhìn tới cái miệng giếng này.

“Không sai. Chắc không phải là chỗ giết người, nhưng cuối cùng là bị ném vào trong giếng. Thi thể do ngỗ tác nghiệm đã qua, hiện tại đã nhập liệm.”

“Nghe nói máu toàn thân đều bị hút khô rồi?”

” Tin tức của Ninh cô nương thật sự là linh thông.” Đại khái là lo lắng nàng sợ hãi, Dư Diêu an ủi “Chớ lo lắng, có chúng ta ở đây, ngươi rất an toàn.”

Đối với việc hắn xuất ra thiện ý, nàng mỉm cười đáp lại nói: “Biết yêu quái nào làm không?”

Dư Diêu trầm ngâm nói: “Quyền sư huynh phỏng đoán, rất có thể là Bức yêu.”

Bức yêu? Thật là, ha ha, Dơi Hút Máu biến thành yêu quái, giống như cũng nghe nói qua rồi.