Ninh Thư Trùng Sinh

Chương 8: Quên lãng




Có người nói, rằng nếu khổ sở thì không cần phải nói cho người khác biết, bởi vì người khác sẽ không quan tâm, thế nhưng nỗi khổ của tôi, hết thảy nguyên do đều là vì anh.

—–1-31

“Bác trai đã khỏe chưa?”

Ninh Thư gật đầu, dời mắt khỏi những trang sách, nhìn về phía người đàn ông tây trang giầy da trước mặt mình: “Vâng, miệng vết thương đã khép lại, tin là không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn.”

“Vậy là tốt rồi.” Lý Nghiêm Hi gật nhẹ, giọng khẽ khàng như gió.

Không rõ vì sao trong nháy mắt đó, Ninh Thư cảm thấy cả thế giới trở nên yên lặng hẳn đi, tiếng kèn ô tô trên phố hoàn toàn biến mất, tiếng nói cười của người đi ngang qua ngoài phố trở nên im ắng, ngay cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đáng yêu treo trên tường cũng ngưng bặt, trong đôi mắt cậu chỉ còn bóng dáng của người đó, không cách nào quên được.

Bầu không khí tiếp tục lặng ngắt, nhưng trong cái sự yên tĩnh ấy lại mang theo sự an bình đến lạ, nếu không phải chuỗi chuông gió nơi cửa tiệm đột ngột vang lên, Ninh Thư cảm thấy thời gian có lẽ sẽ cứ như vậy mà lắng đọng lại mãi.

Một gã đàn ông mặc vest đen bước vào, cho dù lúc này mới sáu giờ sáng, người nọ vẫn đeo cặp kính đen như cũ, gương mặt cẩn thận và nghiêm nghị càng thêm giống phần tử của giới xã hội đen. Ninh Thư nghiêng đầu nhìn ông ta đi thẳng vào rồi dừng lại bên cạnh Lý Nghiêm Hi, giọng nói cung kính và nghiêm túc: “Thưa ngài, sắp tới giờ hội đàm với công ty bên Thái Bình Dương rồi.”

Lý Nghiêm Hi ừ một tiếng, buông xuống hộp sữa đã uống gần hết xuống, người đàn ông đeo kính đen nọ lập tức rút bóp ra, lúc chuẩn bị trả tiền thì bị anh đưa tay ngăn lại.

Ninh Thư im lặng đứng say quầy, nhìn anh ta vói tay vào túi áo của mình, lấy ra một cái bóp da màu đen, từ trong đó rút ra tờ tiền mệnh giá năm mươi, sau đó đưa cho cậu.

Thối lại tiền lẻ cho anh ta, phát hiện đối phương ấy vậy mà lại cầm lại tiền lẻ và vài đồng xu bỏ vào cái bóp da vừa thấy đã biết có giá trị xa xỉ kia.

Bỗng, Lý Nghiêm Hi đột ngột ngẩng đầu lên, chạm phải tầm mắt kinh ngạc của Ninh Thư, anh nhẹ cong khóe môi, cười nói: “Tôi đi trước, ôn tập cho tốt nhé!”

Ninh Thư gật đầu, nhìn theo cái dáng xa dần của anh ta.

Trong cuộc đời cậu chưa từng gặp qua nhân vật lớn nào, cấp bậc cao nhất mà cậu từng gặp có lẽ chính là hiệu trưởng trường học của cậu, dạng cậu ấm con trời như Lý Nghiêm Hi, có một số người có lẽ cả đời cùng cực cũng không nhất định có thể nói được một câu với anh ta, thế mà cậu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại gặp người này thường xuyên đến vậy.

Vận mệnh, có đôi khi làm cho người ta không cách nào tính trước được như thế đấy.

Sung sướng, đau khổ, bất đắc dĩ, tuyệt vọng.

Đó đều là thứ tình cảm mãnh liệt nhất của con người.

Bóng dáng Lý Nghiêm Hi đã khuất hẳn hoàn toàn, Ninh Thư vẫn đứng ở nơi ban đầu ấy, tầm mắt dừng lại trên cửa kính, bên ngoài ngựa xe như nước, vẫn phồn hoa và náo nhiệt như vậy. Tâm trạng mãnh liệt một cách khó hiểu ban đầu sớm đã nguội lạnh, chỉ còn vài tia bàng hoàng sót lại trong đó, không cách nào xua đi được.

Mùa hè ở thành phố này rất oi bức, tâm trạng của mọi người cũng theo đó trở nên nôn nóng và dễ tức giận, từ trong tiệm đi ra, cậu chợt thấy được cậu thiếu niên cỡ tuổi mình đang đánh nhau bên đường, miệng không ngừng mắng chửi, câu nào câu nấy cũng có ba mẹ trong đó, thật đúng là có hiếu.

Cậu đứng ngay cửa tiệm, nhìn trong chốc lát, cuối cùng quyết định giúp đỡ một lần.

Hai cậu thiếu niên bị mấy cậu nam sinh cao to vây quanh đã sắp chống đỡ không được, nếu tiếp tục đánh rất có thể sẽ trực tiếp ngất đi. Ninh Thư quay người trở vào trong tiệm, ấn vào nút báo động, vài người đang đánh hăng say nghe thấy tiếng còi hú lập tức tản ra chạy trốn, bỏ lại hai kẻ thua ngồi bệt dưới đất với vẻ mặt thê thảm.

“Ai mượn mày xen vào?” Cậu trai tóc hồng trong hai người nhìn về phía Ninh Thư vừa ra khỏi tiệm, cất giọng hung hãn.

Cậu trai còn lại vội giữ chặt cậu ta, “Tinh Không, không được nói vậy.” Lại vội nhìn về phía Ninh Thư đang đứng một bên, trên mặt nở nụ cười hòa nhã, “Cám ơn cậu.”

Ninh Thư liếc nhìn bọn họ một cái, xoay người đi theo hướng về nhà.

Cậu rất muốn học được cách lạnh lùng, thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu lại nhớ tới mình của kiếp trước, thân hình gầy gò đi giữa một trời đầy tuyết là bóng dáng mà cậu không cách nào quên đi được. Là cảnh trong mơ, nhưng chân thật đến mức khiến người muốn bật khóc.

Cậu vẫn nhớ rõ mùa đông năm ấy, tuyết rơi nhiều như hoa mai nở rộ, tự do mà lạnh lẽo rơi xuống đất, từng con gió mang theo bông tuyết vô tình thổi đến, khiến người ta có cảm giác ngay cả xương cốt cũng đông cứng thành băng.

Đó là quá khứ mà cậu không muốn nhớ lại, luôn vào lúc cậu lơ đãng mà ùa về, phá hoại và hủy diệt cậu một cách ác liệt nhất.

Nhà của cậu cách con phố nơi cậu làm rất gần, chỉ cần mất bảy phút Ninh Thư đã đứng trước cánh cửa nhà cũ nát của mình, trầm mặc giây lát mới quay đầu ra sau, nhìn hai cậu thiếu niên đã theo cậu qua ba con phố, “Còn có chuyện gì sao?”

Hai người trước mắt có gương mặt đẹp như tạc, quần áo giản đơn mà sang trọng, trong đôi mắt có sắc thái tương tự, chỉ có vẻ mặt là khác nhau một trời một vực.

“Xin chào, tôi là Tinh Dương, cậu ấy là Tinh Không – em trai tôi, cậu đã cứu chúng tôi, vậy có thể giúp chúng tôi thêm một chút không?” Cậu trai dịu dàng lúc nãy nhìn Ninh thư, tiếng nói nhẹ nhàng tựa như gió xuân, rõ ràng vẻ mặt rất bình thường, thế mà cứ như đang nở nụ cười vậy, Ninh Thư nhíu mày, không nói gì.

Cuối cùng, vẫn là cậu thiếu niên tên Tinh Không kia thiếu kiên nhẫn, nhìn cái vẻ mặt “đúng là phiền phức” của nam sinh không lớn hơn mình là bao trước mắt, lập tức quay sang chỗ khác hừ một tiếng, “Tinh Dương, chúng ta đi!”

Tinh Dương khó xử nhìn cậu ta, lại nhìn Ninh Thư cách đó không xa, vừa định nói chuyện, chỉ nghe tiếng nói khẽ chậm rãi truyền lại: “Muốn tôi làm gì? Nói tôi nghe thử một chút.”

Nghe xong lời này, Tinh Dương lập tức nở nụ cười vui vẻ, ngay cả Tinh Không đang đeo bộ mặt thối thối cũng khó được mà dịu xuống, Tinh Dương vội lôi kéo Tinh Không đi lại, cười nói: “Tụi này chỉ muốn cậu giúp bôi thuốc giùm thôi, để vậy về nhà chắc chắn là không được rồi, sẽ bị anh hai giết chết!”

Ninh Thư tròn mắt, kinh ngạc với từ “giết chết” trong miệng đối phương.

Có lẽ đã nhận ra mình lỡ lời, Tinh Dương vội cười giải thích: “Anh lớn rất dữ, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể giết chết người khác.”

Ninh Thư thản nhiên trả lời, đưa hai người vào nhà.

Đối với ngôi nhà đơn sơ và rách nát này, hai người Tinh Không Tinh Dương ngoại trừ lúc mới vào thì kinh ngạc ra, còn lại cũng không tỏ ra gì nữa cả. Ninh Hoài Đức thấy con trai dẫn hai đứa nhóc cùng tuổi trở về thì có hơi kinh ngạc.

“Ba, đây là Tinh Không với Tinh Dương, bạn học của con.” Ninh Thư giới thiệu.

Tinh Dương lập tức ngoan ngoãn thưa: “Con chào chú.” Ngay cả Tinh Không với cái bộ dáng xù lông cũng khó được thành thật thưa một tiếng.

Ở mặt kết bạn này, Ninh Thư cho tới giờ vẫn luôn là bên bị động, đã từng, cậu cũng có những người bạn vô cùng thân thiết, thế nhưng luôn vì gia cảnh và tính cách mà từ từ xa cách, dần dà, cậu đã không còn nghĩ tới việc tìm kiếm một người bạn tri kỉ trong trường nữa. Ninh Hoài Đức mặc dù ít nhiều đã phát hiện việc này, rồi lại vì cuộc sống phải vất vả bôn ba mà quên mất, giờ thấy con dẫn bạn học về nhà, tự nhiên thật sự vui mừng, vội đứng dậy và nói: “Đây là lần đầu Tiểu Thư đưa bạn về nhà đấy, hai đứa con ngồi, ngồi đi, chú đi rót nước cho hai đứa.”

“Chú đừng vội, tụi con là bạn thân nên sẽ không khách sáo đâu ạ.” Tinh Dương hiểu chuyện nói, nhìn thoáng qua bụng vẫn còn bao một lớp băng gạc của ông, lập tức bình tĩnh dời tầm mắt.

Ninh Thư ngồi ở một bên thấy, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

“Tụi con đây là… bị thương sao? Sao lại bị như vậy?” Ninh Hoài Đức lúc này mới chú ý tới vệt màu trên gương mặt hai cậu thiếu niên đẹp trai, kinh ngạc hỏi.

Hai anh em đồng loạt lộ ra vẻ xấu hổ, không biết phải giải thích thế nào đây, Ninh Thư vội bước qua kéo hai người kia lại, nói với cha mình: “Hôm qua trường con có trận đấu bóng rổ, lúc đấu không cẩn thận nên đụng vào, ba, ba nghỉ trước đi, con bôi thuốc cho hai cậu ấy xong sẽ làm bữa sáng.”

Lợi dụng khoảng trống lúc cha trả lời, Ninh Thư vội vàng dắt hai người về phòng.

Trong lúc Ninh Thư ra ngoài tìm thuốc bôi, Tinh Không và Tinh Dương ngoan ngoãn ngồi trong căn phòng không tới năm mét vuông này, ngay cả đứng lên cũng sợ sẽ đụng phải đầu. Chốc sau, Ninh Thư đẩy cửa vào, cầm trong tay tuýp thuốc bôi ngoài da đã dùng gần hết và một chậu nước sạch.

Lúc bị đánh, Tinh Dương lao thẳng tới ôm Tinh Không vào trong ngực, cho nên Tinh Không chỉ bị trầy da một chút, còn vết thương của Tinh Dương thì nặng hơn, Ninh Thư chỉ cần lấy nước sạch rửa vết thương cho Tinh Không, rồi thoa thuốc lên là xong việc.

Về phần Tinh Dương, Ninh Thư nhìn thấy mấy vệt hồng hồng dưới cổ cậu ta, cậu nhíu mày, vói tay lấy một chút thuốc cẩn thận thoa lên trên đó, cơ thể Tinh Dương lập tức khẽ run lên, Tinh Không thấy, vội vã chồm người qua giữ chặt tay Tinh Dương, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận, ngoài miệng lại cậy mạnh: “Rõ ràng yếu vậy, còn cố tình che cho em, anh đúng là làm em mất mặt.”

Tinh Dương nghe xong, vẫn cười dịu dàng như cũ: “Anh không muốn nhìn thấy Tinh Không bị thương.”

Tinh Không mím môi, mắt nhìn sang chỗ khác không nói câu nào.

Hai người kia, rõ ràng là anh em, sao lại làm cho cậu có loại cảm giác kỳ quái như vậy? Ninh Thư vừa thoa thuốc vừa nghĩ, cái cảm giác kỳ lạ nọ vẫn quanh quẩn trong đầu, mãi không xua đi được.

“Xong rồi, các cậu có thể đi.” Cuối cùng, Ninh Thư dọn dẹp tuýp thuốc và chậu nước, thản nhiên lên tiếng đuổi người.

Tinh Dương nhìn lên mu bàn tay được người cẩn thận thoa đều thuốc mỡ, cười nói: “Hôm nay cám ơn cậu nhé, tụi tôi còn chưa biết tên của cậu.”

Ninh Thư khựng lại, xoay người nhìn cậu ta, “Tôi thấy chúng ta về sau có thể sẽ không gặp lại, cho nên không cần nói tên đâu.”

Hai người kia, rõ rằng vẫn còn bộ dáng trẻ con, lại lơ đãng toát ra vẻ mặt khôn khéo, đó là là một loại kín đáo và khó hiểu chỉ có ở những người sinh ra trong những gia tộc lớn mới có, không hiểu sao làm cho cậu cảm thấy bất an, làm cậu không muốn tới gần họ, cậu cứ luôn có cảm giác rằng nếu đến quá gần họ thì sẽ có thứ gì đó sẽ chậm rãi áp sát mình từng chút từng chút một.

Nụ cười trên gương mặt Tinh Dương cứng đờ, Tinh Không đứng một bên vẫn luôn không mở miệng đột nhiên lên tiếng: “Cậu là Ninh Thư đúng không?”

Cơ thể vô thức dừng lại, Ninh Thư nhìn về phía cậu ta, không lên tiếng.

“Cậu là Ninh Thư? Là cậu thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết trường tụi tôi?” Tinh Dương đi đến cạnh cậu, hỏi một cách kinh ngạc. Ninh Thư nhìn cậu ta, nói: “Hai người học ở cao trung Phong Kỷ?”

“Đúng.” Tinh Dương cười trả lời.

Ninh Thư nhíu mày, xoay người ra khỏi phòng, hai anh em cũng đi ra theo. Ninh Hoài Đức vẫn còn ngồi trong vườn, ba người đứng trong căn phòng miễn cưỡng có thể coi là phòng khách của nhà họ Ninh, trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời trải khắp sân vườn, càng tôn thêm sự u ám của những tia sáng trong phòng. Ninh Thư đưa lưng về phía cửa, biểu tình trên gương mặt mơ hồ không rõ, tiếng nói trong trong mà nhàn nhạt, “về sau đừng tùy tiện đánh nhau, trời sáng rồi, tôi phải tới trường học ôn, cho nên sẽ không giữ các cậu lại ăn sáng.”

Mấy lời thẳng thừng này cũng không làm cho hai người trước mắt không vui, Tinh Dương cười nói: “Trước kia luôn nghe người ta nói “Ninh Thư nhà người ta này Ninh Thư nhà người ta nọ”, hôm nay rốt cuộc cũng thấy được người thật.”

“Nghe nói cậu thi rớt Bắc đại, chỉ kém một điểm, có thật không?” Tinh Không ôm cánh tay, dựa vào cạnh bàn, vẫn cái kiểu ra vẻ như cũ.

Tuy rằng đây là sự thật đã định, nhưng bị người khác không kiêng dè nói thẳng ra như vậy, trong lòng vẫn có chút khó chịu, càng nhiều chính là không vui, hai thằng nhóc quỷ vô tình cứu được hồi sáng này thế nhưng cứ như thế mà hạch hỏi cậu.