Bóng cha đã khuất hẳn sau cửa phòng rồi mà Ninh Thư vẫn còn đứng yên ở đó.
Cậu không biết liệu là ba mình có nhìn ra được gì hay không, nhưng mà lời của ông phải chăng đã nói rõ, là ba đã không phản đối chuyện cậu qua lại với Lý Nghiêm Hi đúng không nhỉ?
Nếu thật vậy thì dĩ nhiên là tốt, chỉ có điều cậu sợ một ngày nào đó khi cha biết được đứa con trai duy nhất của ông yêu một người đàn ông khác, liệu rằng ông có chịu đựng nổi cơn sốc này không đây?
Nếu thật sự có ngày đó, cậu nên lựa chọn như thế nào?
Giữa gia đình và tình yêu, rốt cuộc cậu phải chọn bên nào mới có thể giảm bớt đi cảm giác tội lỗi trong lòng?
Sáng hôm sau lúc Ninh Thư vẫn chưa rời giường đã thình lình nghe thấy tiếng reo của vài đứa trẻ bên ngoài, cậu dụi mắt ngồi dậy, khung cửa sổ khép hờ phủ lên một lớp tuyết trắng muốt, trên mặt đất tuyết cũng đọng lại một tầng thật dày, trận tuyết đầu mùa cùa năm nay rốt cuộc cũng đã đến rồi.
Cậu đứng lên khoác áo vào người, đoạn đi tới đẩy hai cánh cửa nửa mở kia ra, cả vùng trời trắng xóa tức khắc đập vào mắt.
Ngoài cửa sân có thể thấy được bóng mấy đứa trẻ nô đùa trốn chạy, trên mặt đất, trên cành cây, cả trên mái nhà đều là những mảng trắng muốt thật đẹp, Ninh Thư bất giác nở nụ cười, không biết giờ này Lý Nghiêm Hi đã thức dậy chưa, có nhìn thấy được thế giới đẹp đẽ này hay không nữa?
Cậu tựa cửa ngắm thêm chốc lát nữa rồi mới quay về thay đồ và ra khỏi phòng, cha đã đi làm rồi, căn nhà có hơi trống vắng.
Sau khi ăn bữa sáng đơn giản, Ninh Thư cầm chứng minh ra ngoài.
Theo như ý của Trác An Nhiên thì người ta sẽ dỡ bỏ cả khu phố này, vậy nên tìm nhà chỉ có thể kiếm chỗ nào xa hơn, Ninh Thư lại nhớ về mình của đời trước, ở trong căn phòng dưới tầng ngầm của Bắc Kinh đến tận mười hai năm, hiện giờ cậu đã không có quá nhiều đòi hỏi với chỗ ở nữa, có chỗ che gió che mưa là được. Cha cậu dĩ nhiên cũng không có gì yêu cầu, ông đã quá quen với những ngày cơ cực, đại khái cũng trở thành cái nếp mất rồi.
Nghĩ đến đây, không khỏi tăng nhanh tốc độ, từ cửa ra đi hết hai con phố có một trạm xe, cậu lên xe bus, giờ vẫn chưa phải là giờ cao điểm nên trên xe cũng chẳng có bao nhiêu khách, người người ai cũng lẻ tẻ ngồi rải rác. Ninh Thư tìm một ghế sát cửa sổ ngồi xuống, dõi mắt mông lung ra ngoài ô cửa kính, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, chiếc xe bon bon chạy để những khung cảnh hai bên đường lại phía sau, những người đi đường cùng vô vàn cửa tiệm cũng theo đó lướt nhanh qua mắt cậu.
Thế gian này thỉnh thoảng rất sôi nổi, nhưng trong cái sôi nổi ấy lại khiến người ta dâng lên cảm giác không chân thật.
Cậu siết chặt tay, đến độ nó khẽ phát run.
Ngay cả nằm mơ Ninh Thư cũng chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình lại yêu một người đàn ông hệt như Thần ấy.
Cái gọi là định mệnh, có lẽ chính là chỉ những điều như thế này.
Nhớ lại nụ cười ấm áp của người ấy, Ninh Thư không kềm được cong môi nở nụ cười.
Xuống tại trạm số 27, cậu ngước nhìn lên, trời khá âm u, thêm cả những bông tuyết to bằng ngón tay cái người rơi xuống liên tục, từng bông từng bông phủ lên cả đầu và vai, nom thật đẹp mắt.
Trên mặt đất đã được các công nhân vệ sinh dọn sạch, chỉ còn vài đống tuyết dồn lại nơi góc đường. Ninh Thư bước vào một công ty bất động sản, từ bữa giờ cậu vẫn luôn đọc tài liệu về mặt này, sau khi phân tích hết đủ loại, chỉ còn lại công ty môi giới bất động sản Vĩnh Liên này là thu tiền hoa hồng thấp nhất, hơn nữa xác suất thành công tương đối cao, càng quan trọng hơn, chỗ này có số lượng nhà cần bán lại nhiều nhất.
Sự nhận biết của Ninh Thư về thành phố này vẫn luôn gói gọn trong khu dân cư nhỏ nơi cậu sống, còn về hết thảy những nơi khác cậu đều không quen thuộc, thay vì tìm kiếm lộn xộn không đầu không đuôi, chẳng thà trực tiếp tới công ty môi giới càng tiện với bớt việc hơn, bên môi giới có lẽ sẽ yêu cầu trả một mức phí nhất định, nhưng đây cũng là cách duy nhất mà giờ cậu có thể nghĩ ra được.
Sau khi nói rõ yêu cầu của mình, nhân viên bên này lập tức đưa ra cho cậu một số lựa chọn, cậu nhìn qua, không phải giá quá cao thì cũng là nhà quá lớn, không phù hợp cho lắm với điều cậu muốn.
Lại nhìn thêm chốc lát nữa, vừa định chuẩn bị ra khỏi thì có một người trông như là quản lý thình lình đi về phía cậu, “Tôi là quản lý ở đây, tên Vương Đào, xin hỏi có phải cậu cần tìm nhà bán lại đúng không?”
Ninh Thư quay sang nhìn nhân viên đang có vẻ khá kinh ngạc bên cạnh mình, từ tốn đáp: “Đúng rồi, nhưng nhà của quý công ty với tôi mà nói không được lý tưởng cho lắm.”
“Là thế này, chỗ tôi vừa vặn mới có một tứ hợp viện nhỏ cần người thuê, chủ nhà là hai vợ chồng đã sang Mỹ để chăm sóc cho cháu trai, nên trong một khoảng thời gian sẽ không về nước, nếu cậu có ý muốn thuê thì giờ tôi có thể dẫn đường cậu qua đó xem một chút.” Nghe Ninh Thư đáp, người quản lý này có vẻ như hơi sốt ruột, anh ta nói nhanh cực kì, sợ cậu chạy mất không bằng.
Ninh Thư nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta, “Thế nhưng vừa rồi nhân viên của công ty đã đưa hết toàn bộ tin thuê nhà cho tôi xem rồi, không có tứ hợp viện mà anh đây nói.”
Vương Đào mím môi, đột nhiên cười bảo: “Là vầy, căn tôi nói vừ mới đăng tin cho thuê, nên nhân viên chúng tôi chưa kịp cập nhật tin tức.”
Ninh Thư quan sát người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình, âm thầm cân nhắc trong giây lát cuối cùng mới gật đầu, “Vậy cũng được, nhưng anh cho tôi xem tin cho thuê nhà trước đi, tôi muốn tìm hiểu một chút về giá thuê.”
Nghe vậy, Vương Đào bèn dẫn cậu vào phòng quản lý, sau đó đưa hợp đồng thuê nhà cho cậu xem, Ninh Thư đọc thật cẩn thận, tầm mắt dừng lại chỗ tiền thuê vài giây, sau đó ngước lên nhìn người quản lý ngồi đối diện thắc mắc: “Ở mục tiền thuê này có phải là đánh máy sai rồi không?” Nói rồi đưa tờ hợp đồng trong tay qua cho anh ta, tiện tay chỉ luôn dãy số ở mục tiền thuê nhà.
Vươn Đào rướn người nhìn thoáng qua, đoạn giải thích: “Chủ nhà không phải cho thuê vì tiền, mà chỉ là muốn tìm một người tốt lại đàng hoàng thôi, nói thẳng ra là tìm một ai đó giúp chăm sóc ngôi nhà, nên dĩ nhiên tiền thuê phải rẻ một chút không phải sao, chứ không dưng ai lại muốn tới coi nhà giúp chứ, cậu nói đúng chứ?”
Ninh Thư gật đầu, không nói thêm gì.
Chốc sau, cậu mới hỏi thêm lần nữa: “Giá nhà ở thành phố này cho tới giờ vẫn không giảm, cho dù muốn tìm ai đó tới coi nhà đi chăng nữa thì một ngàn nhân dân tệ cũng quá rẻ, quản lý Vương, anh chắc chắn là bên anh không đánh sai số chứ?”
Vương Đào khoát tay, “Chắc chắn không có, trong vườn của chủ nhà có trống rất nhiều hoa cỏ, thêm cả vài gốc cây lớn, bà ấy là người hoài cổ, xem số hoa cỏ này như mạng sống của mình, vậy nên bà ấy cũng nói với tôi là chỉ muốn tìm người nào biết chăm sóc, một là người thuê có chỗ ở lại, hai là có thể giúp bà ấy trông chừng mớ hoa cỏ này, để khi bà ấy từ nước ngoài về chúng nó không phải chết, đây không phải là tiện cả đôi đường à?”
Ninh Thư nghe xong cũng cảm thấy có lí, nhanh chóng đứng dậy khỏi sô-pha, “Thế thì phiền anh dẫn tôi đi xem phòng vậy.”
Tứ hợp viện nhỏ mà Vương Đào nói nằm sau một dãy nhà cao tầng, cách nơi cậu đang ở non nửa cái thành phố, tuy rằng đường đi có hơi xa, nhưng cũng đã là chốn bồng lai hiếm thấy nơi đô thị phồn hoa ồn ã này, hơn nữa nơi này không hề nhỏ chút nào, trong mắt cậu nó đã gấp hai ngôi nhà cũ kia của cậu rồi, trong vườn quả thật trồng rất nhiều hoa, có một số đã tàn úa, còn một số thì vẫn ngạo nghễ đứng thẳng trong thời tiết rét căm của mùa này, Ninh Thư liếc mắt phát hiện trong vườn hoa nhỏ nơi góc sân có trồng khoảnh lớn hoa mai, nom thật cao ngạo và xinh đẹp giữa một vùng tuyết trắng có phần âm u ngày hôm nay.
Vài gốc cây lớn nọ trong vườn đã rụng hết lá, chỉ còn lại những cành trơ đứng giữa gió lạnh, nhìn có phần cô tịch.
Ngoại trừ cửa chính bên ngoài, ba mặt còn lại đều là phòng ở, bên trong được quét dọn rất sạch, đầy đủ gia cụ, giữa nhà chính còn có ghế sô-pha tám phần mới cùng một tivi màu, Ninh Thư đi xem dần hết cả các phòng, đoạn mới quay sang nói với Vương Đào – người đã theo mình đến đây, rằng: “Quản lí Vương, anh biết Lý Nghiêm Hi đúng không?”
Vương Đào sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ cậu sẽ hỏi vấn đề này, vài giây sau mới cười đáp lời cậu: “Ai lại không biết CEO khu Châu Á của tập đoàn Thiên Dương chứ.”
Ninh Thư lẳng lặng nhìn anh ta mà không nói gì, mãi một chốc sau mới dời mắt sang những đóa mai mùa đông đang nở rộ trong góc, nhẹ giọng: “Khi nào thì tôi có thể dọn vào ở được?”
“Lúc nào cũng được.” Vương Đào có phần vội vã, Ninh Thư gật đầu, sau đó lại nhìn anh ta: “Quản lý Vương, cám ơn anh.”
“Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi mà.” Vương Đào cười nói, mồ hôi lạnh từ trên trán lặng lẽ chảy dài xuống dưới.
“Vậy tiền thuê một năm tôi tổng cộng phải trả bao nhiêu?”
Vương Đào nhìn cậu, “Thật ra tiền thuê thì không gấp, cậu có thể trả theo từng tháng, chỉ cần một năm trả đủ một ngàn nhân dân tệ thì thôi, còn về phí môi giới thì cậu trả năm mươi nhân dân tệ là được.”
Ninh Thư khẽ nhíu mày, “Năm mươi? Phí trung gian của quý công ty không phải là từ hai trăm trở lên sao? Chẳng lẽ một trăm năm mươi còn lại quản lý Vương đây định tự bỏ tiền túi ra sao?”
“À…” Vương Đào hiển nhiên là không biết làm sao đáp lại vấn đề sắc bén này của thiếu niên, cào cào tóc, cười gượng: “Hôm nay công ty chúng tôi có chương trình thu hút khách hàng đó mà.”
Ninh Thư không nói thêm gì nữa, lại nhìn tứ hợp viện này thêm lần nữa, nghĩ tới đây sẽ là nơi mà cậu và cha ở sau này, không khỏi cảm thấy phiền muộn, cậu không thích chuyển nhà, bởi vì nơi nào đã ở quen rồi sẽ không kìm được mà sinh ra sự ỷ lại, rối rắm của cha không phải là cậu không biết, nhưng nếu có thể ra khỏi chốn đó, nút thắt trong lòng cha có phải sẽ được cởi bỏ hay không?
Bất kể ra sao, cậu cũng phải thử một lần.
Không thể cứ mặc cho cha kẹt mãi trong tấm lưới mà người phụ nữ đó bện ra, nếu không bước ra khỏi quá khứ được, thì sẽ không có cách nào bắt đầu cuộc sống mới.
Sự thương cảm cùng hoài niệm thỉnh thoảng dâng lên trong đôi mắt đục ngầu của cha là thứ mà cậu không thể vờ như không thấy.
Không ngờ mới tìm một lần mà đã tìm được nhà, nên trong người cậu chỉ đem theo có ba trăm nhân dân tệ, trừ đi phí trung gian năm mươi, còn lại hai trăm rưỡi chỉ đủ trả hai tháng tiền nhà mà thôi, Vương Đào dường như cũng không để ý, ngay cả tiền cọc cũng không bắt cậu trả, ngược lại còn khoái trá lấy hợp đồng cho cậu ký, lúc ra về còn nhiệt tình muốn đưa cậu tới nhà, bị cậu không chút do dự từ chối.
Lúc ra khỏi công ty môi giới, trời cũng đã về chiều.