Tầm giờ này phần lớn người đi chợ đều là các bác gái lớn tuổi, vậy nên một tổ hợp như Ninh Thư và Lý Nghiêm Hi đương nhiên trở thành điểm tập trung cho mọi người chú ý.
Bắt gặp tầm mắt đánh giá từ xung quanh đổ dồn về, Ninh Thư thầm thở dài, người đi bên cạnh mình xuất sắc quá tuyệt đối cũng không phải chuyện tốt gì, tới đi mua thức ăn cũng không yên được.
Người đàn ông kế bên thì cứ tỏ ra như chẳng phát hiện gì, đi sát theo cậu, trong tay xách chiến lợi phẩm của họ, nhẹ giọng hỏi cậu: “Trưa bác trai có về nhà ăn cơm không?”
Ninh Thư lắc đầu, “Ba ăn trưa ở quán luôn, phải tới tối mới về.”
Anh ừ một tiếng, tiếp tục hỏi: “Sức khỏe bác ấy vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, từ lúc đi làm trong tiệm ăn, nụ cười trên mặt hình như mỗi lúc một nhiều hơn rồi.” Đây là lời thật lòng, chẳng biết có phải vì cuộc sống đã có chút gì đó để gửi gắm rồi hay không mà nhìn cha đã có sức sống nhiều hơn trước kia, đáy mắt cũng đã sáng hơn, đây quả thật là chuyện đáng mừng.
“Vậy thì tốt, trà anh đưa lần trước đã uống hết chưa? Hôm nào anh lại mang thêm cho em.”
Ninh Thư có hơi ngượng ngùng, tất nhiên là không thể nói anh nghe chuyện hộp trà đó bị cha cất tuốt ở ngăn trên cùng của tủ chén được, đành phải qua loa đáp lời anh, Lý Nghiêm Hi chợt quay sang nhìn cậu, “Có phải bác trai có ý kiến gì với anh không?”
Lý Nghiêm Hi là ai? Chỉ cần quan sát vẻ mặt cùng với cách cậu tìm từ trả lời mình cũng đã đoán được phần nào rồi, lần này Ninh Thư không tiện ậm ờ chi nữa, gật gật đầu xem như đồng ý với câu hỏi của anh.
Người bên cạnh lặng im mất vài giây, mới đưa tay xoa xoa mái tóc đen mượt của cậu, “Đừng tự làm mình áp lực, bên phía bác trai tới lúc anh sẽ sắp xếp.”
Ninh Thư sửng sốt, tức khắc hiểu được ý anh là gì, nhanh chóng bảo: “Có thể chậm lại một chút không?”
Ánh mắt anh trầm xuống, nhẹ giọng trả lời cậu: “Được.”
Thái độ hợp tác của đối phương khiến Ninh Thư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tình trạng của cha vừa mới chuyển tốt, qua năm họ sẽ bắt tay vào việc chuyển nhà, nếu ngay giai đoạn mấu chốt này mà để ba biết được chuyện của cậu và Lý Nghiêm Hi, kết quả đó nội tưởng tượng thôi cũng khiến cậu không cách nào an ổn được.
Quyết định như tế này có lẽ sẽ hết sức không công bằng với anh, nhưng nó lại là cách duy nhất mà bây giờ cậu có thể nghĩ ra được.
“Em muốn đợi tới lúc thích hợp nhất mới nói cho ba, ba…”
Câu giải thích của cậu bị ngắt ngang bởi bàn tay anh đang che trên miệng, chỉ nghe giọng anh nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Chuyện này không cần phải giải thích, anh hiểu.”
Ninh Thư mím môi, nuốt lại câu tiếp theo xuống bụng.
Trong lòng lại phủ thêm một tầng cảm động, người đi cạnh bên cậu đây rõ ràng là “rồng trong biển người”, ấy thế anh đối vởi cậu quá đỗi săn sóc, quá đỗi dịu dàng; cả đời này, nếu có thể luôn nắm lấy đôi tay đó thì hạnh phúc biết bao nhiêu.
Chợt, cậu nhớ tới người gọi là “vợ chưa cưới” trong miệng Lý Phong Kình, chỉ e là cũng như cậu, nhìn ra được sự săn sóc cùng dịu dàng không ai thay thế được ở nơi anh, thế nên mới đột nhiên muốn trở về đấy chăng?
Cậu nghĩ, Lý Nghiêm Hi có lẽ đã biết cậu biết chuyện vợ chưa cưới của anh, thành thử ra mới quay lại đây thêm lần nữa khi họ mới chỉ vừa tách ra cách đó không lâu, nghĩ thôi cũng biết nhất định là cái miệng rộng của Lý Phong Kình lén báo cho anh rồi. Nếu đối phương đã không đề cập tới nửa chữ, vậy cậu sẽ vờ như không biết chuyện gì, bất kể ra sao, cậu không phải ngưỡi keo kiệt, Lý Nghiêm Hi đã không nói, vậy hẳn là anh có lý do riêng của mình.
Hai người xách thức ăn về nhà, trong lúc Ninh Thư bận bịu trong bếp thì Lý Nghiêm Hi cũng đứng bên cạnh giúp cậu một tay.
Chẳng qua, diện tích trong bếp thật sự không được rộng, một người đứng thôi cũng đã chật rồi, hai người đứng cùng lúc nội xoay người thôi cũng đụng trúng đối phương, mỗi lần như vậy sẽ lại là một hồi triền miên.
Ninh Thư đưa tay lau lau khóe miệng dính đầy nước bọt, trừng mắt liếc người đàn ông đang đứng cười đến sáng rực gương mặt kia, rõ là hai người họ mới yêu đương chưa được bao lâu, thế mà ở chung hoàn toàn không có ngăn cách và xấu hổ, ngược lại cứ như thể đã yêu nhau lâu lắm rồi vậy, vừa tự nhiên vừa thân mật.
Đợi đến khi hai món một canh được bê lên bàn ăn đã là chuyện của một tiếng sau.
Ninh Thư lấy chén trước mặt Lý Nghiêm Hi xới cơm rồi đưa lại cho anh, Lý Nghiêm Hi cười cầm lấy, bắt đầu ăn cơm.
Ngoài kia là không khí rét mướt, trong phòng lại đầy ắp ấm áp và ngọt ngào, hai người im lặng ăn cơm, Lý Nghiêm Hi luôn thích gắp rau cho cậu, Ninh Thư mặc dù nhíu mày nhưng vẫn ăn hết các món anh gắp cho mình, cả căn phòng yên ắng mà an bình, ti-vi nơi góc phòng đang phát một khúc hát xưa cũ, vang vọng khắp mỗi một ngóc ngách nhà.
Sau khi ăn xong, Ninh Thư đứng trong bếp rửa chén, bỗng nghe có tiếng động ngoài cửa, hình như là cha cậu đã tan làm về.
Cậu vội vã chạy ra, vừa vặn thấy cha đứng trong sân, còn Lý Nghiêm Hi thì mới bước ra từ trong nhà.
Ninh Thư không quên là cha có chút kiêng dè anh, đang tính bước qua thì nghe Lý Nghiêm Hi lên tiếng chào: “Bác trai, lâu quá không gặp bác.”
Ninh Thư rõ ràng thấy khóe miệng cha co rút vài cái, đoạn mới dịu nét mặt, cười hỏi lại anh: “Nghiêm Hi đó à, sao hôm nay lại có rảnh tới chơi vậy?”
Lý Nghiêm Hi thì vẫn cười nhẹ như trước, “Con có việc bên này cần làm, trùng hợp gặp được Ninh Thư nên ghé qua đây thăm bác trai, vừa nãy mới biết được thì ra bác đã đi làm trong một quán ăn rồi.”
Lời này của anh nói đến là cẩn thận, Ninh Hoài Đức nhất thời cũng không tìm ra được câu nào để bác lại, đành phải bảo: “Ngoài này lạnh, vào nhà ngồi thôi.”
Lý Nghiêm Hi cười dạ một tiếng, tiếp đó theo sau cha Ninh quay vào nhà, Ninh Thư đứng ngay cửa phòng bếp, cuối cùng mới thở phào được.
Thật ra thì cha hẳn là rất thích Lý Nghiêm Hi, dù sao sự xuất sắc của anh ấy không cần cố ý dựng lên cũng dễ dàng hiểu rõ được, một người giỏi giang lại nội liễm như vậy luôn là sự tồn tại hoàn hảo nhất trong cảm nhận mỗi người. Cha dè chừng Lý Nghiêm Hi đến vậy, hẳn cũng vì người đàn ông này vô duyên vô cớ lại đối với cậu, còn đặc biệt săn sóc gia đình một cách khó hiểu mà thôi.
Trước kia có lẽ cậu không hiểu vì sao anh lại chịu tốn nhiều tâm tư nhường ấy, ngay khoảnh khắc anh hôn cậu, sự thật đương nhiên đều được công bố hết cả.
Nhưng, giờ vẫn chưa thể nói cho cha biết, còn chưa tới lúc.
Dọn xong bếp, Ninh Thư pha hai chén trà bưng lên nhà, cha cậu và Lý Nghiêm Hi đang nói chuyện gì đấy, thấy cậu bước vào, cha nhìn cậu hỏi: “Hôm nay con không phải đi học à?”
“Trường cho nghỉ rồi ạ.” Ninh Thư đặt hai tách trà xuống bàn, nhẹ giọng trả lời ông.
“Trường học sớm vậy đã cho nghỉ rồi?”
Ninh Thư gật đầu, nói dối mà mặt đến là tỉnh, “Hiệu trưởng phải đi công tác, nên để con về tự ôn bài ạ.”
Ninh Hoài Đức mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn tin vào lời con trai giải thích.
Lý Nghiêm Hi thì quay đầu ra chỗ khác, ý cười lặng lẽ tràn ra khóe miệng.
Ninh Thư liếc xéo anh một cái sắc lẻm, sau đó quay sang cha mình, “Ba, hôm nay sao ba về sớm vậy?”
Nghe con mình hỏi, Ninh Hoài Đức nói nhỏ: “Không có gì đâu, ba về lấy vài món đồ thôi.”
Trông vẻ mặt của cha vẫn bình tĩnh, cậu không hỏi thêm nữa, còn Lý Nghiêm Hi ngồi gần đó thì nhìn ông cất giọng lễ phép: “Công việc ở nhà ăn của bác trai thế nào rồi?”
“Cũng được, mọi người đều là hàng xóm với nhau, cũng sẽ giúp để ý một chút.” Lúc Ninh Hoài Đức nói về công việc của mình trên gương mặt sẽ sáng hơn mọi khi, ngay cả trong ánh mắt cũng có tinh thần.
Lý Nghiêm Hi nhìn thoáng sang Ninh Thư, cậu lập tức hiểu được ý anh.
Xem ra cha thật sự rất hợp với công việc ở quán ăn, vậy cũng tốt, đỡ hơn ngồi nhà một mình suy nghĩ miên man, huống chi hai cha con cậu sắp chuyển khỏi khu này, phải đi tìm nhà ở tạm thời, dù đã được cấp một khoản tiền đền bù khá lớn, nhưng số tiền cần để tìm một căn nhà cũng không phải số lượng nhỏ gì cho cam.
E là giờ phải bắt tay tìm nhà ngay thôi, bằng không đợi tới đầu xuân năm sau cậu và cha chắc phải trôi giạt ngoài đường mất.
“Vậy thì tốt quá rồi, bác trai cần phải chú ý giữ sức khỏe, đừng làm việc vất vả quá.” Lời Lý Nghiêm Hi nói chân thành vô cùng, Ninh Thư không tự giác mỉm cười, chợt bắt gặp đôi mày cha khẽ cau, nụ cười lần nữa biến mất, Lý Nghiêm Hi cũng nhìn thấy nhưng không hỏi ra, chỉ là lẳng lặng nhìn thoáng qua cha vợ tương lai của mình, đoạn cười đề nghị: “Nghe nói là bác trai thường ngày thích đánh cờ, không biết hôm nay có hứng thú đánh một ván với con không?”
Vẻ mặt Ninh Hoài Đức vốn còn đang có phần bất ngờ, nghe lời đề nghị xong tức khắc trở nên vui ngay, ông hỏi lại: “Là Ninh Thư nói sao? Thường thì chú không thích gì, chỉ thích mỗi này.”
Ninh Thư thì lại ngạc nhiên thật, ngẫm lại một chút rồi cũng yên lòng, nói vậy hẳn anh ấy cũng đã chuẩn bị sẵn cả rồi.
Vì cậu, anh ấy thế mà điều tra rành mạch cả tới những chuyện nhỏ nhặt này, đây quả thật là phong cách của Lý Nghiêm Hi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Bảo không cảm động là giả, từ khi mẹ cậu dứt khoát bỏ đi, cha thì bận bịu với kế sinh nhai, cậu đã chưa lần nào trải qua cảm giác được ai đó nâng niu trong tay mà yêu thương rồi, người đàn ông tên Lý Nghiêm Hi này – chỉ với một câu, một hành động đơn giản thôi – đã khiến sự thỏa mãn chất đầy như núi trong lòng cậu, đây hẳn là tình yêu nhỉ?
Quý trọng những gì đáng quý trọng, bảo vệ những gì cần bảo vệ, giản đơn như thế mà thôi.
Mọi khi cha hay đánh cờ với các bác hàng xóm, nên trong nhà không có bộ cờ vây nào.
Lý Nghiêm Hi ra ngoài trong chốc lát, không bao lâu lại quay trở vào nhà, trong tay có thêm một bộ cờ.
Bộ cờ đó dĩ nhiên là cờ mới, sợ là anh ấy chuẩn bị sẵn từ sớm rồi, cha cậu thì lại có niềm yêu thương nhiệt tình với môn này đến lạ thường, thành ra hai người nhanh chóng bắt đầu trận đấu.
Ninh Thư ngồi nhìn một chốc, thiệt tình là không mấy hứng thú với loại hoạt động này, bèn lấy sách ngồi kế bên đọc, xung quanh thật yên lặng, chỉ còn tiếng các con cờ di chuyên trên bàn, nhàn nhạt mà chậm rãi dao động khắp cả căn phòng.
Ninh Hoài Đức và Lý Nghiêm Hi vẫn đánh đến khi trời nhá nhem tối mới dừng lại, có lẽ là do từ nãy giờ thắng suốt chưa thua trận nào nên tâm trạng ông tốt vô cùng, còn giữ Lý Nghiêm Hi lại ăn tối.
Thấy quan hệ giữa cha và anh có vẻ hài hòa hơn chút rồi, tảng đá đè nặng trong lòng Ninh Thư rốt cuộc cũng dỡ xuống.
Sau bữa tối, Lý Nghiêm Hi ngồi thêm chốc nữa rồi ra về.
Đêm đông lúc nào cũng rét mướt, Ninh Thư đưa anh ra cửa, dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt anh lúc nhìn cậu sâu thẳm lại đầy mê hoặc, khiến người ta không tự chủ được chìm đắm trong đó.
“Từ ngày mai không phải tới trường nữa?” Lý Nghiêm Hi ngắm cậu, nhẹ giọng hỏi.
Ninh Thư gật đầu, nhớ lại chuyện ban sáng, hình như cậu hơi xúc động rồi thì phải.
Chỉ là nghe tới chuyện vợ chưa cưới của anh, lập tức như bị mất đi lí trí vậy.
Người đàn ông đối diện đột ngột cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi hơi hé ra của người yêu, đoạn rời đi ngay, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, không khí quanh họ bắt đầu dao động, Ninh Thư ngẩng lên, đón lấy ánh mắt đầy ý cười của người yêu, thình lình cậu nhướn chân, nhanh gọn đặt môi mình lên môi anh – hôn.
Động tác đó liền mạch lưu loát, khiến cho người đàn ông chưa hề chuẩn bị ấy phải khẽ giật mình, sau lập tức ôm lấy vòng eo gầy gò của thiếu niên, đẩy sâu nụ hôn của hai người.
Giữa đêm đông tĩnh lặng, trên con đường vắng vẻ, có bóng đôi người ôm chặt lấy nhau, hai đôi môi quấn quýt mê say, thật lâu thật lâu cũng chẳng chịu rời.
Rốt cuộc Lý Nghiêm Hi mới không nỡ mà buông cậu thiếu niên trong lòng mình ra, những ngón tay tỗn dài vuốt ve gương mặt mềm mại của cậu, lại lần nữa cúi xuống hôn đôi môi xinh đẹp ấy, tần ngần hồi lâu mới chịu lui về, “Có chuyện gì nhớ gọi cho anh, trong điện thoại em có số của anh.”
Đợi cậu gật đầu tỏ vẻ hiểu được rồi anh mới lái xe rời đi trong lưu luyến.
Khi cậu quay vào nhà, cha vẫn còn ngồi đó.
Thấy cậu, ông mới bảo: “Đầu xuân năm sau phải chuyển nhà rồi, từ mai chúng ta bắt đầu tìm nhà đi.”
Ninh Thư gật đầu, “Trường con cho nghỉ rồi, vừa vặn con có thời gian để tìm, ba cứ yên tâm đi làm.”
Ninh Hoài Đức ừ một tiếng, đoạn từ từ đứng dậy về phòng nghỉ ngơi, khoảnh khắc khi ông sắp vào phòng thì bỗng dừng lại, thanh âm có chút xa xăm mơ hồ: “Ninh Thư, con lơn rồi, ba cũng không phải là muốn phải xen vào chuyện kết bạn của con, chỉ cần con biết bản thân mình đang làm gì là được.”