Tiễn ba anh em nhà họ Quang về, Ninh Thư mới quay vào nhà chuẩn bị dọn dẹp lại một chút rồi đến tiệm tiện lợi làm thêm, cũng không biết Lý Nghiêm Hi xin nghỉ cho cậu mấy ngày, đợi lát qua đó trước tiên hủy bỏ xin nghỉ đã, tuy rằng cơ thể vẫn thường thấy bủn rủn, chỉ là cuộc sống dù sao thì vẫn phải tiếp tục.
Lúc Ninh Thư ra khỏi nhà thì cha vẫn chưa về, cậu cố ý đi vòng hai con phố, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt của nhà ăn ở bên kia đường có thể nhìn rõ dáng cha đang đứng dọn bàn, khách vừa mới đi, trên bàn là một mớ hỗn đọn, thế nhưng trên gương mặt ông vẫn luôn nở nụ cười, cậu nhìn trong chốc lát, sau đó mới xoay người đi về hướng khác.
Cậu đã nhìn thấy ảnh cha thời trẻ, trên tờ hôn thú của ông, khi đó ông vẫn còn rất trẻ, gương mặt chưa có nếp nhăn, ánh mắt vô cùng có thần, ông đối diện ống kính nở nụ cười. Nếu không phải cuộc đời quá mức vô thường, cậu nghĩ, cha hẳn cũng có thể có một thanh xuân đầy sức sống như mọi người, chứ không phải già nua lại tang thương như ông của hiện giờ.
Có lẽ, con người sinh ra chỉ là vì nhiệm vụ, kết hôn, sinh con, nuôi dưỡng, sau đó thì đến cái dốc bên kia của cuộc đời.
Hoàn thành bốn nhiệm vụ này rồi, một đời người cũng đã đi xong.
Cậu từ lúc sinh ra đã là trách nhiệm của cha, giờ trách nhiệm này trưởng thành rồi, là lúc nên để gánh nặng này được gỡ xuống hai bờ vai ông.
Khi cậu đến tiệm tiện lợi, ông chủ mấy tháng nay không thấy mặt bất ngờ cũng ở đây, ông chủ là một người đàn ông ngoài bốn mươi, tính cách hiền lành, lộ rõ bụng bia, thấy Ninh Thư bước vào, cười nói với cậu, “Ninh Thư đó à, chú ngóng con mãi, rốt cuộc con cũng tới rồi.”
Còn chưa hiểu tại sao, Ninh Thư đã nghe chú ấy nói tiếp: “Đợt trước anh trai con nói con xin nghỉ luôn còn làm chú giật cả mình đây, cứ nghĩ con làm việc không vui vẻ, ai ngờ là phải chuẩn bị thi, sao rồi? Có chắc chắn không?”
Ninh Thư chưa kịp tỉnh táo lại từ hai chữ “nghỉ làm”, nghe thấy câu hỏi cuối của ông chủ mới miễn cưỡng dạ một tiếng trả lời, cậu từ chức hồi nào? Sao tới cậu cũng không biết vậy? Còn anh trai gì nữa? Từ bao giờ mà cậu có anh trai thế này!!!
Gương mặt Lý Nghiêm Hi đột nhiên hiện lên trong đầu, Ninh Thư hơi chút buồn bực, người này có phải quan tâm nhiều quá rồi không?
“Đây, tiền lương của con đây, chú tính luôn một tháng cho con, cầm về rồi ôn tập cho giỏi nhé, cần ăn thì phải ăn, đừng tiết kiệm.” Ông chủ vừa cười nói vừa đưa cho cậu một phong bì giấy.
Ninh Thư nghe xong, vội nói: “Chú, chú tính luôn lương một tháng cho con là quá rồi, nhiều nữa con không lấy đâu.”
“Chậc, cầm đi, đừng có gì cũng không nỡ xài, con chú năm đó thi đại học cứ như là đi đánh giặc không khác, ăn không ngon ngủ không yên, tuy rằng học tập quan trọng hơn, nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe nữa, cơ thể mới là vốn liếng của cách mạng, nếu thân thể suy sụp còn đi thi cái gì, con nói đúng không?” Ông chủ nói rồi nhất quyết nhét tiền vào tay Ninh Thư.
Cậu cúi đầu nhìn phong bì trong tay mình, nó nặng đến mức khiển lòng cậu nghèn nghẹn, chỉ phải rầu rĩ đáp lời chú chủ tiệm, “Cám ơn chú.”
“Coi coi cậu nhóc này, về nhà ôn tập cho tốt, muốn làm thêm thì đợi tốt nghiệp rồi vào công ty lớn, ngồi làm văn phòng thôi, haha.” Ông chủ vỗ vỗ vai cậu, trên bàn tay mang theo ý động viên, Ninh Thư gật đầu, “Con biết rồi, cám ơn chú.”
“Đừng khách sáo, nói tới thì, anh trai con đang làm công việc gì vậy?”
Ninh Thư nhìn chú ấy khó hiểu, nghe thấy chú ấy lại hỏi: “Chú nhìn người chuẩn lắm, anh trai con nhất định là thu nhập rất cao đúng không? Lúc tới đi chiếc xe tới mấy trăm vạn, còn nói với chú con sắp phải thi đại học, đi ra trải nghiệm cuộc sống tới đây là chấm dứt.”
Nghe xong lời này Ninh Thư không khỏi bật cười, người trong miệng ông chủ là Lý Nghiêm Hi không sai đi đâu được, chỉ có người đó mới có phong cách gọn gàng, dứt khoát lại để người ta không cách nào phản bác lại kiểu như vậy.
Trên đường về, Ninh Thư lại tới quán ăn cha đang làm, sau khi biết được ông đã tan làm thì cậu mới về nhà.
Không biết vì sao, tiền lương cất trong túi, mà cậu thì giờ phút này lại muốn nhìn thấy Lý Nghiêm Hi, muốn kể hết tâm tình của mình cho anh nghe, tuy rằng công việc không còn khiến cậu có đôi chút phiền muộn, nhưng thấy được sự cổ vũ trên gương mặt chú chủ tiệm cùng với những lời động viên ấy, khiến cậu cảm động đến lạ.
Rõ ràng là một người xa lạ hoàn toàn không quen thuộc, miễn cưỡng nói quan hệ thì cũng chỉ là quen hệ giữa người thuê kẻ mướn mà thôi, lại rộng rãi và chăm sóc cậu như thế, cha nói đúng, trên đời này quả thật người tốt tương đối nhiều hơn một chút.
Về nhà, cha đang xem tivi trong phòng, thấy cậu bước vào, không khỏi thắc mắc: “Hôm nay không làm thêm à?”
Ninh Thư lấy phong bì trong túi ra đưa cho cha, “Dạo này bài vở càng ngày càng căng thẳng, con sợ trễ nãi việc học nên nghỉ việc trong tiệm tiện lợi rồi.”
Ninh Hoài Đức không vươn tay lấy, chỉ là nói với con: “Con lớn rồi, mấy việc này tự con quyết định là được, tiền con giữ đi, nên xài cứ xài, đừng tiết kiệm.”
Ninh Thư cười, rút ra hai tờ trong phong bì, sau đó lại đưa phong bì tiền qua cho cha. Ninh Hoài Đức do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy, “Vừa mới hình như cha thấy xe của cậu Lý, cậu ấy có phải tới tìm con không?”
Âm thầm khựng lại một chút, Ninh Thư vội hỏi: “Cha nhìn thấy ở đâu ạ?”
“Mới một tiếng trước, lúc dọn bàn thì thấy.” Sau đó ông lại đọc biển số xe lên, đó đúng thật là số xe của Lý Nghiêm Hi, chỉ là buổi chiều anh vừa chở cậu về, sao buổi tối còn có thể xuất hiện ở gần đây? Chẳng lẽ là có tiệc xã giao gì nhỉ?
Mặc dù khó hiểu nhưng Ninh Thư thật tình là không nghĩ gì nhiều, cha lại nói: “Cậu ấy dạo này không có tời tìm con chứ?”
Ninh Thư lắc đầu, nói trái lương tâm: “Không có ạ.”
Ninh Hoài Đức tựa hồ là thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, cậu Lý này là một người có tài, thái độ làm người cũng tốt, chỉ là…”
Cậu tự nhiên biết ý của câu nói đã bị giản lược kia, đại khái là thân phận bọn họ quá chênh lệch không thích hợp làm bạn vân vân… trong lòng mặc dù hiểu rõ, nhưng cậu cứ không khống chế được mình, muốn nhìn thấy, muốn nói với người ấy, dù không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng kề bên thôi cũng đã là một chuyện quá tốt rồi.
Ninh Thư không nói gì thêm nữa, ngồi với cha thêm một chốc rồi rửa mặt đi ngủ.
Hôm sau, vừa mở mắt ra là đã sáng, kim đồng hồ trên tường chỉ đến số chín, Ninh Thư tới bữa sáng cũng không nghĩ tới nhanh chóng ôm sách chạy ra ngoài, mới chạy tới cửa nhà đã đụng phải người đang đi tới, sách trong tay rớt hết cả xuống đất, cậu cũng chẳng kịp giải thích mà vội khom người xuống nhặt, không ngờ là đối phương nhanh hơn, tay hai người cùng cầm trúng một quyển sách, Ninh Thư mới chú ý tới ngón tay thon dài đẹp mắt của người đó, trên ngón út đeo một chiếc nhẫn mã não khiến cậu ngạc nhiên ngước lên nhìn, đón lấy là ánh mắt dịu dàng của đối phương.
“Hôm nay Phong Kình đi công tác, em ôm sách là muốn đi đâu?” Thanh âm trầm thấp của người ấy xuyên qua không khí vang thẳng vào màng tai, hai người cách nhau quá gần, ngay cả hơi ấm phả vào mặt khi đối phương nói chuyện cũng có thể cảm nhận được rõ rệt, Ninh Thư đỏ mặt, vội vã đứng dậy, “Tôi quên mất.”
Lý Nghiêm Hi cũng đứng dậy theo cậu, cầm sách trong tay, nhìn về phía cậu thiếu niên với gương mặt ửng đỏ đối diện, khe khẽ bật cười, “Cũng may là tôi đến đây trước, chậm chút nữa e là không gặp được người rồi.”
Thấy vẻ mặt cậu khó hiểu, người đàn ông tốt tính nói thêm: “Quên rồi sao? Tôi nói cuối tuần sẽ chở em tới vài chỗ.”
Lúc này cậu mới nhớ ra, Lý Nghiêm Hi quả thực đã nói như vậy, chỉ là cậu bất cẩn quên mất.
“Đi thôi.” Lý Nghiêm Hi cầm sách, nói.
Ninh Thư nhìn anh, thình lình nhớ ra vừa này mình vội vã chạy đi, tới cửa nhà cũng quên khóa, tuy rằng bên trong không có gì đáng giá, nhưng khóa lại vẫn tốt hơn, “Chờ chút tôi về khóa cửa nhà đã.”
Lý Nghiêm Hi gật đầu, đi theo cậu vào trong, lúc cậu vào nhà lấy chìa khóa khóa cửa, Lý Nghiêm Hi đứng trong vườn, dõi mắt theo bóng dáng mảnh khảnh đang đưa lưng về phía mình, nét cười từng chút từng chút hiện trên bờ môi, nở rộ thành quang cảnh đẹp nhất.
Khi Ninh Thư khóa kỹ cửa nhà xoay lại, thì thấy được nụ cười mê hoặc lòng người nở trên đôi môi của người đàn ông ấy.
Người ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu xám nhạt, bên trong là áo len màu đen, quần kaki ống suông càng tôn lên đôi chân dài bên dưới, đứng nơi sân vườn của ngôi nhà cũ kỹ của cậu, ngay cả như thế cũng không cách nào giấu đi ánh sáng rực rỡ trên người anh, Ninh Thư khẽ thở dài, cậu sớm đã biết người đàn ông trước mặt có vẻ ngoài khiến bất kì ai cũng phải tự ti, nhưng giờ phút này đây lại càng thêm khắc sâu một điều, bản thân mình đứng trước mặt người ấy sẽ cảm thấy tự ti, vì người này quá hoàn mỹ, ngay cả một chút khuyết điểm cũng không.
Tầm mắt của đối phương dính chặt trên người cậu, bầu không khí xung quanh dường như cũng trở nên nóng ran tựa như bị lửa vây lấy.
“Khụ… có thể đi được rồi.” Ninh Thư cảm thấy mất tự nhiên, chỉ đành phải lên tiếng trước.
Vẻ mặt đối phương dịu lại, cười nói: “Được.”