Chiếc xe đi qua những ngã tư đường nhộn nhịp, có vô số những người đi đường và xe cộ lướt qua bên cạnh, bóng của những cửa hàng phản chiếu trên ô kính xe, rực rỡ khôn cùng.
Ninh Thư nhìn ra ngoài cửa xe, có một đôi tình nhân trẻ bên kia đường, thậm chí cả khi trên tay họ đều cầm kem thì tay còn lại vẫn luôn nắm chặt lấy nhau chưa hề buông ra dù chỉ một lần, tình yêu bình thường đến vậy, có lẽ cậu cả đời này cũng sẽ không có cơ hội có được nó, vậy nên càng thêm hâm mộ và ao ước.
Có người nói, rằng khi hai người vào thời điểm tận cùng của sự nghèo khó, tình yêu của họ rất rẻ, một bát chè ven đường, hay một hộp cơm trong quán ăn nhỏ cũng có thể cho bọn họ no bụng, thế nhưng, khi nghèo khổ qua đi nhường chỗ cho sự giàu có, thì cũng là lúc họ vĩnh viễn mất đi tình yêu. Đó là nỗi xót xa của kẻ có tiền, kể cả khi trong túi có bạc triệu, cũng rốt cuộc không còn có thể cảm nhận mùi vị của tình yêu được nữa.
Cậu nghĩ đến đây, kềm lòng không đặng quay đầu nhìn người đàn ông đang nghiêm túc lái xe bên cạnh, người này ưu tú và hoàn hảo đến vậy, một ngày nào đó nếu cái gọi là “tình yêu” đến bên anh, vậy đó sẽ là cảnh tượng như thế nào đây?
Có lẽ là ánh mắt cậu quá mức mãnh liệt, người đàn ông anh tuấn bên cạnh thình lình quay lại hỏi, “Sao vậy? Có phải trong xe rất ngộp hay không?” Vừa nói anh vừa mở cửa xe, gió lạnh bên ngoài ùa vào, khiến Ninh Thư giật mình vì bị thổi trúng, Lý Nghiêm Hi thấy, vội vã đóng cửa xe lại sau đó tìm một chỗ ven đường dừng lại.
“Có phải em bị cảm rồi không?” Tay trái anh vẫn để trên tay lái, tay phải vươn tới, dừng lại trên vầng trán trắng mềm của thiếu niên, sau khi xác nhận độ ấm vẫn bình thường mới chậm rãi buông tay.
Ninh Thư lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ là thấy thời gian qua nhanh thật, mới chớp mắt đó đã nửa năm rồi.” Đôi mắt cậu lại dõi ra ngoài cửa sổ, cậu đã về trong thân xác mười tám tuổi này nửa năm có, thời gian quả đúng là tàn nhẫn, dù vạn vật trên thế gian này điêu tàn, thì nó cũng vĩnh viễn tiếp tục tồn tại, mặc cho chỉ cô độc một mình cũng sẽ không cảm thấy cô quạnh.
Mùa đông nơi thị thành này rất lạnh, bầu trời luôn đầy mây, không lâu sau hẳn sẽ có tuyết rơi, sau đợt tuyết rơi sẽ là năm mới.
Vào ngày lễ tết mà cậu cảm thấy xa xôi vô cùng ấy, lúc trên mặt người khác đều là nét tươi cười hạnh phúc, thì dưới mái hiên nhà mà cậu và cha sống nương tựa lẫn nhau chỉ có sự vắng lặng cùng nỗi lạnh lẽo vô thường.
Cha con cậu không có người thân, dù chỉ nửa thân thích cũng không có.
“Ừ, đúng là thời gian trôi qua rất nhanh, tôi và em cũng đã quen biết được nửa năm.” Lý Nghiêm Hi đột ngột lên tiếng, trong giọng nói xen lẫn ý cười nhàn nhạt.
Ninh Thư ngẩn ra, ngay sau đó cúi đầu bật cười, “Đúng rồi, nửa năm.”
Có nằm mơ cậu cũng chưa từng nghĩ tới, trong cuộc đời mình, sẽ ở thời khắc cuối cùng của tuổi mười bảy quen biết người đàn ông này, còn đi đến được vị trí của ngày hôm nay, số mệnh vô thường có lẽ là để chỉ điều này, khi bạn cho là bạn đã hiểu rõ được vận mệnh và nắm giữ được cuộc đời, thì cuộc đời lại đứng trên không trung cao xa kia càn rỡ mà tàn nhẫn mỉm cười, tất cả “hỉ, nộ, ái, ố” của bạn đều phải do nó quyết định.
“Ninh Thư.” Người ấy khẽ giọng gọi tên cậu.
Ninh Thư ngẩng đầu lên, lập tức rơi vào trong đầm nước sâu thẳm, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp mà quyến rũ của người ấy chậm rãi vang vọng trong xe: “Tôi rất vui, vì gặp được em.”
Ninh Thư ngẩn ngơ, đôi mắt cậu nhìn anh, thế nhưng không cách nào tìm đúng tiêu cự, trên gương mặt thanh tú bỗng nổi lên nét đỏ nhàn nhạt, làm nổi bậc sắc màu như ráng mây chiều trên gương mặt trắng nõn nà, mãi lâu sau, cậu mới đáp lại anh bằng thanh âm khẽ đến mức chỉ có bản thân cậu mới nghe được: “Tôi cũng vậy.” (:”>)
Người đàn ông ấy bỗng mỉm cười, đưa tay vò nhẹ mái tóc đen mềm của cậu, lần nữa khởi động xe.
Sự yên tĩnh bao phủ suốt cả đoạn đường, chỉ có khúc tình ca bất hủ vang vọng khắp không gian.
Mười năm trước,
Tôi không quen biết em,
Em cũng không thuộc về tôi,
Chúng ta hệt như nhau,
Đều đang bên cạnh một người xa lạ,
Chầm chậm lướt qua nhau trên con đường quen thuộc.
Mười năm sau,
Chúng ta là bạn,
Vẫn còn có thể chào hỏi quan tâm nhau,
Thế nhưng sự dịu dàng ấy,
Rốt cuộc đã không thể cho anh một lý do ôm lấy em,
Cuối cùng, người yêu cũng khó tránh được phải trở thành bạn.
(Mười năm – Trần Dịch Tấn)
Bởi vì Lý Phong Kình ở lại chỗ Đường Quân Linh, nên Ninh Thư đành phải về nhà tự ôn bài, dù sao cậu cũng không thể vì mình mà luôn quấy rầy sinh hoạt ngọt ngào của hiệu trưởng đúng không.
Lý Nghiêm Hi đưa người đến cửa, lại dặn dò vài câu rồi mới quay đầu xe đi, Ninh Thư đứng tại chỗ nhìn theo một lúc, mãi đến khi đuôi xe biến mất không thấy mới quay người vào nhà. Dạo này cha bắt đầu đi làm trong quán ăn của con trai dì Lý, sau tám giờ mới tan làm, nên lúc này cửa nhà đóng chặt, chỉ còn lại cây anh đào trụi lá đứng trong gió lạnh, hiện ra đôi chút đáng thương.
Ninh Thư vừa mở cửa nhà, đã nghe thấy tiếng chân vang lên phía sau.
Cậu quay lại, thấy được Tinh Không và Tinh Dương đang đứng trong sân nhìn cậu.
Ninh Thư thấy hơi lúng túng, thời gian qua lâu lắm, nên khi cậu thấy lại hai cậu thiếu niên này, sẽ nhớ đến lời nói quá mức nặng nề của mình ngày đó, cậu thế mà lại đi tranh luận với hai đứa nhóc chỉ mới mười mấy tuổi, đúng là hết sức ngây thơ.
“Tan học rồi sao?” Thấy không ai nói chuyện, Ninh Thư chỉ đành mở miệng đánh vỡ sự im lặng, nói rồi mới thấy không được ổn, giờ mới hai ba giờ chiều, tan học có chút sớm.
Hai cậu nhóc nghe thấy đối phương nói chuyện, vẻ mặt mới buông lỏng, Tinh Dương lại bắt đầu cười rộ, “Tinh Không chê thầy giáo giảng bài rất khô khăn, nên tụi em trốn ra.”
Tinh Không nghe vậy vẻ mặt mới nguôi nguôi lại, nhìn sang Tinh Dương bên cạnh, “Trốn học thì trốn học thôi, nói vậy chi?”
Tinh Dương xấu hổ vội nói với Ninh Thư: “Học trưởng anh đừng để ý, tính tình Tinh Không vậy thôi chứ thật ra nó rất nhiệt tình, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nó cứ muốn tới thăm anh đấy.”
“Quan Tinh Dương! Anh nói đủ chưa?!” Tinh Không cứ như thể bị người bóc ra bí mật, vội quát.
Ninh Thư khựng lại, tính tình này thật đúng là hiếm thấy.
“Vào đi thôi.” Nhìn hai cậu nhóc ầm ĩ trong vườn, cậu đẩy cửa ra rồi bảo họ.
Hai đứa lúc này mới dừng lại, xách cặp đi theo vào.
Ninh Thư rót nước cho cả hai, sau đó cầm sách ngồi xuống ghế trong phòng khách bắt đầu đọc, Tinh Không Tinh Dương cũng không làm ồn, chỉ bưng ly nước ấm đi vòng vòng xung quanh, khi bắt gặp giấy khen trên tường bèn liếc mắt nhìn nhau, Tinh Dương đột nhiên lên tiếng: “Kỉ Phong có chỉ tiêu đề cử trực tiếp lên Bắc Đại.”
Tinh Dướng ngó thấy đối phương nhìn mình, lại tiếp tục: “Tư liệu bên trên đã được đưa xuống, danh sách đề cử chỉ có một, tuy rằng phía chính phủ nói là người ưu tú thì thắng, nhưng sự thật là do hiệu trưởng trường mình chọn.”
Nói tới đây đã đủ hiểu, ý Tinh Dương là muốn cậu đi tìm Lý Phong Kình để Lý Phong Kình để lại đề cử đó cho cậu, vốn ý của cậu ấy là ý tốt, chỉ là, “Tôi muốn dựa vào thực lực của mình thi vào Bắc Đại, huống chi, danh sách đề cử quan trọng như vậy, hiệu trưởng sao có thể nói cho là cho ngay được.”
Hai anh em họ Tinh đồng loạt sửng sốt, Tinh Dương lại khuyên, “Cho dù anh không tìm hiệu trưởng thì hiệu trưởng có lẽ cũng sẽ để lại cho anh mà, bảo anh chủ động chỉ là để cho chắc thôi.”
Ninh Thư nhìn hai anh em, thanh âm không nhanh không chậm vang lên, “Hai cậu hôm nay tới để nói cho tôi điều này thôi sao?”
Tinh Dương mím môi, cúi đầu không nói lời nào, Tinh Không nhìn anh trai, đoạn nói với cậu thiếu niên thanh tý vẫn cầm sách ngồi trên ghế: “Nếu tranh thủ có được danh sách rồi, vậy anh sẽ không buồn phiền chuyện gì nữa, không cần phải lo lắng hết thảy mọi chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra trong lúc thi đại học, cái đề cử này tương đương với giấy thông hành, lấy được rồi thì chuyện gì cũng tốt.”
Ninh Thư trầm ngâm, “Đề cử không phải chỉ có tác dụng với học sinh khóa này thôi sao? Học sinh ôn thi lại cũng được ư?”
Tinh Không gật đầu, “Em tra rồi, danh sách đề cử này cũng có hiệu lực với học sinh ôn thi lại, chỉ cần hiệu trưởng gật đầu là được.”
Trong phòng lập tức trở nên im lặng, Tinh Dương và Tinh Không đều hồi hộp nhìn Ninh Thư, hình như còn sốt ruộc hơn cả đương sự là cậu, mãi lâu sau Ninh Thư mới nhẹ giọng: “Nếu hai cậu tin tôi, thì chuyện này đừng lại nói nữa.”
Hai anh em liếc nhìn nhau, sau đó ừ một tiếng xem như đã hiểu.
Ninh Thư nhìn Tinh Không đứng một bên, đột nhiên cảm giác cậu nhóc này chín chắn hơn một chút rồi, chẳng qua mới vài tháng ngắn ngủi cũng đã thay đổi nhanh như vậy.
Hai anh em có vẻ không có ý định về sớm, cứ ngồi ôm cái tivi cũ nát trong phòng, chỉ có khoảng mười kênh mà họ vẫn có thể coi suốt mấy tiếng, Ninh Thư ngẩng đầu lên từ cuốn sách trong tay, trời bên ngoài đã tối đen, cậu đứng dậy, Tinh Không Tinh Dương cứ nghĩ cậu sắp đuổi họ về, vội đứng dậy theo, Ninh Thư nhìn mà buồn cười, bèn nhẹ giọng: “Tôi đi mua thức ăn, hai cậu cứ xem tivi tiếp đi.”
Cả hai vội gật đầu như giã tỏi, Ninh Thư cười ra khỏi nhà tới khu chợ gần đó mua thức ăn đủ một canh hai món đơn giản, lúc về, rất xa đã thấy cạnh cửa nhà đậu một chiếc xe màu xám tro, cậu biến sắc, vội vã chạy qua.
Trong vườn, Tinh Không Tinh Dương ngoan ngoãn đứng, một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt họ, gương mặt nghiêng thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ và lạnh lẽo, khiến người khác sợ hãi một cách đầy khó hiểu.
Nghe thấy tiếng động, ba người đồng loạt quay lại thì nhìn thấy cậu thiếu niên quần áo bình thường đang đứng ngay cửa, trong tay còn cầm mấy túi ni-lông màu đỏ.
Người đang ông vốn đang lạnh mặt nhận ra cậu, lập tức dịu sắc mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Ninh Thư, thật ngại, hai đứa này lại tới quấy rầy cậu.”
Thái độ chênh lệch này thật sự là quá lớn, đừng nói Ninh Thư, tới cả hai anh em họ Tinh đều kinh ngạc tới mức không khép miệng được.
“Quan tiên sinh, xin chào.” Ninh Thư khẽ gật đầu, nhìn về phía anh cả của hai anh em cất tiếng chào.
“Gọi tôi Quan Hạo là được.” Anh cả nhà họ Quan thấy cậu hiển nhiên là tâm trạng rất tốt, nụ cười trên mặt càng thêm tươi, “Cậu còn chưa ăn tối đúng không? Tôi chở mọi người ra ngoài ăn.”
Đối với lời mời của người vừa mới gặp hai lần, nói cũng chưa quá mười câu Ninh Thư tự nhiên là uyển chuyển từ chối, sau đó quay sang nói với hai anh em họ Tinh: “Nếu Quan tiên sinh đã tới đón, vậy thôi hai cậu về trước đi, hôm nào lại qua chơi.”
Tinh Không Tinh Dương tuy rằng không muốn, nhưng lại sợ anh hai, rốt cuộc quyết định thỏa hiệp, nào ngờ Quan Hạo lại bất thình lình nói: “Tôi nghe Tinh Không và Tinh Dương nói, Ninh Thư nấu ăn rất ngon, không biết hôm nay tôi có hân hạnh này không?”
Ninh Thư sửng sốt, đang định từ chối, thế nhưng thấy vẻ mặt hai anh em đột nhiên sáng rỡ, lời định nói ngưng lại trong miệng, chỉ phải rầu rĩ ừ một tiếng, xoay người chui vào bếp.
Hai anh em họ nói cậu nấu ăn ngon đúng là trợn mắt nói dối, cậu nhớ Lý Nghiêm Hi cũng nói cậu nấu ngon, đều nói lung tung cả thôi, đồ cậu nấu kỳ thật cũng chỉ miễn cưỡng gọi là ăn được.
Tốc độ nấu xong hai món một canh, khi cậu bưng thức ăn ra bàn, ba người sớm chờ trên bàn lập tức biến thân thành sói.
Ninh Thư sững người nhìn ba người trước mặt mình, có hơi không phản ứng kịp, ba người mặc quần áo sang trọng mắc tiền này thật sự không phải mới từ núi ra đúng chứ?
Sau bữa ăn, Quan Hạo vuốt vuốt cái bụng hơi căng của mình, thoải mái hừ một điệu hát, phụ nữ ba mươi là bã đậu, đàn ông bốn mươi một cành hoa, người đàn ông như Quan Hạo, tựa như rượu ủ lâu năm, số năm càng lâu vị càng thuần túy, nếu Lý Nghiêm Hi là hoa mai trong trời đông giá rét, thì anh ta sẽ ngô đồng mùa thu, đứng bên cạnh anh ta sẽ khiến người cảm thấy yên tâm.
(Mình chỉ hiểu đại khái ý câu này, tức có rất nhiều quan điểm cho rằng phụ nữ sau 30 dù có trang điểm hay giữ kiểu nào thì cũng khó giữ lại thanh xuân của đôi mươi, còn đàn ông 40 là lúc đang ở đỉnh của đời người, vì thường đàn ông vào tuổi này có sự nghiệp, có tiền, có cả sự trầm tĩnh của đàn ông trưởng thành nữa.)
Tinh Không Tinh Dương kiên quyết đòi ở lại giúp dọn dẹp, bị hai ba câu của Ninh Thư khuyên về, nhà cậu cũng không có dư chén bát cho hai cậu thiếu gia này đập, thế nên tự mình dọn vẫn tốt hơn.
Đứng trong bếp vẫn còn nghe được tiếng hát của Quan Hạo, tại buổi tối rét lạnh như thế này, khiến cõi lòng tĩnh mịch của người khác cũng ấm lên đôi chút.
Sau khi ăn xong, Ninh Thư pha trà hoa cúc đãi khách, cậu không dám pha trà mà Lý Nghiêm Hi tặng, sợ cha thấy lại giận, huống chi loại trà đắ tiền đó thấy thế nào cũng không hợp với căn nhà cũ nát này, cho nên không lấy ra thì hơn.
Lại ngồi thêm chốc lát, Quan Hạo mới bảo Tinh Không Tinh Dương đứng dậy, ngọn đèn mỏng manh ngoài cửa khiến Ninh Thư lần đầu tiên nhìn rõ người đàn ông trước mặt này, ánh mắt sâu lắng, gương mặt kiên nghị, khôn khéo trong đôi mắt đó được giấu dưới cái nhìn ấm áp, Ninh Thư mỉm cười, không ngờ đối phương bỗng thình lình vươn tay, cậu theo bản năng nghiêng người tránh đi, tay của đối phương lướt qua sườn mặt của cậu, cảm giác lành lạnh dừng lại bên má, ngay sau đó đã biến mất không thấy.
Hai anh em cũng bị anh hai mình làm cho hoảng sợ, sau đó lúc nhìn lại Ninh Thư, ánh mắt hai người đều có chút mất tự nhiên.
Quan Hạo lại rất tự nhiên cười nói: “Ninh Thư, em và Tinh Không Tinh Dương chênh lệch không bao nhiêu tuổi, tôi sẽ xem em như em trai ruột mà yêu thương.”
Ninh Thư không nói rõ ý kiến, rồi lại không tiện từ chối ý tốt của người ta, chỉ phải cười cười, “Cám ơn Quan tiên sinh.”
Cách xưng hô của cậu trước sau vẫn cứ xa lạ và khách sáo, nụ cười trên mặt Quan Hạo ngưng lại, sau đó cho qua như chưa có gì.
Dưới ánh đèn, trên gương mặt bốn người đều mang nét cười, trong đêm đông rét lạnh có vẻ ấm áp lạ thường, trong góc tối không xa, một chiếc xe màu đen đang lẳng lặng dừng lại nơi đó, ánh mắt tựa mắt ưng của người đàn ông nọ nhìn về phía nguồn sáng, mãi một lúc sau mới rời đi, chiếc xe cố ý không bật đèn nhanh chóng hòa vào hàng xe dài trên đường cái, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng.