Người ta nói, phía bên kia đại dương chính là tận cùng, thật ra họ đã sai, vạn vật trên đời này không hề có điểm cuối, cho dù con người có chết đi, thì vẫn còn có linh hồn tồn tại.
———1-21
“Ngài Lý để tôi đến đây, chủ yếu là để sắp xếp các vấn đề mà sự cố giao thông lần này đem lại, tuy rằng trách nhiệm chủ yếu thuộc về ngài Ninh, nhưng ông ấy bị thương cũng là sự thật, tất cả chi phí của đợt điều trị sẽ do phía tập đoàn Thiên Dương chúng tôi chi trả.” Trương Hiểu đẩy đẩy cặp kính trên mũi, mỉm cười nói.
Ninh Thư hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn nền nhà cẩm thạch nhẵn bóng dưới chân, “Tại sao?”
“Ông chủ của anh không thể nào là kẻ ngốc được, chúng tôi với ông ta không quen không biết, cớ gì ông ta phải tự nguyện gánh vác hết thảy chi phí? Hay là nên nói, ở chỗ chúng tôi có thứ ông ta muốn hay sao?” Nhìn vẻ mặt ngờ vực của Trương Hiểu, tiếng nói bình tĩnh của Ninh Thư tiếp tục vang lên.
Trương Hiểu nghe vậy vẻ mặt hơi thay đổi, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm khắc, “Cậu hiểu lầm, chúng tôi làm điều này không liên quan gì tới quy tắc giao thông cả, chúng tôi chỉ xuất phát từ sự nhân đạo, cha của cậu thực sự là do tài xế của chúng tôi đụng trúng, tiền này từ tập đoàn Thiên Dương chúng tôi chi trả cũng là lẽ đương nhiên, thế nhưng nếu nói muốn lấy đi gì đó ở chỗ hai người thì cậu lo lắng quá nhiều rồi, không phải bản thân cậu càng rõ hơn sao, cậu thì có gì để ông chủ chúng tôi phải lo lắng chứ, không phải sao?”
Ninh Thư trầm mặc không lên tiếng, đối phương nói đúng, bọn họ hoàn toàn không có thứ gì đáng giá cho người khác nhớ mong cả, chỉ là đã quen nhìn người đời lạnh lùng, thế nên – “bản chất của con người vốn thiện lương” – cậu đã không thể nào còn tin được vào thứ bản chất cơ bản nhất này nữa rồi.
Nhìn cậu thiếu niên thanh tú trở nên trầm lặng trước mặt, Trương Hiểu khẽ cau mày, lời nói vừa rồi của mình có vẻ quá nặng thì phải?
Đang do dự xem có nên nói thêm gì đó hay không thì cậu thiếu niên vẫn luôn trầm mặc ấy đột ngột lên tiếng: “Tôi hiểu, nhưng chúng ta phải viết một biên lai mượn tiền, tiền thuốc men của cha tôi tôi sẽ trả lại cho ngài Lý sau.”
Trương Hiểu sau một lúc giật mình cũng cười gật đầu.
Mượn giấy bút của hai người cảnh sát, đặt xuống bàn trà bằng thủy tinh, Ninh Thư viết một tấm biên lai mượn tiền, còn ấn cả dấu tay vào đấy.
Có một vài thứ một khi đã quen rồi thì rất khó bỏ được, dù đã ngần ấy năm qua chưa từng tận tâm luyện tập, thì chữ của Ninh Thư vẫn đẹp như trước, hiên ngang mạnh mẽ, giữa những hàng chữ lại lộ ra sự tinh tế và đẹp đẽ. Trương Hiểu cầm lấy tấm biên lai lên xem, trong ánh mắt toát ra sự khen ngợi. Ninh Thư thản nhiên nhìn anh ta một cái, nói: “Luật sư Trương xem xem còn vấn đề gì không, nếu không còn thì tôi phải về chăm sóc cho cha tôi.”
Trương Hiểu nhìn kỹ tấm biên lai trong tay, cuối cùng từ trong túi công văn lấy ra con dấu ấn vào, lúc này mới bỏ tờ biên lai vào trong túi.
Từ trong phòng nghỉ đi ra, mọi người bèn tách ra, nếu hai bên đã giải quyết riêng với nhau, vậy cảnh sát ở lại cũng không còn tác dụng gì, mà Trương Hiểu thì lại vội vàng trở về báo cáo cũng không ở lại lâu, Ninh Thư đứng trước cửa phòng bệnh, cảm thấy có đôi chút mỏi mệt.
Tuy rằng đã năm lần bảy lượt thật cẩn thận, thế mà tai nạn này vẫn không thể tránh được, thế nhưng so với bi kịch của nhiều năm trước, kết quả này đã là may mắn trong bất hạnh rồi. Nghĩ đến đây, cậu ngước lên, xuyên qua lớp cửa sổ trong suốt nhìn vào trong phòng bệnh, phòng bệnh một người hơn sáu mươi mét vuông, tuy rằng bày biện đều bình dị đơn giản, nhưng lại có thể từ mỗi một chi tiết nhìn ra được mọi thứ bên trong đều có giá trị xa xỉ. Giá mỗi phòng như vậy hẳn là sẽ đắt đến lĩu lưỡi, càng miễn bàn tới tiền thuốc men và chi phí khác.
Tình huống gay go như thế này khiến cậu không tự chủ được cắn chặt môi.
Vừa rồi đã nói với người tên Trương Hiểu kia mọi chi phí sẽ do mình tự chịu quả thực chính là chuyện hoang tưởng, cứ tiếp tục tình trạng đó, cha ở bệnh viện không đến một ngày sẽ bị buộc phải xuất viện.
Trên giường, Ninh Hoài Đức yếu ớt tỉnh lại, Ninh Thư vội vàng đẩy cửa vào, nhẹ nhàng ấn người cha đang muốn ngồi dậy nằm trở lại giường, “Ba, ba thấy sao rồi?”
Ninh Hoài Đức nhìn cậu, lại nhìn nhìn mọi thứ phía sau cậu, hỏi: “Đây là đâu vậy con?”
“Bệnh viện ạ.”
Vừa nghe hai chữ này, ông lập tức trở nên kích động, giãy dụa muốn xuống giường, giọng nói thì thào: “Ba khỏe thế này mà ở bệnh viện cái gì, chỗ này đắt như thế, chúng ta xuất viện ngay.” Lúc đứng dậy động tới vết mổ vừa khâu lại cách đó không lâu, màu máu đỏ tươi thấm ướt băng gạc, Ninh Thư vội vàng đỡ cha nằm lại xuống giường, nói: “Ba vừa mới mổ, đừng cử động lung tung, bằng không tiền mất trắng hết bây giờ.”
Quả nhiên, Ninh Hoài Đức nghe xong liền ngoan ngoãn nằm trở lại. Ninh Thư đứng dậy ra ngoài gọi y tá vào, đợi miệng vết thương được băng bó kỹ lần nữa, khi trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Ninh Hoài Đức mới khẽ giọng: “Sao ba lại tới chỗ này? Ba nhớ rõ mình đang đạp xe tới xưởng giày, tự nhiên nghe tiếng kèn xe, sau đó không còn biết gì nữa.”
Cậu nói hết mọi chuyện đã xảy ra một lần, không nhắc tới chuyện mình đã viết biên lại mượn tiền cho người tên Trương Hiểu nọ, chỉ nói bên phía người ta cảm thấy ngượng, thế nên đã trả hết tiền thuốc men.
Ông xác nhận tận mấy lần rồi mới thả lỏng người, sau đó thở dài: “Trên đời này đúng là vẫn còn nhiều người tốt, cũng tại ba, trong lòng chỉ nghĩ đừng đi làm muộn, nên mới không cẩn thận đụng phải xe người ta.”
“Dạ.” Ninh Thư khẽ khàng, không nói thêm gì nữa.
Có lẽ trên đời này quả thật là có nhiều người tốt, thế nhưng vì sao năm đó, mình của tuổi mười tám ấy lại không gặp được họ?