Trong phòng làm việc có hệ thống sưởi ấm nên không cảm thấy lạnh, thế nên vừa tiếp xúc tới không khí bên ngoài đã khiến Ninh Thư không kìm được phải rụt rụt cổ.
Nhiệt độ này đang báo cho mọi người biết, mùa đông đã đến hoàn toàn rồi.
Lý Nghiêm Hi nhìn cơ thể gầy gò chỉ mặc một cái áo khoác không coi là dày của cậu, vẻ mặt có chút khó coi, lập tức đưa người xuống lầu rồi đi nhanh tới chỗ để xe, sau đó nhét vào trong.
Ninh Thư còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Lý Nghiêm Hi ngồi vào chỗ lái, mà hiệu trưởng thì ngồi vào xe bằng cửa sau.
Nhiệt độ bên trong xe cao hơn bên ngoài rất nhiều, cả người Ninh Thư theo đó cũng dần thả lỏng, chiếc xe rời khỏi trường chạy về hướng nào đó, trên đường đi Lý Nghiêm Hi và Lý Phong Kình trò chuyện với nhau liên tục, nội dung câu chuyện đều là những việc nhỏ không quan trọng, Ninh Thư bỗng nhận ra, mối giao tình giữa ông ấy và Lý Nghiêm Hi cũng không phải chỉ có một chút như lời ông ấy đã nói, mà là rất nhiều rất sâu, hai người họ có lẽ đã quen biết lâu rồi, lâu đến độ chỉ một động tác thật nhỏ của đối phương cũng có thể hiểu được đối phương muốn làm gì.
Loại ăn ý này ngoài trừ thời gian, còn cần có cảm tình vô cùng sâu đậm.
Ninh Thư ngồi dựa hẳn vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Một nhân vật nhỏ nhoi như cậu, vĩnh viễn cũng không có khả năng biết được lịch sử các mối quan hệ cùng với thế giới quan của những người ở tầng lớp cao xa như họ, nên cậu cũng không cách nào hiểu được vì sao Lý Nghiêm Hi lại sẵn lòng trả giá nhiều tâm tư trên người cậu như vậy, cậu và anh đây là từ lúc nào đã đi đến vị trí này của hôm nay?
(Thế giới quan: là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay xã hội bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm của các cá nhân (xã hội). Thế giới quan có thể bao gồm triết học tự nhiên; định đề cơ bản, hiện sinh, và quy chuẩn; hoặc các chủ đề, các giá trị, cảm xúc, và đạo đức. – Theo Wiki)
So với bạn bè thì nhiều hơn một chút mập mờ, so với người yêu lại thiếu đi chút thẳng thắn.
Mối quan hệ như thế, khiến cậu đau đầu rồi lại không nỡ một dao chặt đứt hẳn, sợ bản thân mình sau đó sẽ phải hối hận.
Huống chi, cậu vểnh tai nghe hai người họ nói chuyện, lắng nghe tiếng cười vui vẻ của Lý Nghiêm Hi, thanh âm trầm thấp ấy xuyên qua mỗi một ngóc ngách, tự tin mà thong dong, một người đàn ông như vậy hẳn là sẽ không có khả năng thích đàn ông, dù sao, bốn chữ đồng tính luyến ái này nghe vào tai thật đúng là trái với luân thường, khiến người ta chán ghét.
Xe đột nhiên dừng lại, Ninh Thư nghĩ chắc là đến nơi rồi, đang chuẩn bị mở mắt, nào biết trên người bỗng dưng được phủ lên tấm thảm lông hoặc là thứ gì đó gần giống vậy, động tác của người đắp thảm cho cậu nhẹ nhàng mang theo sự cẩn thận cứ như sợ sẽ đánh thức cậu không bằng, ngón tay nọ mang theo độ ấm lơ đãng lướt qua cổ cậu, mang theo sự rùng mình mãnh liệt.
Ninh Thư nhắm mắt lại, không dám mở mắt ra.
Sau đó xe lại lần nữa khởi động, Lý Nghiêm Hi cùng hiệu trưởng tiếp tục câu được câu không nói chuyện, chỉ là thanh âm rõ ràng nhỏ hơn nhiều so với lúc nãy.
Ninh Thư nghe nghe rồi ngủ lúc nào không hay, mãi đến khi tới nơi, Lý Nghiêm Hi phải kêu cậu mất vài tiếng mới chầm chậm mở mắt.
Vừa mới tỉnh lại vẻ mặt của cậu có hơi mờ mịt, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào, trong đôi mắt sáng ngời của thường ngày phủ lên lớp sương mù mỏng manh, hiện trên gương mặt thanh tú ấy tựa như đầm nước sâu thẳm đẹp đến mức không có thật, hai cánh môi với độ dày vừa phải hơi mở, hệt như muốn nói nhưng rồi không biết phải nói gì.
Lý Nghiêm Hi im lặng nhìn cảnh đẹp trước mắt mình, trong khoảnh khắc thế nhưng không đành lòng lên tiếng quấy rầy.
Mãi đến khi cửa xe bị gõ vang, gương mặt Lý Phong Kình hiện lên trên lớp kính, Lý Nghiêm Hi mới phẩy phẩy tay với anh ta, quay đầu lại chuẩn bị đánh thức cậu thiếu niên còn chưa tỉnh ngủ bên cạnh mình. Đôi mắt vốn còn mang theo chút sương mù của Ninh Thư đã hoàn toàn trong vắt lại, xem ra là đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Chúng ta tới nơi rồi, xuống xe đi.”
Ninh Thư gật đầu, khá là ngượng ngùng, xoay người đẩy cửa xuống xe.
Phía sau họ là một nhà hàng kiểu Trung ba tầng lầu, cả tòa nhà được làm từ gỗ, giữa vô số những kiến trúc được cấu tạo bằng thép, gạch men và thủy tinh thì trông hệt như được tách biệt hẳn một phía, mang theo chút ý vị thật đặc biệt.
“Ra là anh Đường chuẩn bị mời chúng ta ăn cơm trong này.” Lý Nghiêm Hi nhìn kiến trúc trước mắt, lên tiếng trêu chọc.
Lý Phong Kình nhìn anh bĩu môi, “Liên quan gì tới tôi, không ăn phí.”
Ninh Thư nhìn đến lạ, hiệu trưởng của Trung học Kỷ Phong, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng trước mặt mọi người luôn giữ bộ dáng trầm ổn và nội liễm, giờ phút này làm ra động tác bĩu môi mang theo sự bướng bỉnh cùng với hoạt bát của thiếu niên, khiến Ninh Thư lại có thêm một nhận thức mới về ông ta.
“Vào đi.” Ninh Thư còn đang đắm chìm trong cái liếc mắt vừa mới nãy, Lý Nghiêm Hi đứng bên cạnh bỗng dưng nắm tay cậu, tuy là buông ra ngay, thế nhưng độ ấm lúc tiếp xúc trong nháy mắt kia vẫn khiến cậu cảm thấy quá mức nóng rực.