Lúc cậu về lại trong nhà thì cha vẫn còn ngồi trên ghế, thấy cậu bước vào bèn lập tức bảo cậu: “Hôm nào con trả lại trà đi, thứ quý như vậy sao chúng ta nhận được.”
Ninh Thư bất đắc dĩ nhắm mắt, cậu biết ngay là sẽ như vậy mà.
Nhưng đồ mà Lý Nghiêm Hi đã tặng rồi thì làm sao anh có thể nhận lại chứ, nếu như thật sự đem trả, người nọ tuy rằng sẽ không trách gì cha con cậu, sợ là cũng sẽ đem vứt bỏ, “Ba, anh ấy sẽ không cầm lại đâu.”
Ninh Hoài Đức đại khái cũng nghĩ tới khả năng này, mím môi không nói thêm gì.
Căn phòng vừa mới sôi nổi được một chút nay lại trở nên yên lặng, hai cha con mỗi người ngồi một góc ghế, ai cũng không tính đánh vỡ sự trầm mặc này trước, cũng không biết qua bao lâu, Ninh Hoài Đức mới đột nhiên lên tiếng: “Hai cậu bạn học về với con lần trước hôm qua có tới nhà mình.”
Ninh Thư sửng sốt, “Khi nào ạ?”
“Chiều hôm qua, bảo tìm con, không gặp con cũng không ngồi chơi mà về luôn, mấy đứa có phải cãi nhau rồi không? Ba thấy hai cậu bé đó hình như không được vui cho lắm.” Ninh Hoài Đức nhìn con trai, muốn tìm được chút dấu vết gì trên gương mặt cậu, đáng tiếc là không thu hoạch được gì.
Ông càng lúc càng không hiểu được đứa con trai của mình, rõ ràng là đứa bé một tay ông nuôi lớn, sao lại bỗng dưng trở nên nặng nề kín đáo như thế này, trong lòng nghĩ gì cũng không thể hiện ra mặt, muốn biết nó đang nghĩ gì còn khó hơn cả lên trời. Nghĩ đến điều này, Ninh Hoài Đức không khỏi khe khẽ thở dài, dõi mắt ra ngoài sân, lá cây trên gốc anh đào sớm đã rụng hết, chỉ còn lại thân cây trơ trọi run rẩy trong cái không khí lạnh lẽo ngoài kia.
“Đúng là đã không gặp một đoạn thời gian rồi ạ.” Ninh Thư cúi đầu, nhẹ giọng trả lời cha.
Ninh Hoài Đức thu tầm mắt lại rồi nhìn sang cậu, “Bạn bè với nhau thì nên ở chung cho tốt, người ta không ghét bỏ nhà mình nghèo, còn sẵn lòng làm bạn với con, hai đứa bé kia đáng quý biết bao nhiêu.”
Ninh Thư đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông, chất giọng lành lạnh lại rõ ràng, “Nếu như ghét bỏ nhà chúng ta nghèo mà không làm bạn với con, đó chỉ có thể làm rõ một chuyện, những người như vậy không đáng để con làm bạn.”
Không ngờ tới việc con trai sẽ trả lời như vậy, Ninh Hoài Đức lặng đi giây lát rồi mới gật đầu, “Đúng vậy, thế nên con càng phải biết quý trọng.”
Ninh Thư không lên tiếng nữa mà cúi đầu nhìn nền đất gập ghềnh dưới chân, chính vì từng mất đi, nên cậu mới hiểu được quý trọng hơn bất kì ai khác, quý trọng hiện tại, quý trọng mỗi một người bên cạnh mình, quý trọng mỗi một phần tình cảm không dễ gì có được, quý trọng —— mối ràng buộc thật vất vả mới xây dưng lên được, cậu vẫn luôn muốn nắm chặt nó trong tay, định rằng chết cũng sẽ không buông.
Sau khi nghỉ ngơi hết hai ngày, Ninh Thư quay về trường.
Lý Phong Kình thấy cậu xuất hiện trước cửa văn phòng, cười cười trêu ghẹo: “Nghiêm Hi giúp em xin nghỉ tới nửa tháng lận đây, em sớm vậy đã về, bảo thầy phải ăn nói sao với cậu ta đây?”
Ninh Thư thấy hơi mất tự nhiên, vẻ mặt hiệu trưởng nhìn sao cũng thấy có vấn đề, mà cậu thì không biết phải phản bác lại như thế nào, đành phải buồn đầu ngồi xuống, thản nhiên đáp lại: “Em đã khỏe lại rồi, không cần phải xin nghỉ dài đến như vậy.”
“Vậy à? Vậy để lát nữa thầy sẽ nói lại nguyên văn với Nghiêm Hi.”
Hô hấp nháy mắt ngừng lại, Ninh Thư ngẩng đầu lên liếc nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau bàn công tác, mím môi không trả lời.
Cậu đột nhiên phát hiện Lý Phong Kình và Lý Nghiêm Hi đúng là cùng một loại người, cái việc làm cho người khác phát điên lên rồi lại không biết phải phản kích lại như thế nào cũng y hệt như nhau.
Làm xong hai đề thi thì buổi sáng cơ bản cũng qua, tiếng chuông tan học vang lên không ngừng, Ninh Thư từ trước bàn đứng dậy chuẩn bị xuống căn-tin ăn cơm, nào ngờ Lý Phong Kình bỗng dưng gọi cậu lại, “Ninh Thư, giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Ninh Thư chỉ cảm thấy mí mắt mình giật liên hồi, có loại dự cảm không tốt, “Không cần đâu ạ, hiệu trưởng, em hay là đi căn-tin ăn thì tốt hơn.”
Lý Phong Kình khoát tay, cười bảo: “Đừng khách sáo như vậy chứ, đều là người một nhà cả.”
Ai cùng một nhà với ông ấy đây, một miếng quan hệ cũng đều không có nữa là, huống chi, người đàn ông này vừa nhìn chỉ biết là con hồ ly ngàn năm, đi gần với ông ấy quá tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt, Ninh Thư oán thầm trong lòng, trên mặt vẫn giữ sự bình tĩnh trả lời: “Không phải khách sáo gì đâu ạ, thầy giáo dùng cơm với học sinh đương nhiên nên do học sinh mời mới đúng, chỉ là học sinh như em hiện giờ trong người không có đồng nào, vẫn nên đợi em có tiền rồi lại mời hiệu trưởng sau đi ạ.”
Lý Phong Kình nhướn mày nhìn cậu, khóe miệng hơi cong, “Lời này nói đến độ tôi không còn biết tìm thêm lí do nào nữa cả, Nghiêm Hi, cậu tính đứng ngoài đó bao lâu đây?”
Ninh Thư chỉ cảm thấy cả người mình cứng còng cả lên, cậu làm sao có thể đoán trước được Lý Nghiêm Hi sẽ đột nhiên xuất hiện, ngay trong lúc cậu tới trường chưa đến bốn tiếng đồng hồ?
Không đợi quá lâu, quả thật xuất hiện một dáng hình thon dài ngay cửa, ngài tổng tài anh tuấn mặc một bộ casual suit được cắt may vừa người, quần tây phẳng càng tôn thêm đôi chân dài mạnh mẽ, dưới chân là đôi giày da được làm thủ công thật tinh xảo, tóc vuốt chỉnh tề ngược ra sau đầu, thoạt nhìn hệt như vị quý tộc nào đó bước ra từ trong tranh, tao nhã lại mang theo sự sang trọng.
Ninh Thư hơi mấp máy môi, không biết nên nói cái gì bây giờ nữa.
Lý Nghiêm Hi vào cửa nói câu chào với Lý Phong Kình rồi lập tức bước về phía Ninh Thư, anh bước từng bước thong thả, nhưng mỗi bước chân cứ như đang đạp vào lòng Ninh Thư, mạnh mẽ lạ thường.
“Thật sự là không chịu nghe lời.” Trong nháy mắt, người đàn ông đó đã bước tới trước mặt, đôi môi mỏng khẽ mở, ngữ điệu nhẹ nhàng.
Ninh Thư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai hơi đỏ lên, nhưng trước sau vẫn không nói lời nào, ngài tổng tài nhìn đến là thú vị, vẻ mặt hiện lên sự sung sướng, thế nhưng hiệu trưởng đứng một bên thì lại thấy không kiên nhẫn rồi đó, đột ngột lên tiếng, “Có phải nên đi rồi không đây?”
Lý Nghiêm Hi quay sang nhìn, nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó nhìn về cậu thiếu nhiên nãy giờ vẫn không chịu nhìn anh, bảo: “Đi thôi, trưa nay hiệu trưởng trường em mời khách, chúng ta phải moi một khoản mới được.”
Ninh Thư vẫn như cũ muốn từ chối, Lý Nghiêm Hi lại bỗng dưng cúi người xuống nói nhỏ bên tai cậu: “Không đi đừng hối hận đấy.”
Giọng nói mang theo sự thân mật cùng với ngữ điệu như đang dỗ dành trẻ con khiến Ninh Thư nao nao, nghĩ nghĩ cuối cùng không từ chối nữa, Lý Nghiêm Hi dĩ nhiên là vui vẻ, kéo cổ tay cậu cùng ra cửa, Lý Phong Kình đã xuống lầu từ lâu, đang đứng trong vườn hoa bên cạnh sân thể dục chờ hai người.