Gió từ bên kia bầu trời thổi đến, tôi đứng trong gió nói lời yêu anh, anh nói với tôi, gió quá lớn, anh không nghe rõ được.
———2-20
Mười hai năm trước, Ninh Thư vẫn còn là một cậu trai trẻ, sự xuất hiện của An Nhiên tựa như đốm lửa nhỏ giữa màn đêm, thắp lên chút ánh sáng và hy vọng trong cậu.
Cả cuộc đời của cha đã phải chịu quá nhiều gian khổ, cứ ngỡ rằng về già sẽ được an yên, kết quả lại chết oan chết uổng, cậu kiên trì đi vay hết các nơi mà cậu có thể vay được. Gia đình họ vốn không có người quen nơi thành phố này, phải nói, tự cậu có kí ức đến nay, vào ngày lễ tết nhà của cậu chưa bao giờ có người khách nào đến chơi cả. Cậu quỳ trên sàn nhà cứng rắn, liên tục dập đầu, chỉ hi vọng có ai đó cho cậu mượn một chút tiền để cậu chôn cất cha mình, thế nhưng hàng xóm xung quanh bản thân cũng chẳng giàu có gì, những đồng tiền mà họ đưa cũng chỉ là số tiền lẻ nhỏ nhoi, không cách nào giải quyết được nguy cơ trước mắt của cậu.
Khi đó, cậu gần như đã tuyệt vọng, cha vất vả cả đời, không nghĩ tới ngay cả đi rồi cũng không thể an bình được.
Lần đầu tiền cậu cảm giác được nỗi bất lực, sự vô dụng cùng với cuộc đời không chút sự nghiệp của cậu trở thành nỗi châm chọc lớn nhất.
An Nhiên, là ở ngay thời điểm đó xuất hiện.
Ninh Thư từ dưới đất đứng dậy, quỳ gối suốt một thời gian dài khiến hai chân cậu tê cứng đến mất đi cảm giác, ngay cả cơn đau dữ dội lúc trước cũng đã không còn cảm nhận được.
“Cậu là Ninh Thư đúng không?” Sau đó, cậu nghe được tiếng phụ nữ từ phía trước vọng đến.
Bề ngoài của cô ấy không tính là xinh đẹp, mắt phượng một mí, mũi không cao, làn da bình thường, chỉ có đôi môi kia là mê hoặc một cách khác thường, dù không cười thì khóe môi cũng sẽ hơi cong, tựa như đang khe khẽ mỉm cười, rất đẹp.
Ninh Thư nhìn cô ấy, gật đầu khó hiểu.
Một người bạn của An Nhiên vừa ý ngôi nhà của cha con cậu, tuy rằng đã cũ, nhưng nếu mua lại rồi sửa hết thì vẫn là một nơi tốt để sinh sống. Ninh Thư nhìn đôi mắt sáng ngời của cô ấy, không chút do dự lập tức đồng ý, cậu không hỏi người bạn mà cô ấy nói là ai, sao lại nhìn trúng nhà của cha con cậu, bởi vì cậu cần tiền. Mùa hè sẽ gia tăng tốc độ biến đổi của hết thảy những vật thể đã mất đi sự sống, xác của cha đã bắt đầu tản mát mùi hôi, tuy rằng không rõ rệt, nhưng lòng cậu vẫn cứ nóng như lửa đốt.
Dù cậu không rõ giá đất, thế nhưng xấp tiền mà An Nhiên trả vẫn làm cho cậu ngạc nhiên.
Rất nhiều.
Nhiều đến mức cậu phải sợ hãi, một thiếu niên mới mười tám, bỗng nhìn thấy được số tiền lớn như vậy tất nhiên sẽ cảm thấy sợ, thế nên cuối cùng Ninh Thư cũng chỉ lấy số tiền mà cậu cảm thấy phù hợp với giá trị của ngôi nhà này. Cậu không đếm xem được bao nhiêu, nhưng cũng dư dả an táng cho cha.
An Nhiên mím môi nhìn cậu, trong đôi mắt phượng một mí ấy dâng lên vô số cảm xúc, cuối cùng chỉ đành cất số tiền còn lại vào vali, sau đó xoáy người rời khỏi nhà mà không một lần quay đầu lại.
Cậu lấy số tiền này an táng sơ sài cho cha, lễ tang không một khách viếng thoạt nhìn thật vắng lặng, cậu đứng trước ngôi mộ đơn sơ của cha, tầm mắt dừng lại trên dòng chữ “Ninh Hoài Đức” mãi thật lâu sau cũng không nói lời nào, sau đó chậm rãi xoay người, bước đi.
Vô số những đêm dài mất ngủ ở Bắc Kinh, cậu sẽ không kìm lòng được mà nhớ đến người phụ nữ tên An Nhiên ấy, nhớ đến vẻ mặt bất khuất của cô, cả câu nói không lúc nào là thôi thúc giục cậu kia.
Khi đó, Bắc Kinh đã có những nơi gọi là “Câu lạc bộ đêm của Ngưu lang“, mặc dù cậu chưa bao giờ để ý đến vẻ ngoài của mình, nhưng vẫn thường hay bị người khác chú ý khi đi trên đường. Những người đó sẽ chạy tới bắt chuyện với cậu, nói những lời ve vãn nịnh đầm, hoặc là trực tiếp nhét danh thiếp (card visit) cho cậu rồi bảo cậu đến chơi, những lúc như vậy Ninh Thư đều sẽ vờ như không nhìn không nghe thấy, hai tay đút trong túi quần, vội vàng bước đi.
(Câu lạc bộ đêm của Ngưu Lang: Money Boys’ Night Club)
Dù cuộc sống có nghèo túng hơn nữa, có một vài nguyên tắc cũng tuyệt đối không thể bị phá vỡ.
Thế nên, Ninh Thư biết ơn người phụ nữ tên An Nhiên đó, mặc cho ngay cả họ của cô ấy cậu cũng không biết, lại vẫn như trước chân thành cảm tạ lời nói cổ vũ khi xưa, kể cả khi đấy chỉ là những lời được thốt ra trong lúc nhất thời xúc động, thì cậu vẫn biết ơn.
“Ninh Thư.” Mãi đến khi nghe được tiếng cha gọi vang lên vài lần, cậu mới đột ngột giật mình thoát khỏi kí ức, trước mặt là một An Nhiên đang nở nụ cười niềm nở. Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay ấy, trong giọng nói mang theo sự gần gũi mà ngay chính cậu cũng không nhận ra, “Chào chị.”
An Nhiên vẫn cười, “Tôi là Trác An Nhiên, hôm nay tới đây là vì có một số việc muốn bàn với mọi người.”
Ninh Thư ầm thầm kinh ngạc, trên gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Xin hỏi là chuyện gì?”
Hai người đồng thời ngồi xuống, An Nhiên lấy từ trong túi công văn trên tay ra một xấp tư liệu rồi đưa một phần cho Ninh Thư, trong lúc cậu cúi đầu đọc nội dung thì nói, “Đây là giấy tờ thỏa thuận cho việc giải tỏa đất của nhà nước, chính quyền dựa định giải tỏa những tòa nhà cũ ở khu đất này để xấy dựng khu nhà mới.”
Ninh Thư nhìn xấp tư liệu trên tay, trong lòng cũng không có bao nhiêu phập phồng lo lắng.
Từ lâu cậu đã biết nơi này sẽ bị giải tỏa, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy, ít nhất là sớm ba bốn năm so với trong trí nhớ, mà thân phận của An Nhiên thì ra là nhân viên công tác của chính phủ, đây coi như là một bất ngờ với cậu.