Có một số người đã định trước cả cuộc đời này sẽ phồn hoa, lại có một số người chỉ có thể sống dưới đáy xã hội, trên dòng chảy vô tận của số phận, người đó, đã định sẽ là một con thuyền cô độc.
Nếu lần này không đậu, thì con sẽ phải ra ngoài tìm việc làm.
Vào một buổi tối trước ngày thi đại học, cha ngồi trên chiếc ghế mây cũ nát giữa nhà đã nói như thế với cậu. Cậu không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi gian nhà vỏn vẹn chỉ có bốn bức tường này, để lại sau lưng tiếng thở dài nghẹn nơi cổ họng của cha.
Những chuyện sau đó cậu đã không còn nhớ, chỉ nhớ rõ ngày công bố kết quả thi, trường học công bố điểm, có người nở nụ cười vui mừng, cũng có người gục đầu một cách chán chường, còn cậu chỉ im lặng đừng ngoài cùng của vòng người, lặng kẽ nhìn dòng chữ màu đỏ trên bảng điểm.
Cuối cùng cũng không xuất hiện kỳ tích, cậu vẫn phải nói lời tạm biệt với cánh cửa đại học.
Ngày hôm sau cậu sẽ lập tức bước lên chuyến xe lửa xuôi đến phương Bắc, bắt đầu cuộc sống xa xứ những mười hai năm trời.
Đến Bắc Kinh chưa tày nửa tháng, dưới quê nhà báo lên cho cậu một tin dữ, cha của cậu đã qua đời vì gặp phải tai nạn xe cộ. Khi cậu gom hết ba trăm đồng còn sót lại để vội vàng trở về, đối mặt với gương mặt yên tĩnh của người cha đã chết, lần đầu tiên cậu thực sự nhìn kỹ gương mặt của ông, những nếp nhăn trên đó tựa như vô số chiếc rễ lan tràn của cây cổ thụ già, năm tháng vô tình khắc lên những dấu vết sâu thẳm trên gương mặt của cha, tận khi đó cậu mới phát hiện, trên cuộc đời này, người vất vả không phải chỉ có mỗi mình cậu.
(Đồng ở đây tức là 块 – khối, đơn vị tiền tệ của Trung chứ không phải VNĐ của mình nhé)
Chiếc xe gây tai nạn kia đụng trúng người rồi chạy, cho đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ. Cậu cũng không tiếp tục truy cứu, cha đã vất vả cả đời, giờ người đã chết, để cho cha an tâm thong thả mà đi thôi.
Không có bằng cấp, không có trình độ, cái mà cậu có cũng chỉ mỗi cái cơ thể không tính là khỏe mạnh này, cho dù vậy, cơ thể rách nát đó vẫn có thể sống qua được vô số mùa đông lạnh giá và dài đăng đẳng.
Mùa đông của Bắc Kinh lạnh lẽo tựa như trong hầm băng, cơn gió hanh khô xen lẫn bông tuyết thổi qua, như muốn thổi vào tận trong xương cốt khiến người phát run, Ninh Thư lê từng bước thất thiểu trên con đường cái yên tĩnh, đôi môi vì cơn rét mà trở nên tím tái, sắc mặt tái nhợt, trong đêm đông chỉ có đôi mắt là đặc biệt sáng rọi, phát ra thứ ánh sáng đẹp đẽ tựa như những viên đá quý.
Khoảng thời gian mười hai năm không dài, nhưng với cậu mà nói, lại giống như đã qua cả một đời.
Mọi người có lẽ đã quên đi trên đời này có một người tên Ninh Thư, hệt như quên đi rất nhiều những sinh mệnh không quan trọng vậy, bị vứt đi trong xó xỉnh nào đó không đáng để ý.
Cậu cứ luôn nghĩ, nếu năm đó trên bảng điểm có tên của cậu thì kết cục có thể khác đi không?
Nếu như cha không mất, số phận có phải hay không sẽ không trở thành bi thảm như vậy, cuộc đời cậu cũng sẽ không đau đớn đến tận cùng như lúc này?
Người đời luôn rất lạnh lùng, bọn họ thường dùng đôi mắt lạnh như băng ấy để nhìn hết thảy mọi việc quanh mình, điều này làm cho cậu càng thêm hoài niệm nơi đã từng là nhà của mình, hoài niệm ngôi nhà cũ kỹ đến ngay cả che gió chắn mưa cũng có chút khó khăn, nơi mái hiên mà cậu và cha từng nương tựa lẫn nhau mà sống, sau lại phải bán vội bán vàng để lấy chút tiền an táng cho cha.
Trên đường đã không còn ai qua lại, chỉ có ngọn đèn đường hắt ra từng tia sáng mờ tối. Bóng của cậu chiếu trên mặt đất, kéo thành một đoạn thật dài, nom đến cô độc và hiu quạnh như vậy. Đi đến dưới một ngọn đèn, cậu dừng lại, hơi ngẩng đầu lên, đong đầy trong đôi mắt là cảnh cơn mưa tuyết tung bay trong không trung.
Nếu cuộc đời có thể lặp lại một lần nữa, cậu nhất định phải đảo điên vận mệnh.
Nếu cuộc đời có thể lặp lại một lần nữa, cậu nhất định phải sửa lại cuộc đời.
Nếu cuộc đời có thể lặp lại một lần nữa…