Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư kéo ghế giúp Tống Ngưng, Tống Ngưng cười cảm ơn Ninh Thư và ngồi xuống.
Sau đó Ninh Thư cũng ngồi ghế đối diện Tống Ngưng.Khi gọi món cũng để Tống Ngưng chọn trước.An Noãn ngồi bên nhìn, Cung Lạc thật dịu dàng với Tống Ngưng.Tôn Chính Bân thấy An Noãn cứ mải người đàn ông kia thì mất hứng: “Chồng em đang ở đây đấy.”An Noãn cười ngọt với Tôn Chính Bân ngay.
Cô xiên miếng thịt bón cho Tôn Chính Bân.Ninh Thư ở bên trông mà ghê hết cả cổ, tình yêu vẫn tươi đẹp quá.Tống Ngưng thấy thế chỉ cười nhạt chứ không nói gì.Tôn Chính Bân nâng ly rượu mời Ninh Thư, “Chủ tịch Cung, không ngờ lại gặp nhau ở đây.”Ninh Thư lạnh mặt nhấc ly rượu lên mời lại Tôn Chính Bân, nói: “Tôi cũng không ngờ thật.”“Nói thật là trước giờ tôi chưa từng gặp cô gái nào mặt dày, à không, phải nói là vong ân phụ nghĩa như thế.” Ninh Thư nhìn An Noãn, “Cô mong thiên hạ loạn quá nhỉ.”Tôn Chính Bân cau có, “Để ý lời nói của mình chút, chủ tịch Cung à.”Ninh Thư nhìn An Noãn và bảo: “Ngày trước em trai cô tai nạn, tôi cho cô vay tiền mà sau tôi lại trở thành người quá đáng.
Hai người cãi nhau, cô lại lôi tôi ra làm bia đỡ đạn.
Giờ Tập đoàn Cung Thị và Tập đoàn Đỉnh Phong trở mặt với nhau cũng tại cô đấy.”An Noãn lắc đầu: “Tôi không muốn thế.”“Nhưng cô đã đẩy mọi chuyện trở nên như vậy.” Giọng Ninh Thư lạnh lùng, “Cứ xem như tôi là nhà tư bản máu lạnh đi, nhưng tôi đang vận động nguồn tiền cho xã hội này.
Còn cô là kẻ có ơn báo oán.”Ninh Thư vẫn không tài nào hiểu nổi sao mình đòi tiền mà An Noãn lại hậm hực đến thế.
Vay thì phải trả, chẳng lẽ vay không cần trả chắc.Lúc nào An Noãn cũng nói “Tôi sẽ trả tiền”, nhưng khi trả tiền thì lại là cái thái độ đó.Ninh Thư thấy mình tự rước phiền vào người.An Noãn tái mặt bởi những câu nói của người đàn ông bàn bên.
Cô muốn nói nhưng không biết nói gì.
Cô không mồm mép được như người đàn ông đó.An Noãn khó chịu lắm, viền mắt lại ầng ậc nước mắt.Ninh Thư nhấp ngụm rượu, “Đừng khóc, khóc ở đây không hay gì đâu.”Tôn Chính Bân nheo cặp mắt đào hoa, đe doạ Ninh Thư, “Cung Lạc, chú ý thái độ của anh.
Người phụ nữ của tôi chưa đến lượt anh nói.”Ninh Thư bật cười thành tiếng, “Đúng là chủ tịch bá đạo.”Ninh Thư nói với Tống Ngưng, mặc kệ Tôn Chính Bân: “Ăn đi em, ăn rồi mình đi xem phim.”“Vâng.” Tống Ngưng che miệng cười tươi, nhìn là biết rất ngượng ngùng.Thấy bàn bên không quan tâm bàn mình nữa, An Noãn giận cực kỳ.
Sao anh ta lại ghê tởm đến vậy.An Noãn đứng phắt dậy, xách túi đi ngay.“Ấy, An Noãn.” Tôn Chính Bân thấy An Noãn đi thì chạy theo ra ngoài nhà hàng.Tôn Chính Bân tóm được An Noãn đang nổi giận đùng đùng, hỏi không mấy vui vẻ: “Em chạy làm gì? Em đâu sai gì, em đâu cần tránh Cung Lạc.”Đột nhiên nước mắt An Noãn tuôn rơi, từng giọt nước mắt rơi lộp bộp xuống mu bàn tay Tôn Chính Bân.
Tôn Chính Bân lau nước mắt trên mặt An Noãn.
Hôn trán cô, bảo: “Sao em lại khóc vì kẻ khác, anh xót lắm.”Nước mắt An Noãn lăn nhiều hơn, sụt sịt bảo: “Ngày đó em hết cách rồi.
Em trai nằm trong viện cần tiền gấp, em đành phải vay Cung Lạc tiền thôi.
Bởi vì số tiền đó mà em bị Cung Lạc chà đạp lòng tự trọng.
Do em từng vay tiền anh ta nên giờ anh ta muốn sỉ nhục sao cũng được.”Tôn Chính Bân ôm An Noãn, vỗ về cô: “Đừng nói nữa, anh hiểu mà.
Anh chỉ tiếc vì mình không gặp em sớm hơn, để em có mối liên hệ đó với Cung Lạc.”Trong nhà hàng, Tống Ngưng đặt dao nĩa xuống nói với Ninh Thư: “Em ăn xong rồi, có thật anh bảo muốn mời em đi xem phim không?”Ninh Thư đứng dậy, nói với Tống Ngưng: “Tất nhiên là thật rồi.”Tống Ngưng cười.Chiều Ninh Thư không đi làm mà đi xem phim, rồi đi mua sắm với Tống Ngưng.
Tự nhiên lại có cảm giác chị em thân thiết đi mua sắm với nhau.Ninh Thư nhìn Tống Ngưng, chẳng biết khi Cung Lạc về có đơm hoa kết trái với Tống Ngưng không nữa.Theo như Ninh Thư thấy thì Cung Lạc và Tống Ngưng xứng đôi hơn.
Môi trường sống của cả hai tương tự, quan điểm cũng cùng chung tầng lớp, tam quan cũng phù hợp.Hai người ở bên nhau không cần cố hiểu nhau, không cần nhượng bộ bởi tam quan của đối phương.Đạo lý môn đăng hộ đối bao đời luôn đúng cả.Rồng không vào nhầm ổ rắn.Cha của cô bé lọ lem là bá tước đấy, chứ không sao cô bé lọ lem lại có cơ hội tham dự yến tiệc cung đình.Tập đoàn Đỉnh Phong ngày càng so bề thực lực với Tập đoàn Cung Thị.
Ninh Thư phản kích mạnh, chú đối xử với bà thế nào thì bà đối xử với chú như thế.Trong mắt Ninh Thư, Tôn Chính Bân đang mất lý trí.
Chẳng ngờ Tôn Chính Bân lại chấp nhất muốn Cung Thị phá sản thế đấy?Có lẽ bởi An Noãn, có lẽ bởi sức mạnh của cốt truyện.Tóm lại Ninh Thư sẽ không bao giờ đứng im chịu chết.
Hai anh chị thích thì cứ yêu, đừng quá đáng đến mức này chứ?Cung Lạc trong cốt truyện cũng giống với Tôn Chính Bân bây giờ.
Nhưng Cung Lạc mạnh hơn Tôn Chính Bân nên giải quyết kẻ khác không khó khăn thế này.Ban đầu Tôn Chính Bân chỉ là nam phụ, giờ muốn bước lên vai chính thì tất nhiên cần thời gian để củng cố sức mạnh.
Ra tay với Tập đoàn Cung Thị ắt hẳn đã làm hao hụt tiền tài của Tập đoàn Đỉnh Phong.Tôn Chính Bân nặng tay với cô, cô cũng chẳng khách sáo làm gì.
Song dù bên Ninh Thư còn có nhà họ Tống giúp, nhưng vẫn có những kẻ luôn để ý nhất cử nhất động, chỉ đợi thời cơ là ngoạm mất miếng thịt.
Trong trận chiến này, Tập đoàn Đỉnh Phong cũng bị đối thủ cạnh tranh cướp mất kha khá mối kinh doanh béo bở.Vào lúc hai bên đang ganh nhau từng chút một, một tấm thiệp mời được đặt lên bàn làm việc Ninh Thư.Ninh Thư mở tấm thiệp ra xem, đó là thiệp mời kết hôn của Tôn Chính Bân và An Noãn.
Ninh Thư búng cái thiệp, cuối cùng cũng kết hôn rồi, nhanh nhanh hộ cái nào.Hôm kết hôn, Ninh Thư dẫn theo mấy vệ sĩ đến khách sạn sang trọng tham dự hôn lễ của Tôn Chính Bân và An Noãn.Tôn Chính Bân mặc âu phục trắng, thấy Ninh Thư dẫn theo mấy vệ sĩ thì đôi mắt đào hoa sáng rực, càng thêm phong độ.“Cung Lạc, đến tham dự lễ thành hôn của tôi mà còn dẫn cả vệ sĩ theo, tôi không ngờ gan anh lại nhỏ vậy đấy.” Tôn Chính Bân bắt tay với Ninh Thư.Ninh Thư mặc kệ câu kháy đểu của Tôn Chính Bân, nói bâng quơ: “Gan tôi vẫn nhỏ mà.
Hôm nay lắm người thế này dễ có chuyện nhất.”Mặt Tôn Chính Bân hơi tệ, anh cho rằng Cung Lạc đang trù ẻo lễ thành hôn của anh và An Noãn không suôn sẻ.Đây là khoảnh khắc đẹp nhất đời An Noãn, đâu được phép xuất hiện sai lầm.
Vậy nên Cung Lạc lo xa quá rồi, anh cũng chẳng định làm gì Cung Lạc cả.
Có muốn xử lý cũng không phải lúc này..