Chuyển ngữ: WanhooAn Hữu có hào quang anh hùng với Minh Châu Quận chúa.
Đây là câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, có ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp.Ninh Thư: Há há há...Rõ ràng là quận chúa thân phận cao quý lại hơi cái là quỳ xuống.
Rõ ràng nên sống trong hoàng cung lại ở trong nhà một thần tử.
Rõ ràng là một con nhóc chưa đến mười bảy gánh trên vai trọng trách chấn hưng phủ yến vương lại suốt ngày yêu với chả đương.Còn chẳng cả phân biệt được tôn ti trật tự.Cô cảm nhận được sự não tàn yêu là trên hết sắp đột kích rồi.Nhưng mà khi Ninh Thư thấy nguyện vọng của nguyên chủ thì cô sửng cồ lên, bởi vì nguyện vọng của nguyên chủ là như này.Nguyện vọng của Vệ Lệnh Nhàn: ...Không hề có nội dung!Bà không có yêu cầu thì tôi thay đổi cuộc đời giúp bà kiểu gì đây.“Sao đây 2333?” Ninh Thư hỏi 2333: “Nguyện vọng của Vệ Lệnh Nhàn bị sao thế này?”2333 nói: “Nguyên chủ cũng không biết mình nên làm gì nữa.
Bà ấy hiếu kính mẹ chồng, hết lòng với hai đứa con, vất vả vun vén cho gia đình để An Hữu ra ngoài đánh giặc không lo việc nhà, nhưng rồi bà chẳng còn gì cả, không gì có thể xua đi được sự phẫn uất của bà.
Mặc dù bà rất tốt với mẹ chồng nhưng trong lòng mẹ chồng chỉ có con trai và cháu trai, và rồi vẫn đồng ý cho Minh Châu Quận chúa trở thành cô thiếp.
Ông chồng thì khỏi phải nói, mười mấy hai mươi năm tình nghĩa vợ chồng không có thiếp thất, giờ lại bảo với bà ông ấy đã tìm thấy tình yêu đích thực, rồi hai đứa con cũng bênh ả thiếp luôn.”“Mất tất cả như thế, đau đớn đến lặng người rồi thì có nguyện vọng gì được đây.” 2333 bảo: “Đây là nhiệm vụ cận kề mức trung cấp, người ủy thác không đưa ra yêu cầu cụ thể là cực khó.”Ninh Thư: ...Má nó, tình yêu làm mù con mắt, mê muội, có tình yêu đích thực là không cần người thân nữa.Nhiệm vụ này mông lung quá đấy.Ninh Thư vò đầu bứt tai, vò ra cả một nắm tóc.
Lần nào An Hữu xuất chinh, nguyên chủ cũng ăn không ngon ngủ không yên đợi chồng về, bà sợ An Hữu gặp bất trắc trên chiến trường nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh để xử lý mọi việc trong phủ tướng quân.Ninh Thư rời giường, cô nghía qua gương đồng xem sao.
Vệ Lệnh Nhàn có khuôn mặt đài trang, nhìn cái là biết rất nhã nhặn, khôn khéo, có thể quản lý việc nhà đâu ra đấy, có thể đảm nhận được tam tòng tứ đức ở thời phong kiến.Trước đây, Vệ Lệnh Nhàn đã từng ngỏ lời để An Hữu nạp mấy phòng tiểu thiếp nhưng mà An Hữu từ chối hết...!An Hữu không thu nạp bất cứ tiểu thiếp nào đã khiến phụ nữ đã có chồng trong kinh thành ước ao.Một tướng quân anh vũ như An Hữu lại bị người đời đồn là sợ vợ, song Vệ Lệnh Nhàn thấy ngọt ngào lắm.Bà chẳng ngờ được An Hữu đã già lại đi ngỗ nghịch, thích đến điên dại một cô gái bằng tuổi con gái mình như thời trai trẻ.
Dám hỏi vậy tình cảm ông ấy dành cho Vệ Lệnh Nhàn là thế nào?Con người bị ràng buộc bởi đạo đức, trách nhiệm và lễ nghĩa nên khác động vật.
Còn hành sự theo bản năng, nghĩ gì làm vậy là súc sinh.Cánh cửa trổ hoa kêu một tiếng két cắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Thư.
Người bước chân nhẹ nhàng vào là một nha hoàn ưa nhìn, khoảng mười bảy mười tám tuổi, nom khá chín chắn.Châu Nhi thấy Ninh Thư ngồi trước gương đồng thì bước qua mở lời, “Phu nhân thức dậy rồi ạ.”Ninh Thư gật đầu bảo: “Rửa mặt chải đầu cho ta đi.”Châu Nhi rửa mặt chải đầu, vừa chỉnh tóc cho Ninh Thư vừa bảo: “Bữa nay phu nhân ngủ trưa say quá, bây giờ đã đến giờ cơm tối nên lão phu nhân sai con qua gọi phu nhân đến ạ.”Ninh Thư ừ rồi đứng dậy, Châu Nhi tuốt hết tóc mắc trên răng lược ngà rồi vo tròn lại cốt không để Ninh Thư trông thấy.“Châu Nhi, ta già rồi đúng không?” Đã có con trai mười bảy, chính ra Vệ Lệnh Nhàn đã là phụ nữ trung niên rồi mà.Châu Nhi cười bảo: “Phu nhân mãi là người đẹp nhất trong mắt Châu Nhi ạ.”Ninh Thư lắc đầu, nom mảnh mai hệt như cánh bướm mỏng manh.“Mẹ ơi.” An Linh Vân nắm lấy tay Ninh Thư, “Bà bảo con qua xem nay mẹ làm sao, có bị ốm hay không đấy.
Mẹ không sao chứ ạ?”Ninh Thư ngắm An Linh Vân, đúng là một cô bé xinh xắn dễ thương, Minh Châu Quận chúa mới vào phủ tướng quân là cả hai đã trở thành bạn thân.Trong khi mẹ mình đang nẫu ruột, An Linh Vân lại bay nhảy bên viện của Minh Châu Quận chúa chứ không an ủi mẹ mình, cũng không hằn học chủ cái viện làm mẹ nó tái tê cõi lòng.Mọi người vẫn bảo con gái thương mẹ lắm, nhưng rồi cả nhà vẫn bị rung động bởi sự chân thành của Minh Châu Quận chúa, cả nhà vẫn quay qua lên án nguyên chủ đố kỵ độc ác.An Linh Vân thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm với ánh mắt đánh giá thì lo lắng lay tay Ninh Thư, cô hỏi: “Mẹ sao thế?”Ninh Thư mỉm cười hiền hoà, bảo: “Mẹ đang nghĩ là Linh Vân đã lớn ngần này thì nên gả chồng rồi.
Mẹ đang nghĩ xem chọn nhà chồng nào tốt cho con đây.”An Linh Vân này là một cô bé ngây thơ, cô được sống trong một gia đình yên ấm nên không hề hay biết việc Minh Châu Quận chúa trở thành thiếp của cha sẽ làm mẹ mình đau khổ nhường nào, vậy mới có chuyện chẳng mảy may, cứ thể chọc ngoáy thêm nỗi đau ấy.Thế mới nói, ngây thơ trong sáng quả là điên đầu nhất.
An Linh Vân như thế mà Minh Châu Quận chúa cũng vậy.An Linh Vân nghe thấy Ninh Thư bảo muốn chọn nhà chồng cho mình thì ngại ngùng, sau cũng bàn: “Linh Vân muốn tìm một chàng trai đầu đội trời chân đạp đất chỉ có mình mẹ như cha vậy.”Nghe thế Ninh Thư cũng không trả lời, trong lòng cô đang trào dâng dòng cảm xúc bi thương và cả sợ Minh Châu Quận chúa huỷ hoại mọi thứ kia đến.Ngay cả Ninh Thư cũng bị dòng cảm xúc đó làm cho buồn thương, quạnh quẽ, đau đớn, căm hận.Từ khi linh hồn cô mạnh, hiếm khi cô lại bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng, vậy mà giờ cô lại bị cảm xúc đó đánh úp làm trái tim nhói đau.
Trái tim như bị vô số cây kim đâm chọc, đau đến mức Ninh Thư không chịu nổi phải ôm ngực quặn người.Cơn đau này làm Ninh Thư hằn các gân xanh trên thái dương, máu nóng luân chuyển khắp người cũng lạnh ngắt.Lạnh quá!Ninh Thư lảo đảo, An Linh Vân đỡ Ninh Thư, thấy mặt mẹ tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh thì lo lắng hỏi: “Mẹ không sao chứ?”Châu Nhi cũng qua đỡ Ninh Thư, Ninh Thư thều thào: “Đỡ mẹ ngồi xuống giường đi.”An Linh Vân và Châu Nhi đỡ Ninh Thư ngồi xuống giường, Ninh Thư ôm ngực, hít sâu ổn định trạng thái.Cảm giác mát lạnh lan toả khắp trái tim, cảm xúc không còn nôn nao như trước, Ninh Thư biết đây là tác dụng của Hào quang Tỉnh táo mà cô tốn một trăm năm mươi nghìn kinh nghiệm để mua.Nguyên chủ đã sống qua ngày với cảm xúc này, thử hỏi đau xót biết bao..