Chuyển ngữ: Wanhoo[Tùy Thanh Phong] cau có khi thấy Ninh Thư chạy mất dép, anh rất không thích game thủ nữ này, nhất là ánh mắt của cô ta làm anh ngờ ngợ đã gặp ở đâu đó.
Cô ta khiến [Tùy Thanh Phong] lo lắng, rất không thích cảm giác này.Đội viên nhìn [Tùy Thanh Phong], [Một Bông Cúc Nở Hướng Nam] bảo: “Lão đại, ông dụ boss đánh tụt cấp em gái, mà còn tụt tận năm cấp liền đấy.”[Ngực To Mặt Đẹp] bảo: “Lão đại làm thế không phải lắm rồi.”[Một Bông Cúc Nở Hướng Nam] gật đầu: “Ừ, đúng là hơi quá đáng.”[Tùy Thanh Phong] tức giận: “Thôi đi, mấy ông thấy cô ta là nữ nên mới bênh cứ gì, cô ta mà là nam xem mấy ông còn xót không?”[Một Bông Cúc Nở Hướng Nam] nhún vai: “Khó lắm mới thấy có game thủ nữ cấp cao như thế, tôi cũng chỉ thấy đặc biệt thôi, ha ha ha ha.”Sau cùng, team [Tùy Thanh Phong] giết được đại boss, đại boss nổ tung bắn ra bao nhiêu trang bị.Kênh Thế Giới thông báo chiến tích của đội [Tùy Thanh Phong], danh sách trang bị làm người khác thèm thuồng.Bấy giờ Ninh Thư đã quay về thành trì, Ninh Thư không ngờ [Tùy Thanh Phong] lại chơi bẩn thế, chẳng giống dáng vẻ trí thức của anh ta gì cả, làm cô mới ra khỏi thành cái đã tụt mất năm cấp rồi.Vụ này thì cô khinh địch thật.Ninh Thư đang nghĩ rằng, nếu máy chủ không quét thấy lỗi, chắc là [Tùy Thanh Phong] cũng sẽ báo cho bên nhà phát hành biết có bug và xóa sổ nguyên chủ thôi.Ván này bị anh ta chơi đểu nhưng sẽ không có lần sau đâu.Trước hết Ninh Thư vẫn sẽ học hành chăm chỉ, rồi sẽ có ngày cô sẽ hiểu hết được quy trình thiết lập của cả trò chơi này.
Bây giờ cô vẫn còn non kém, không dám tự tiện thay đổi số liệu, chứ bị phát hiện rồi bị xóa là gay đó.Do bị tụt cấp nên Ninh Thư buộc phải cày phó bản để lấy kinh nghiệm thăng cấp.
Cấp càng cao càng tốt bởi lực phòng ngự, lực công kích đều sẽ tăng đáng kể.Ninh Thư nhận ra nhiệm vụ của mình giống một trò chơi, cũng có hoàn thành nhiệm vụ thì được phần thưởng.
Chẳng qua là nhiệm vụ của cô khó hơn trò chơi, đánh đổi bằng tính mạng, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì mất trắng tất cả.Còn trò chơi thì được làm lại lần nữa thôi.Ninh Thư quay về Sơn Cốc Nhện, chuẩn bị đánh boss ở phó bản của mình.NPC sao chép là một NPC đúng mực, thấy Ninh Thư cái là qua nhờ Ninh Thư giúp đỡ luôn.Nhìn NPC cứng nhắc xinh đẹp mà Ninh Thư tặc lưỡi, nếu nguyên chủ cũng như NPC sao chép này vậy chắc chắn sẽ không bị xóa sổ.
Có điều nếu sống mà buồn tẻ thế thì làm gì có ý nghĩa nữa.Có cảm xúc là một món quà vô giá, tiếc thay tình cảm ấy lại đi đôi với thiếu vốn sống cùng với trí thông minh hạn hẹp, thành ra đã tự vùi dập chính mình.Người và yêu khác biệt, đã vậy đây còn là tổ hợp lạ lùng giữa con người và một chuỗi số liệu.
Ngay từ đầu nguyên chủ và [Tùy Thanh Phong] đã không thể nào đơm hoa kết trái rồi.
[Tùy Thanh Phong] chỉ đơn thuần lợi dụng nguyên chủ.
Kiểu gì chẳng biết NPC này thích mình nhưng có khi trong lòng ghê tởm còn ngoài mặt thì lừa nguyên chủ ấy.Ninh Thư nhận nhiệm vụ vào trong sơn cốc.
Nhện Độc Tám Chân mới thấy Ninh Thư định hái Phụ tử tiên thảo cái là phun tơ nhện để trói Ninh Thư lại.Ngày trước khi cô còn là NPC, con nhện này không thèm ỏ ê gì đến cô, giờ cô là người chơi cái nó tấn công cô ngay.Ninh Thư xiên thẳng cây đại đao vào cái bụng trương phềnh của con nhện, con nhện đã bị tiêu diệt còn Ninh Thư hái Phụ tử tiên thảo ra ngoài trả nhiệm vụ.Ngặt nỗi là muốn thăng cấp thì cần nhiều kinh nghiệm lắm, đã vậy cấp càng cao càng cần nhiều kinh nghiệm cơ.
Ninh Thư cay Tùy Thanh Phong đến nghiến răng kèn kẹt, đợi cô chế tạo được nhiều trang bị rồi nhất định sẽ giết Tùy Thanh Phong một trăm lần!Ninh Thư đang định chạy sang phó bản tiếp theo thì lại nghe có âm thanh líu ríu của nữ sinh, sau đó là thấy có hai cô bé nắm tay nhau dung dăng đi đến.
Rõ ràng là vào đây để đánh quái nhưng dáng vẻ nhìn ngang ngó dọc như đi dạo phố của hai cô em làm Ninh Thư đến cạn lời.Ninh Thư nhìn xem ID trên đầu họ, một người tên [Meo Meo Lạc Đường], là một Dược sư, à không, cấp thấp thế này thì chỉ được coi là một dược đồng thôi.
Một người khác tên [Băng Thanh Ngọc Khiết], là một Pháp sư.Level của hai cô bé không được cao cho lắm vậy mà lại đến đánh phó bản, không cần hỏi cũng biết đây là người chơi mới gia nhập giang hồ rồi.Ninh Thư rời đi, cô còn phải đi đánh phó bản tiếp theo đây.Ninh Thư đi được mấy bước bỗng nhớ ra, đó là nữ chính của [Tùy Thanh Phong] là một cô bé tên [Meo Meo Lạc Đường].Vậy là Dược sư này chính là nữ chính rồi đó.Trong ký ức của nguyên chủ không có ấn tượng về nữ chính, tất nhiên không biết nữ chính trông thế nào.
Ninh Thư ngoảnh lại đánh giá [Meo Meo Lạc Đường], cô ta gầy còm, trông nhỏ nhắn xinh xắn hồn nhiên, tóm lại là một cô bé rất ngây thơ.Ừm, hẳn là bạn nữ chính đây rồi.Ninh Thư thôi không nhìn nữa và đi thật, chắc là sau này sẽ gặp lại [Meo Meo Lạc Đường] thôi, tại cô còn cần đuổi giết [Tùy Thanh Phong] mà.Ninh Thư đang định đi thì có giọng nói hồ hởi léo nhéo níu chân Ninh Thư lại, “Đợi đã chị ơi.”Ninh Thư: …“Chị ơi.” [Meo Meo Lạc Đường] kéo cô bạn [Băng Thanh Ngọc Khiết] chạy đến chỗ Ninh Thư.Ninh Thư thấy trong cái gùi cô ta đang đeo có mấy cây thảo dược cấp thấp, là loại thảo dược rất dễ hái được thì thấy mỉa mái làm sao.Nhìn gần mới thấy [Meo Meo Lạc Đường] rất đáng yêu.
Khuôn mặt tròn mũm mĩm, đôi mắt hấp háy, da trắng bóc đàn hồi như thạch làm người khác rất muốn véo thử xem cảm giác thế nào, liệu có phải véo ra nước không.[Tùy Thanh Phong] thích trêu em gái như thế này.Ninh Thư hỏi chẳng mấy hào hứng: “Có chuyện gì à?”[Meo Meo Lạc Đường] ngại ngùng hỏi Ninh Thư: “Chị ơi, bọn em nhận nhiệm vụ thế nào ạ?”Ninh Thư: …Ninh Thư chỉ vào NPC xinh đẹp ở đằng kia, cô bảo: “Bọn em qua đấy, NPC sẽ chỉ cho bọn em làm gì.”“Chị nói rõ hơn được không ạ?” [Meo Meo Lạc Đường] lại hỏi.Ninh Thư: Chị…Đây không phải là người chơi mới bình thường mà là một con gà của thế kỷ mới đúng.
Trước khi vào chơi hãy đi đọc hướng dẫn chơi đi chứ.Thấy đối phương nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, [Meo Meo Lạc Đường] xấu hổ: “Em làm phiền chị ạ?”Ninh Thư đến chết, “Bọn em cứ qua kia đi, NPC sẽ giao nhiệm vụ cho bọn em.”“Em cảm ơn ạ.” [Meo Meo Lạc Đường] vội vàng cảm ơn Ninh Thư rồi lôi cô bạn mình ra chỗ NPC.Bị lôi đi rồi nhưng Ninh Thư vẫn nghe thấy ID tên [Băng Thanh Ngọc Khiết] lầm bầm, “Hách dịch cái nỗi gì, cũng chỉ hơn chúng ta có xíu thôi à, chảnh chọe!”.