Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư thấy Thu Hân ác thật.
Trong cốt truyện, Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong là tình yêu tuyệt đẹp trải dài khắp các mặt báo.
Còn giờ đây, Thu Hân đã thế chỗ Mạch Đoá Nhi, chiếm được tất cả yêu thương che chở của Mạc Tước Phong.Mạc Tước Phong không chỉ thích mỗi con gái xinh đẹp và thuần khiết thôi đâu, bởi vì Thu Hân đâu chỉ vỏn vẹn mỗi thuần khiết.Có lẽ là Mạc Tước Phong đã u mê sức hấp dẫn của Thu Hân rồi.Không chỉ đài báo mà màn hình LED to đại ngoài quảng trường cũng chiếu về Mạc Tước Phong và Thu Hân, trên đó còn phát họ sắp kết hôn nữa.Ninh Thư ngán ngẩm, làm vậy có khác nào muốn Mạch Đoá Nhi hoá điên.
Chắc là Thu Hân muốn nhận được nhiều kinh nghiệm nên mới đâm chọc Mạch Đoá Nhi thật lực đây mà.Mục đích của nhiệm vụ là thay đổi số phận hộ nguyên chủ thôi, có những thứ chín quá hoá ủng đấy.Mạch Đoá Nhi đứng ở quảng trường nhìn đôi trai tài gái sắc trên cao.
Khi nghe thấy tin hai người họ sẽ kết hôn, trái tim cô như bị thủng một lỗ lớn, khó thở vô cùng.
Mạch Đoá Nhi cảm thấy có cái gì đó đang dần rời xa mình.Cô đã từng có cảm giác này, giờ nó lại đến một lần nữa khi nhìn thấy họ âu yếm nhau.Nữ xinh đẹp, nam đẹp trai, Mạch Đoá Nhi cảm thấy đáng lẽ người đứng bên cạnh Mạc Tước Phong phải là cô mới đúng.Tại sao Mạc Tước Phong lại tuyệt tình với cô đến thế? Anh ta bắt cô mất con, mất đi vai diễn đã hứa, đẩy cô vào đầm lầy đau khổ chỉ vì con ả kia nữa, tại sao chứ, tại sao chứ...Móng tay Mạch Đoá Nhi cắm sâu vào thịt.
Cô hận cái con kia, cũng hận Mạc Tước Phong khinh cô, không đón nhận tình cảm của cô.Cô cứ nhìn màn hình LED đến run rẩy và đỏ lừ con mắt.Joey nhận được một vị trí đề cử cho giải thưởng âm nhạc, vậy nên Ninh Thư định đến tham dự buổi lễ trao giải với Joey.Trong cốt truyện, Mạch Đoá Nhi nhận được giải thưởng Ảnh hậu ở lễ trao giải này.
Còn nay Mạch Đoá Nhi không làm nên công trạng gì, không biết Thu Hân có nhận được giải thưởng kia của Mạch Đoá Nhi như trong cốt truyện không nữa?Nói thật là Ninh Thư chẳng thích chuyện có hai người thực thi nhiệm vụ ở cùng một thế giới chút nào.
Cô cứ bị bức bối khó chịu ấy.Ninh Thư càng buồn hơn cô không hề biết đến sự tồn tại của Thu Hân.
Nếu Thu Hân không nói cho cô biết, cô sẽ không biết thế giới này còn có một người thực thi nhiệm vụ khác.Sau khi Joey chuẩn bị xong, cô đưa cô ấy đến lễ trao giải.
Nhìn Joey đi guốc cao mười phân, cô hỏi: “Em đi guốc cao thế này có đi được không? Còn phải đi một đoạn thảm đỏ dài đấy.”Joey sờ cổ chân, cô hơi chột dạ: “Em đi được.”Ninh Thư đến chán.Đã có ngôi sao nổi tiếng bắt đầu bước lên thảm đỏ, những người càng nổi tiếng thì lại càng lên sau.
Joey vẫn chưa nổi tiếng lắm nên đi trước.Dưới sự lo lắng của Ninh Thư, cuối cùng Joey cũng đi hết thảm đỏ mà không xảy ra lỗi gì.Cô thấy mình đúng là một con mẹ già, cái gì cũng phải lo lắng hết.“Trần Hy.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Ninh Thư ngoảnh lại thì thấy Thu Hân mặc lễ phục trắng đang khoác tay Mạc Tước Phong bước đến.Ninh Thư đứng trong đám đông nên không nghĩ là Thu Hân lại nhìn thấy mình.
Cô cười xã giao với cô ta chứ không trả lời.“Em quen cô ta à?” Mạc Tước Phong nhìn lướt qua Ninh Thư rồi chau mày kéo Thu Hân đi mất, “Chớ qua lại với hạng người đó.”“Vâng anh, em nghe.” Thu Hân ngẩng mặt lên cười rạng rỡ với Mạc Tước Phong hệt như một đoá hoa bách hợp thuần khiết đang từ từ nở rộ.“Ngoan lắm.” Mạc Tước Phong xoa đầu Thu Hân, đôi mắt đong đầy yêu thương.Khung cảnh đẹp đẽ như thế chẳng khác nào đôi thần tiên quyến lữ thu hút rất nhiều máy ảnh của phóng viên, những tiếng tanh tách và ánh đèn flash chớp nhoáng vang lên liên tục.Mạch Đoá Nhi đội mũ, đeo khẩu trang trong đám đông siết đôi tay, cô ta xông đến chỗ đôi tình nhân kia.Biết bao người đang hò hét cái tên Thu Hân, rõ ràng đó là các fan của Thu Hân rồi.
Thu Hân nhõng nhẽo bảo rằng muốn bắt tay các fan của mình với Mạc Tước Phong.Đương nhiên là Mạc Tước Phong đồng ý, anh ta đi đến bên dải phân cách với Thu Hân để cô ta bắt tay các fan.
Tất nhiên là chỉ được bắt tay fan nữ thôi, fan nam thì mơ đi.Thu Hân mỉm cười bắt tay với người hâm mộ, đột nhiên lại có ai đó cầm chai hất nước vào mặt Mạc Tước Phong.
Chuyện đột ngột quá làm Mạc Tước Phong không kịp phản ứng.
Đến lúc anh ta chợt nhận ra thì mặt anh ta đã nóng ran, đau xót vô cùng.Mạc Tước Phong càng đau hơn khi chất lỏng đó dính vào mắt, mắt anh xót lên như mù đến nơi.“Á.” Mạc Tước Phong bịt mắt mình lại và gào lên đau đớn.
Thu Hân ngẩn người, có ít chất lỏng cũng văng vào tay cô, cô ta hét toáng lên: “Axit.”Thu Hân mới nói xong thì làm đám đông loạn cào cào.Ninh Thư há hốc mồm nhìn mặt Mạc Tước Phong đang bốc khói.
Ai mà dũng cảm vậy? Ninh Thư nghĩ ngay đến một người, không ngờ cô ta lại quyết tâm đến mức này.Ninh Thư muốn tìm xem Mạch Đoá Nhi ở đâu thì bị đám đông xô đẩy.
Sau rồi cô chợt nhìn thấy một người đội mũ bảo vệ rút dao ra chọc thẳng vào trái tim Thu Hân.Nhát dao bất thình thình đâm xuyên cả người Thu Hân, cô ta khiếp sợ và hoang mang ra mặt.Làm việc với Mạch Đoá Nhi một thời gian nên Ninh Thư khá quen dáng Mạch Đoá Nhi, nhìn qua là Ninh Thư biết người hành hung là Mạch Đoá Nhi.Ninh Thư khá là bàng hoàng bởi trước trái tim có lồng ngực bảo vệ, đáng lý thì sức của Mạch Đoá Nhi không chọc xuyên qua người Thu Hân được.Chắc đây là sức mạnh của cơn thịnh nộ.Mạch Đoá Nhi hành hung rồi định bỏ trốn nhưng bị bắt lại ngay lập tức, có nhân viên y tế qua cứu Mạc Tước Phong và Thu Hân ngay.Thu Hân ngã dưới đất nhìn Ninh Thư với vẻ khiếp đảm, cô ta hộc máu mồm, gọi Ninh Thư một cách khó nhọc: “Cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi...”Thu Hân xem Ninh Thư là nhánh cây cứu mạng cuối cùng của mình, bởi vì cô cũng là người thực thi nhiệm vụ như cô ta.Ninh Thư không biết cứu Thu Hân thế nào.
Cô vẫn chưa hoàn hồn khi trơ mắt nhìn một người thực thi nhiệm vụ chết trước mặt mình.
Người thực thi nhiệm vụ mà mới không lâu trước đây còn vênh váo với cô vì mình là đàn chị đấy.Thu Hân hộc máu ra, cô ta sợ hãi và hoảng loạn làm khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó khó coi, sau cùng tiêu cự xa dần và cô ta chết thật.Ninh Thư sởn hết gai ốc, não bộ đình trệ, cô không dám đoán cái kết của Thu Hân.Cục diện hỗn loạn đã được khống chế, thảm đỏ bị axit ăn mòn tạo thành những lỗ hổng lớn, những bãi máu trên thảm đỏ đã biến thành màu đen.“Chị Hy, chị không sao chứ?” Joey chạy qua chỗ Ninh Thư, “Em nghe bảo ở ngoài có chuyện nên chạy vội ra đây.”Ninh Thư tái mét mặt mày lắc đầu..