Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cảm thấy Quý Cẩm Ngạn chính là một người lòng dạ lạnh lùng, bàng quan từ trong trứng.
Dù có là con trai mình thì cũng chẳng có nhiều cảm xúc.“Quý Cẩm Ngạn, Quý Cẩm Ngạn...” “Lâm Thiển Thiển” gọi từng tiếng một mà như nguyền rủa, làm người nghe phát run.Tô Mạn Ngọc ôm chặt cánh tay Ninh Thư, bảo Ninh Thư: “Trang Vũ Đồng, tớ sợ.”Ninh Thư: “...” Sợ cũng chẳng làm gì được.Máu trên mặt “Lâm Thiển Thiển” trông càng thêm đáng sợ dưới ánh trăng, nó như phát điên mà bay đến Quý Cẩm Ngạn, nhưng vẫn luôn bị ánh sáng vàng từ người Quý Cẩm Ngạn làm bị thương, khí đen tỏa ra ngày càng ít ỏi.
Dù vậy nó vẫn xông đến chỗ Quý Cẩm Ngạn như tự sát.
“Lâm Thiển Thiển” bị bùa chú dính vào người và kêu thé lên đau đớn rồi ngã xuống đất, khí đen quanh người đều biến mất.
“Lâm Thiển Thiển” chảy máu mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quý Cẩm Ngạn với vẻ mặt vừa đau khổ vừa quyến luyến.“Quý Cẩm Ngạn, em yêu anh đến thế, em yêu anh đến thế, làm tất cả vì anh, dù em có chết nhưng anh cũng không nhìn em lấy một lần.” “Lâm Thiển Thiển” khóc, máu đen liên tục ọc ra khỏi miệng.Nhìn thấy Lâm Thiển Thiển như thế, Quý Thanh Viễn nóng ruột muốn khóc đến nơi, nhưng bị bố cản nên cuống cuồng hết lên.Ngón tay đạo sĩ bấm pháp quyết, bùa chú dính vào người “Lâm Thiển Thiển” càng sáng mạnh, “Lâm Thiển Thiển” gào chói tai đau đớn.Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc ở xa bịt lỗ tai lại, Quý Thanh Viễn thấy bạn gái mình đau đến thế thì cầu xin ông đạo sĩ, “Đạo sĩ, xin ông mau cứu Thiển Thiển với.”Ông đạo sĩ lẩm bẩm thần chú trong miệng, người Lâm Thiển Thiển tỏa ra dày đặc khí đen, sau đó chỗ khí đen này rời khỏi người Lâm Thiển Thiển, Lâm Thiển Thiển nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất.“Thiển Thiển, Thiển Thiển.” Quý Thanh Viễn chạy lại ôm lấy cơ thể Lâm Thiển Thiển nhưng người Lâm Thiển Thiển lạnh ngắt như đã chết.“Quý Cẩm Ngạn, em xin anh nhìn em lấy một lần, nhìn em một lần đi anh.
Em yêu anh đến thế, em có thể chết vì anh, tại sao anh không yêu em chứ, cô ta tốt ở đâu chứ.” Nữ quỷ cầu xin Quý Cẩm Ngạn, giọng của nó không còn the thé thảm thương mà là giọng nói lanh lảnh của con gái, “Tại sao anh không thể nhìn em lấy một lần, em yêu anh mà, em yêu anh thật mà.”Quý Cẩm Ngạn vẫn dửng dưng, không có chút biểu cảm nào trên mặt, cũng không cả nhìn nó lấy một lần.Ninh Thư chưa từng gặp ai lạnh lùng như thế, Ninh Thư hỏi Tô Mạn Ngọc: “Quý Thanh Viễn chẳng giống bố anh ta gì nhỉ, giống ở tính cách ấy, bố anh ta lạnh lùng quá.”Tô Mạn Ngọc bảo: “Sau khi mẹ Quý Thanh Viễn chết thì bác ấy vẫn luôn thế đấy.
Bác gái bị xuất huyết sau sinh nên mới chết đó.
Nghe bảo là không chấp nhận được chuyện vợ qua đời nên cũng rất lạnh nhạt với con trai mình.”Hóa ra là chết vì khó sinh.Chắc là yêu vợ quá nên cũng không quan tâm quá nhiều đến đứa con liên quan đến chuyện vợ mình qua đời.
Chậc chậc chậc, đúng là một người lạnh từ xương tủy.
Dù giờ có một người phụ nữ, à không, là nữ quỷ oán thán ông ta, yêu ông ta như thế nhưng ông ta chẳng có cảm giác gì cả.Thích một người đàn ông như thế đúng là đáng thương thật, một cái nhìn thoáng qua cũng không cho được, trọn tình cảm đều chỉ dành cho một người.
Mẹ Quý Thanh Viễn cũng hạnh phúc đấy chứ, có một người đàn ông thương bà ấy, yêu bà ấy vô ngần như thế.Nữ quỷ thấy Quý Cẩm Ngạn chẳng nói gì, trong khi đó lại bị đạo sĩ đánh đến thoi thóp linh hồn, sắp hồn phi phách tán.
Khí đen quanh người nữ quỷ đã biến mất, để lộ ra dáng vẻ của nữ quỷ.
Nữ quỷ mặc váy, vóc dáng yểu điệu, tóc xoăn, nhìn bóng lưng thôi cũng thấy nữ quỷ này rất xinh rồi.“Em yêu anh, vì anh việc gì em cũng làm được.” Ma nữ xông đến chỗ Quý Cẩm Ngạn, “Dù em có chết cũng muốn chết trong lòng anh.”Quý Cẩm Ngạn mở mắt ra, liếc mắt qua nữ quỷ đang xông đến và nói vô cùng lạnh lùng: “Cô có tư cách gì chết trong lòng tôi.”Nữ quỷ bị đạo sĩ đánh tan tác linh hồn, giọng nói vô cùng đau thương, “Quý Cẩm Ngạn, Quý Cẩm Ngạn, đến nước này mà em vẫn không nỡ làm anh đau.”“Em không nỡ, em không nỡ...” Giọng nữ quỷ mất hút dần, xung quanh yên tĩnh lại, không có gợn gió nào.Quý Thanh Viễn bế Lâm Thiển Thiển chạy đến bệnh viện, Quý Cẩm Ngạn chỉ nói rằng: “Vào nhà đi, bác sĩ riêng ở trong rồi.”Quý Thanh Viễn khóc lóc bế Lâm Thiển Thiển vào phòng khách.Quý Cẩm Ngạn không an ủi Quý Thanh Viễn được một câu, mà bảo đạo sĩ rằng: “Lần này cảm ơn đạo sĩ.”Ông đạo sĩ sờ râu mép, nói: “Cũng vì anh nợ con nữ quỷ này một đoạn nhân duyên, nhưng cô ta làm nhiều chuyện ác như thế thì cũng là báo ứng.”“Người trốn ở đằng kia ra đi.” Ông đạo sĩ nhìn về chỗ Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc náu.Ninh Thư đang vui vì cuối cùng nhiệm vụ này cũng hoàn thành, cô không chết và nữ quỷ đã bị tiêu diệt.Tô Mạn Ngọc bóp tay Ninh Thư, bảo: “Dìu tớ với, chân tớ tê mất rồi.”Cái thứ không có tiền đồ! Ninh Thư kéo Tô Mạn Ngọc đi qua đó.“Chào bác Quý, là cháu đây ạ.” Tô Mạn Ngọc chào Quý Cẩm Ngạn, Quý Cẩm Ngạn nhìn qua Tô Mạn Ngọc và bảo, “Cái Ngọc đấy hả.”Sau đó Quý Cẩm Ngạn nhìn qua Ninh Thư, định đi trước Ninh Thư nhưng bỗng dừng lại rồi lại nhìn lướt qua một lần nữa.Bị Quý Cầm Ngạn nhìn như thế làm Ninh Thư cảm thấy lạnh hết người, như thể máu trong người đều bị đông cứng lại vậy.
Cô tung hoành mấy cái thế giới, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy người lạnh lùng, coi rẻ tất cả như thế.
Kể cả thần y cũng chẳng lạnh lùng như ông ta, mà do thần y bị bệnh tim nên không được để trái tim kích động quá đấy chứ.Còn Quý Cẩm Ngạn đây lại khác, chẳng có cảm xúc gì, chỉ có lạnh, lạnh và lạnh thôi.“Cháu này là?” Quý Cẩm Ngạn nhìn Ninh Thư và hỏi Tô Mạn Ngọc.Tô Mạn Ngọc trả lời: “Đây là bạn cháu tên Trang Vũ Đồng, cùng ở chung ký túc xá ạ.”“Trang Vũ Đồng?” Quý Cẩm Ngạn nhắc lại cái tên này.
Không hiểu sao mấy chữ thốt ra từ miệng Quý Cẩm Ngạn lại làm Ninh Thư sởn tóc gáy túa mồ hôi.Quý Cẩm Ngạn thôi nhìn Ninh Thư, nói thản nhiên: “Muộn thế này thì vào nhà uống nước đi.”“Vâng ạ, giờ chân cháu cũng run không nhúc nhích được đây bác.” Tô Mạn Ngọc vui vẻ nhận lời, Ninh Thư định từ chối nhưng Tô Mạn Ngọc đã nói trước nên cô không tiện nói nữa.Tô Mạn Ngọc muốn vào xem Lâm Thiển Thiển thế nào, với cả tiêu diệt nữ quỷ rồi thì Tô Mạn Ngọc cảm thấy thế giới này vô cùng tươi đẹp.Ninh Thư vào trong biệt thự với mọi người, phòng khách rất rộng lớn rất sang trọng, Ninh Thư ngồi cúi gằm mặt trên ghế sô pha nghe Tô Mạn Ngọc kể chuyện ma trong ký túc xá với Quý Cẩm Ngạn.Thế nhưng Ninh Thư cứ cảm thấy thỉnh thoảng mắt Quý Cẩm Ngạn lại nhìn qua cô, làm Ninh Thư rất bất an.
Cô không quen Quý Cẩm Ngạn ở thế giới này, với cả nguyên chủ cũng lớn rồi mới ra khỏi vùng núi, rõ ràng không quen người giàu có như Quý Cẩm Ngạn..