Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cảm thấy mệt chết mất thôi, mệt từ linh hồn trở ra nên cô nằm luôn xuống, bỏ qua tất cả để đánh một giấc đã.Không biết đã ngủ bao lâu, lúc Ninh Thư dậy cảm thấy khá sảng khoái, cô vươn vai hỏi: “Hệ thống 2333 ơi cậu ở đâu thế?”“Ở đây.” 2333 hỏi: “Giờ muốn thực hiện nhiệm vụ chưa?”Ninh Thư gật đầu, “Nhiệm vụ này đừng rắc rối quá, đơn giản thoải mái thôi.”“Được nha, tôi sẽ chọn cho cô một nhiệm vụ đơn giản.” 2333 trả lời dịu dàng.Ninh Thư hỏi: “À đúng rồi, chẳng phải nhiệm vụ Mộc Yên La trước là nhiệm vụ đặc thù à? Đánh giá của tôi thế nào?”2333 hỏi ngược lại: “Bây giờ muốn bước vào thế giới nhiệm vụ không?”“Tôi đang hỏi cậu đánh giá của tôi.
Chẳng phải bảo là luôn có một nhiệm vụ đặc thù để định hình phong cách của người chơi à? Đánh giá của tôi là gì?” Ninh Thư rất khó chịu trước việc 2333 đánh trống lảng.2333 ngừng một lát rồi bảo: “Cô muốn nghe thật à?”“Không xem được à?” Ninh Thư hỏi lại.“Xem được, nhưng đánh giá của cô kém lắm, hu hu…” Hệ thống nước mắt lưng tròng, “Sao tôi lại theo một người không có tiền đồ như thế này chứ.”Ninh Thư: →_→Kém đến vậy à? Dù gì cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà.Ninh Thư bảo 2333: “Xem đánh giá đi.”“Cô nghe nhé.
Người chơi số hiệu 2333, bộ máy hệ thống 2333, kết quả đánh giá nhiệm vụ đặc thù: Phong cách cực kỳ bỉ ổi, làm việc vô tổ chức.”“Vậy thôi hả, có mấy dòng vậy á?” Ninh Thư hỏi.2333 cắn răng: “Cô đúng là không có tiền đồ, làm tôi còn tưởng sẽ là tâm tư kín kẽ gì đó cơ, sao cô lại có đánh giá như thế chứ.”Ninh Thư: …Quan tâm quái gì cái phong cách làm việc, hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.
Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của mình thì cách nào cũng được hết.Ninh Thư không quan tâm lắm đến đánh giá này, cô hỏi 2333: “Chọn xong nhiệm vụ rồi à, tôi đi làm nhiệm vụ nào.”2333 tinh ranh: “Rồi nhé, lần này tôi chọn một nhiệm vụ vô cùng đơn giản, cô nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”Ninh Thư ừ rồi cảm thấy chóng mặt nhưng ổn định lại ngay, có lẽ do linh hồn đã mạnh mẽ hơn.Ninh Thư mở mắt ra, xung quanh rất tối, có đốt hai cây nến.
Cô gái ngồi đối diện cô tạo thành hình tứ giác với hai cô gái bên cạnh.
Mặt ba cô gái mập mờ trông có vẻ lo lắng và sợ sệt dưới ánh nến lập lòe.Bầu không khí ghê rợn này là sao, Ninh Thư chợt có dự cảm chẳng lành.Cửa sổ đang mở, rèm cửa bị gió thổi phần phật.
Ninh Thư cảm thấy tay mình đang cầm cái gì đó như cái bút, đã vậy cánh tay còn bị ngoại lực bắt vẽ vòng tròn.
Ninh Thư nhìn xuống và thấy một tờ giấy trắng đặt trên mặt bàn, trên tờ giấy viết mỗi hai chữ đúng hay sai.
Đầu bút chì thì đang vẽ vòng tròn trên tờ giấy trắng.Phắc diu, lũ ranh này chơi cả cái trò này cơ à?Ninh Thư muốn rụt tay lại nhưng bàn tay như không nghe theo ý muốn.
Tốc độ vẽ vòng nhanh dần, cô gái ngồi đối diện Ninh Thư nói trong sự sợ hãi và kích động, “Thần bút đến rồi, có thần bút thật này.”Ninh Thư: ?!!Cửa sổ vẫn bị gió đập tạo ra những tiếng động mạnh, sau đó Ninh Thư cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo lại gần làm Ninh Thư dựng tóc gáy.
Việc hít thở cũng trở nên khó khăn như bị dìm xuống nước, cảm giác ẩm ướt dinh dính này làm Ninh Thư rất khó chịu.Ninh Thư không dám nhìn xung quanh, cô sợ sẽ thấy cái gì đó làm cho vỡ mật.
Ninh Thư có thể cảm nhận được trong căn phòng này xuất hiện sự tồn tại khác, không biết có phải là thần bút gì đó không.Ninh Thư nuốt nước bọt ừng ực, máu chảy khắp người như dừng lại.
Phắc diu, đây chính là nhiệm vụ đơn giản mà 2333 nói đó hả, gì mà bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe chứ! Kích thích thế này, bão táp thế này mà gọi là nhiệm vụ đơn giản à.Ninh Thư cảm nhận được sự tồn tại đó đang đứng bên cạnh mình, thậm chí còn cảm giác được có cái gì đó rớt tí tách vào người làm Ninh Thư sợ đến suýt thì trợn trắng mắt.
Ngay sau đó cảm giác này giảm dần, chắc do nó tạm thời cách xa cô.Ninh Thư muốn khóc quá.Cô gái đối diện Ninh Thư hỏi trước: “Thần bút ơi thần bút, xin hãy cho con biết, con và Thanh Viễn có tương lai không, mai sau chúng con có sống chung không?”Ngòi bút đang vẽ vòng tròn chậm lại và dừng ở chọn có.
Cô bé đặt câu hỏi đỏ ửng mặt và cười rộ lên.
Dưới ánh nến lập lòe trông kinh dị không ngờ.Có người làm mẫu trước nên cô gái bên trái Ninh Thư hỏi ngay: “Thần bút ơi thần bút, xin hãy cho con biết, sau này con có trở thành ngôi sao nổi tiếng không?”Ngòi bút chuyển động và cuối cùng dừng ở có làm cô gái vui ra mặt.Sau khi hai cô gái hỏi xong, Ninh Thư lại cảm thấy phòng này lạnh hơn làm cô nổi hết da gà, thế mà nhìn sang các cô gái khác lại không thấy họ có cảm giác gì.
Ninh Thư đoán là do sức mạnh linh hồn cô tăng cao nên nhạy bén hơn chăng.Lúc này Ninh Thư thà mình không nhạy bén như thế.“Thần bút ơi thần bút, xin hãy cho con biết, người con thầm thích có thích con không?” Cô gái bên phải hỏi với sự chờ mong.Ngòi bút chuyển động và rồi dừng ở không, cô gái tỏ ra thất vọng và nhìn cô gái hỏi đầu tiên với ánh mắt ghen ghét.Ba cô gái đều đã hỏi xong, chỉ còn lại Ninh Thư chưa hỏi.
Ba cô gái đều nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cảm giác có hơi thở lạnh lẽo âm u lại gần mình, giống như đang đứng bên mình nhìn mình ấy, sự ẩm ướt dinh dính này lại đến rồi.Ninh Thư nào biết nên hỏi gì, giờ cô có biết gì đâu, trong đầu chưa có cốt truyện mà.Ninh Thư biết mình phải hỏi, nếu không thần bút sẽ không đi.
Ninh Thư đằng hắng một cái hỏi: “Thần bút ơi thần bút, xin hãy cho con biết, sau này con có kiếm được nhiều tiền không?”Ninh Thư chỉ hỏi bừa thôi.Cuối cùng ngòi bút dừng ở không, Ninh Thư không hề vui vẻ.“Thần bút ơi thần bút, hôm nay dừng ở đây thôi, xin hãy đi thong thả.” Cô gái đối diện Ninh Thư mời trịnh trọng.Ngòi bút đang chuyển động dừng luôn, Ninh Thư di chuyển tay muốn vung bút nhưng cái bút cứ như bị cố định bởi cái gì đó, không làm cách nào di chuyển được.Ba cô gái khác thấy tình huống này thì đều luống cuống.
Cô gái đối diện Ninh Thư đổ mồ hôi lạnh, vội vàng xin: “Thần bút ơi thần bút, xin hãy đi thong thả, xin hãy đi thong thả…”Thế nhưng ngòi bút vẫn không di chuyển.Gió càng thổi mạnh hơn, cửa sổ đập bùm bụp, ngón nến cũng bị thổi tắt.
Căn phòng tối đen như mực..