Nịnh Thần

Chương 9




Phong quan

Long liễn một đường thông suốt đi thẳng đến địa điểm thượng triều, Tuyên Hoà cung. Thiên điện của cung Tuyên Hoà là nơi các quần thần nghỉ ngơi chờ đợi, Quân Thụy để Tư Đồ Bích xuống gần đó rồi lập tức đi vào chính điện. Hiện tại các văn võ bá qua đang chờ thiết triều đều ở trong thiên điện, sau khi nhìn thấy Tư Đồ Bích thì mọi người đều dừng việc đang làm quay đầu lại nhìn y, thế nhưng Tư Đồ Bích giống như hoàn toàn không thấy được điềm nhiên bước đến một vị trí còn trống ngồi xuống nghỉ ngơi. Dù sao thân thể của y vẫn chưa hoàn toàn khang phục, lại phải chịu người kia gây sức ép từ sáng sớm đến bây giờ, thật sự có chút cảm thấy mắt nổ đom đóm1.

Trong số quan viên có mặt hiện nay thật ra không ít người đều nhận thức Tư Đồ Bích, nhưng nhận thức không phải là bởi vì tài hoa của bản thân y mà là bởi vì dòng họ Tư Đồ lừng lẫy sau lưng y. Tuy nói Tư Đồ Bích từ nhỏ đã có mỹ danh thần đồng được thế nhân khen ngợi không ngớt về văn thái hơn người, thế nhưng dù sau y cũng là kẻ bên người Thái tử, những lời khen đó hoặc ít hoặc nhiều đều mang theo sắc thái lợi ích. Cho nên đến tận bây giờ, rất nhiều người cũng không biết tài hoa của hắn đến tốt cục là thật hay giả.

Đại đa số quan viên vẫn duy trì trầm mặc. Chuyện lần trước y ngủ lại tại Hoàng cung đa số dại thân trong triều đều đã sớm biết phong thanh, nhưng bởi vì còn chưa đoán định được tính tình của tân đế, hơn nữa thời cục hiện tại cũng không quá rõ rang nên chẳng ai dám vọng động phỏng đoán.

Thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa những đạo thần này không có ý kiến với Tư Đồ Bích, dù sao y cũng đã đi theo bên người tiền Thái tử suốt gần mười năm, giờ Thái tử vừa mới bị phế trong Hoàng cung liền truyền đến tin Tư Đồ Bích đã nhậm chỉ trở thành Ngự Sử trung thừa. Người ngoài nghe đến đó đều khó tránh khỏi liên tưởng, Liệu có phải Tư Đồ Bích đã bán đứng Thái tử hay không? Hơn nữa lại khó tránh được cảm thấy Tư Đồ Bích có lẽ thật sự là một người gian nịnh.

Có vài viên quan tiến đến gần, nhưng cơ bản đều là chỉ ân cần thăm hỏi Tư Đồ gia, Tư Đồ Bích lạnh nhạt ứng đối vài câu liền không nói thêm lời nào, những kẻ muốn dò xét kia cũng đều giận dữ ly khai. Tư Đồ Bích nhớ đến lần trước Cẩn nhi có nói với y vài chuyện, vốn là khi chuyện Thái tử đảng vừa mới phát sinh, phụ thân đã gởi thư cho không ít quan to trong triều hỏi thăm tin tức của y, thế nhưng chờ thật lâu vẫn không thấy được hồi âm. Thế nhưng ngay sau khi Hoàng thượng khâm điểm y làm Ngự Sử trung thừa, thư từ kinh thành liền lập tức như bướm bay trở về. Những tên … cáo già thành tinh trong triều này quả thực mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều là diễn xuất điển phạm nhất cho thái độ long người dễ đổi.

Rất nhanh đã có thái giám đến truyền lệnh thiết triều, Tư Đồ Bích vốn là quan viên do đích thân Hoàng thượng hạ thánh chỉ khâm điểm, chiếu theo quy củ phải chờ ở hậu điện sau khi được triệu kiến mới có thể diện thánh. Vì thế y liền thành thành thật thật theo sát ở phía sau đám đại thần đang đi về phía chính điện, đợi cho các đại thần theo tuần tự tiến vào hết bên trong thì y lại nhàm chán vô cùng chờ đợi ngoài hành lang.

Sáng sớm những ngày đại hàn như thế này đều có gió lạnh vô cùng lăng liệt, gió thổi qua hành lang đủ khiến cho những chiếc chuông đồng treo dưới mái hiên rung động phát ra từng chuỗi tiếng đinh đương, Tư Đồ Bích cúi đầu nhìn xuống chân mình, gió thổi khiến quan phục màu đỏ trên người y phát ra những âm thanh ma sát cực nhỏ, y đột nhiên có một loại cảm giác thật mờ mịt. Nhưng bộ dáng mờ mịt của y trong mắt bọn thị vệ thái giám hầu hạ bên cạnh lại có một phen phong vị khác, lúc này những người ấy cảm thấy y thật sự là một phiên phiên giai công tử2 thanh nhã tuấn dật mặt như quan ngọc, chỉ là về sau những người ấy lại không dám đánh giá hắn như hiện tại, thậm chí lá gan lén liếc mắt nhìn một cái cũng đều không có. Bất quá, tất cả đều là sau này……

Trong đại điện chợt vang lên tiếng cải cọ, thanh âm truyền ra đều là của những võ tướng cao lớn thô kệch, ngoài mấy tiếng đó trước sau vẫn là một mảnh yên lặng, đây là biểu thị sự phản kháng không tiếng động của đám quan văn. Tuy rằng Quân Thụy là hoàng đế, nhưng cũng không có nghĩa đám quan văn kia không có dị nghị gì với hành động soán vị của hắn không có dị nghi, tại trong không gian yên lặng nặng nề như bây giờ, thanh âm trầm thấp uy nghiêm của Quân Thụy chậm rãi truyền đến. Thanh âm của hắn lãnh tĩnh lại tràn đầy từ tính giống như gió lạnh thổi qua hành lang dài rét buốt, Tư Đồ Bích không thể không thừa nhận, Quân Thụy quả thật là một Hoàng đế lý tính lại vô cùng cơ trí. Tâm tư của hắn kín đáo, gan dạ nhưng cũng không quá cấp tiến, so với Quân Thái, hắn hơn một phần nhiệt tình cùng quyết đoán, thiếu một phần cuồng nhiệt ảo tưởng. Cho nên cũng có thể nói, kỳ thực so với Quân Thái, Quân Thụy càng thích hợp trở thành một đế vương.

“Tuyên —— khâm điểm tứ phẩm Ngự Sử trung thừa Tư Đồ Bích —— lên điện tạ ơn ——” Thanh âm lanh lảnh của thái giám tuyên chỉ tại Tuyên Hoà cung truyền ra, thanh âm xa xôi theo đại điện truyền đến, tiếng vọng vang lên suốt cả chính điện lẫn thiên điện. Trái tim của Tư Đồ Bích mãnh liệt nhảy dựng, y chỉnh sửa y phục của mình thêm lần nửa cho thật đoan chính rồi mới chậm rãi đi vào.

Sàn nhà của Tuyên Hoà điên được lát hoàn toàn bằng đá cẩm thạch tối màu, Tư Đồ Bích cúi đầu cung kính bước vào khóe mắt có thể nhìn được ảnh chiếu của bá quan văn võ đang đứng trên đại điện, những bộ quan phục đỏ tươi của văn quan và cẩm bào lam sắc của võ tướng kết hợp cùng nhau khiến người ta cảm thấy một loại áp lực không lời. Y dùng tư thái thong thả vững vàng tiến vào đại điên, đến ngay trước thềm son rực rỡ thì dừng lại cước bộ, hai tay nắm chặt ngọc hốt3 giơ lên cao quá đầu, quỳ xuống cúi đầu hành lễ, trong miệng hô vang: “Thần Tư Đồ Bích, khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Thanh âm trong trẻo như chuông bạc của Tư Đồ Bích vang vọng trong đại điện trống trải, qua hơn nửa ngày y mới nghe được Hoàng đế cao cao tại thượng thản nhiên ra lệnh một câu “Bình thân” .

Tư Đồ Bích không nhanh không chậm đứng lên, bộ quan phục phiền phức rối rắm gắt gao khóa chặt cơ thể thoạt nhìn khiến cho người khác có cảm giác phiêu dật đoan trang, trên thực tế lại vô cùng nặng nề, cũng không hề tiện lợi. Trong đầu Tư Đồ Bích lại nhoáng lên một trận ánh sao, y khẽ cắn môi đứng dậy khom người tạ ơn, sau đó cúi đầu chờ đợi Hoàng đế lên tiếng.

“Tư Đồ Bích, ngươi ngẩng đầu lên.” Thanh âm của Hoàng đế truyền đến, Tư Đồ Bích ngoan ngoãn thuận theo ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng đế biểu tình kiệt ngạo đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ rực rỡ ánh vàng kia, sau lưng hắn là bình bộ phong điêu khắc phi long giương nanh múa vuốt, trên đỉnh đầu là tấm hoành phi “Cần chính yêu dân” pháp độ trang nghiêm, khí thế bàng bạc, làm cho cả người thiên tử có vẻ vô cùng cao lớn, khí thế dị thường. Nhìn Đế vương cao cao tại thượng đang ngồi đó, cái kẻ từng là bạo quân hung hãn chinh phạt trong cơ thể của y không ngờ lại có một bộ mặt uy nghiêm như thế, phát hiện này khiến cho trong phút chốc Tư Đồ Bích không thể kiềm chế mà cảm thấy hốt hoảng.

“Tư Đồ ái khanh, từ nay về sau ngươi chính là Ngự Sử trung thừa của Trẫm, trách nhiệm của Ngự Sử là giám sát toàn bộ quần thần, đối chứng tấu chương công khanh, chỉnh đốn tâm tình bách quan. Cũng có nghĩa là từ nay, ngươi sẽ là mắt, là tai của Trẫm, mong rằng ngươi có thể công bình chấp pháp, bất vị tư tình, công chính nghiêm minh. Nhớ kỹ!”

Thanh âm tràn đầy nhịp điệu vang vọng bên tai Tư Đồ Bích bên, mang theo từng trận rung động bén nhọn, Tư Đồ Bích cúi đầu thêm lần nữa cung kính đáp lời: “Thần cẩn tuân lời dạy của bệ hạ, cúc cung tận tụy, đến chết không sờn.”

Cúc cung tận tụy, đến chết không sờn. . . . . . Một mặt là quân thần, một bên là cấm luyến, quả thật đến chết không sờn. Đúng là một sự châm chọc thật lớn!

Tiến hành xong một loạt nghi thức phức tạp cũng bất quá chỉ tốn thời gian một chén trà nhỏ, Quân Thụy cương ngạnh kéo Tư Đồ Bích đi dạo một vòng đến đại điện Tuyên Hòa cung cũng chỉ bất quá là để bách quan nhìn xem lựa chọn cuối cùng của Tư Đồ gia là phế Thái tử kia hay là hắn. Chỉ cần như thế cũng đủ khiến cho các đại thần thông minh kia hiểu được đại thế rốt cục đã là của ai.

Quân Thụy nhìn thấy thân ảnh chậm rãi rời khỏi đại điện của Tư Đồ Bích thì không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng. Trong triều hiện giờ hắn chỉ có thể khống chế quân quyền, đám quan văn kia thật sự không để hắn nắm trong long bàn tay, tục ngữ có nói “Đánh giang sơn dễ, thủ thiên hạ khó”, muốn khống chế cục diện vương triều hắn không thể bỏ rơi đám văn nhân toan hủ kia. Đây cũng chính là giá trị lợi dụng của Tư Đồ gia, đợi đến khi hắn có thể đem đám quan văn kia nhào nặng trong tay, đồng thời cũng đào tạo xong tâm phúc của mình, khi đó Tư Đồ gia. . . . . .

Quân Thụy kéo kéo khóe miệng ánh mắt híp lại, ánh mắt của hắn nhìn Tư Đồ Bích thật giống mãnh thú khát máu đang nhìn con mồi, hắn cảm thấy trong mắt mình chỉ nhìn thấy được con chim hoàng yến Tư Đồ Bích kia, còn bá quan văn võ trong đại điện giống như đã toàn bộ tiêu thất, toàn bộ thiên hạ chỉ có người kia lọt vào mắt hắn. Loại cảm giác này khiến cho Đế vương trẻ tuổi không ngừng sôi trào nhiệt huyết, hắn nhìn thấy Tư Đồ Bích từng bước một đi ra ngoài, sau khi bước khỏi ngạch cửa cao cao của Tuyên Hoà cung đột nhiên lảo đảo một chút, sau đó liền có thị vệ bước đến dìu đỡ y, sự căng thẳng khó hiểu trong lòng Quân Thụy lại đột nhiên trào ra.

Sau khi Tư Đồ Bích rời khỏi đại điện, tràng diện lại là một mảnh tĩnh mịch yên lặng dị thường, chốc lát sau bá quan mới bắt đầu khe khẽ nghị luận với nhau, phải thêm một lúc nửa mới có người đứng ra dâng tấu thỉnh chỉ, đây vốn là cục diện mà Quân Thụy mong muốn. Không cần tốn nhiều sức, không cần hao phí một binh một tốt, không cần giết một gã văn thần nào cũng không chảy một giọt máu. Chính là đối mặt tình huống lý tưởng này, hắn lại cảm thấy không hề có chút hứng thú nào.

“Các vị ái khanh, ” Quân Thụy chậm rãi mở miệng, biểu tình ngạo mạn nhưng thận trọng, hắn vừa lòng nhìn đám người bên dưới ngoan ngoãn cúi đầu im lặng, “Còn việc phải thượng tấu sao?”

Bên dưới một mảnh yên tĩnh.

“Có chuyện thượng tấu, vô sự bãi triều ——” Trương Đình Hải hợp thời cất giọng thông truyền.

“Hồi bệ hạ, lúc này Tư Đồ đại nhân vừa rời khỏi Tuyên Hoà cung thì cảm thấy thân thể có chút không khoẻ, được gia nhân đón đi rồi.” Người đang quỳ dưới chân là thị về vừa rồi bước đến dìu Tư Đồ Bích, Quân Thụy triệu gã vào muốn hỏi rõ tình huống vừa rồi lại không nghĩ rằng nhận được câu trả lời như thế

“Trương Đình Hải ——” Quân Thụy có chút không hờn giận liết nhìn Trương Đình Hải đang đứng bên cạnh.

“Hoàng thượng. . . . . .” Trương Đình Hải cúi đầu khúm múm bước tới ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng tâu, “Hoàng thượng, nô tài thật sự đã phái người chờ đợi ở bên ngoài, ra lệnh vừa thấy Tư Đồ đại nhân bước ra liền đón về tẩm cung, chỉ là . . . . Nô tài đoán, có thể đại nhân đã sớm thông báo hạ nhân trong nhà.”

“Hắn suốt ngày đều ở trong tẩm cung của Trẫm thì báo về nhà như thế nào?” Quân Thụy giận dữ tựa mạnh vào lưng ghế phía sau, thanh âm cũng có chút hổn hển. Vừa rồi khi hắn nhìn thấy bộ dáng dịu ngoan của Tư Đồ Bích còn cảm thấy thật hưởng thụ, , không nghĩ tới chỉ vừa quay lưng liền nghe báo y đã trở về nhà. Ai đã cho y quyền lực ra vào Hoàng cung như nhà mình? Là ai cho phép y rời khỏi nơi này?

“Bệ hạ, lúc Tư Đồ đại nhân rời đi trong tay có Hoàng kim yêu bài, chúng tiểu nhân thật sự không dám nhăn cản. . . . . .” Thị vệ kia nơm nớp lo sợ giải thích.

“Hoàng kim yêu bài?” Quân Thụy sửng sốt, sau đó cười lạnh nói, “Ngươi có nhìn rõ xem mặt sau là ấn ký của trẫm hay là của tiền Thái tử không? “

“Nô. . . . . . Nô tài đáng chết. . . . . .” Gã thị vệ luống cuống, lắp bắp nói, “Đại, đại nhân vừa mới nhận thụ phong trong điện nên …………….. nô tài nghĩ . . . . . .”

“Nghĩ đến cái gì? Ngu xuẩn! Có phải y thoạt nhìn đặc biệt trấn định đặc biệt cao ngạo? Thậm chí còn với ngươi nói nếu có nghi vấn gì thì chính mình đi tìm Hoàng thượng mà hỏi. Còn nói, nếu làm chậm trễ việc của bản quan thì cứ tự mình lo liệu đi?”

“Thánh Thượng anh minh. . . . . .”

“Cút ra ngoài cho khuất mắt Trẫm!” Quân Thụy rống lên một tiếng, chén trà trong tay cũng theo cơn giận mà nện xuống. Trương Đình Hải vội vàng nở nụ cười trấn an nói:

“Hoàng thượng bớt giận, nếu không cứ để nô tài đi một chuyến đến phủ của Tư Đồ đại nhân triệu y tiến cung?”

“Hừ.” Quân Thụy cười lạnh không hề trả lời. Triệu y tiến cung? Lần này y có thể trốn khỏi cung thì cứ để cho y trốn, sau này hắn vẫn còn không ít cơ hội đùa giỡn với tiểu thú hoang này.

—————————

1/ Mắt nổ đom đóm: Nguyên văn ‘nhãn mạo kim tinh’ nghĩa là trong mắt bay ra sao vàng. Mèo nghĩ cái này giống như trong truyện tranh, lúc mấy nhân vật mệt mỏi hay bị choáng váng sẻ vẽ sao vàng bay bay. Nghĩ đến VN mình cũng có câu mắt nổ đom đóm có vẻ giống nên mình thay vào. Mấy bạn reader thấy để thế nào thì hợp, mình thấy edit theo kiểu cổ phong nhã vận mà để thuần Việt quá cũng hơi kỳ.

2/ Phiên phiên giai công tử: Một thành ngữ chỉ những công tử trẻ tuổi có bề ngoài xuất sắc, hào hoa.

3/ Ngọc hốt: thẻ ngọc màu trắng, giống như thẻ nhân viên mà quan văn phải mang theo khi thượng triều. Xem phim thời Đường hay thấy.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận