Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 4 - Chương 108




Chờ khi tiệc mừng thọ của Thi phu nhân kết thúc lão Hầu gia tự mình đem chuyện Lăng Y nói với Thi phu nhân. Thi phu nhân sau khi nghe xong trên mặt một chút dao động cũng không có, chậm rãi nói: “Vậy là sinh bệnh cấp tính mà chết, không biết có lây lan hay không…… Chúng ta hai lão đông tây không sao, chỉ là hiện giờ quý phủ có nhiều tiểu hài tử, không thể không cẩn thận, nói cho bên ngoài, không thể kéo dài chuyện tang lễ, để bảy ngày là cao nhất.

Lăng Hầu gia gật gật đầu: “Được, chỉ là…… Lăng Y hiện giờ thân phận xấu hổ, chỉ sợ……”

“Chẳng lẽ đệ còn nghĩ muốn nó nhập phần mộ tổ tiên?” Âm thanh Thi phu nhân bỗng nhiên cất cao, cười lạnh: “Được nha, đệ đi nói với những người trong tộc, xem có người nào đồng ý không.”

Lão Hầu gia đối với vị lão tỷ tỷ này của mình từ trước đến nay rất là kính sợ, vội vàng thấp giọng nói: “Việc này không phải đang cùng tỷ thương lượng sao, tỷ gấp cái gì, hiện giờ nhà này mọi chuyện không phải đều do tỷ định đoạt sao? Chuyện trong nhà đệ từ trước đến nay không hiểu không giỏi bằng tỷ, không hỏi tỷ thì hỏi ai đây?”

Thi phu nhân lại không cảm kích, bưng trà uống cạn: “Ta hiện giờ người lão trí hôn, không có cách gì, tự đệ nghĩ cách đi, ta mặc kệ.”

Lão Hầu gia vô pháp, chỉ phải tìm lão nhân trong tộc tới thương nghị, muốn cho Lăng Y một hồi tang sự tốt là không được, chuyện này không phải chuyện tốt lành gì, cần phải sớm giải quyết mới ổn.

Thi phu nhân một vài năm nay vừa nghe đến Lăng Y hai chữ này liền khó chịu, hiện giờ trong lòng lại thống khoái một chút, cũng không đi trông nom tang sự, lấy cớ Kinh Ngọc hiện giờ có thai không thể đụng đến tang chế không cho nàng đi phía trước lo liệu, mỗi ngày gọi Kinh Ngọc vào bên trong nói chuyện, cùng nàng đàm tiếu, cùng Vân nhi, Hiền nhi hai tiểu hài tử vui đùa.

Trong phủ hai nữ chủ nhân đều buông tay, Lăng Tiêu lại sớm hồi cung, bên ngoài Lăng Nho Học và Lăng Hiên tự mình lo liệu, đem quan tài để ở Lạc Mai Cư bảy ngày, sau đó qua loa chôn cất.

Lăng Nho Học mấy ngày gần đây tang thiếp lại tang nữ, hơn nữa mấy ngày liền mệt nhọc, con người trong nháy mắt như già đi mười tuổi. Tang sự xong rồi một ngày kia Lăng Tiêu hồi phủ, Lăng Nho Học sai người gọi Lăng Tiêu vào trong phòng của mình.

Đây là Lăng Nho Học lần đầu tiên một mình gọi Lăng Tiêu tới, hai người đều không được tự nhiên, Lăng Tiêu hơi cúi đầu nghe Lăng Nho Học nói chuyện. Lăng Nho Học kêu hạ nhân lui ra, mình ngồi ở trên giường, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Hôm nay tang sự đã xong rồi, cha muốn hỏi con, chuyện hai người đã chết có quan hệ đến con không?”

Lăng Tiêu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lăng Nho Học, đột nhiên phát hiện nam nhân này so với lão Hầu gia còn muốn già yếu hơn, khi nào bắt đầu xuống dốc như vậy? Phụ thân vụng về ngoan cố của hắn đã nản lòng như vậy sao.

Lăng Tiêu gật đầu: “Con không hiểu phụ thân đang nói cái gì, Hạ thị và Đại tiểu thư sau khi chết con không có làm gì cả, hết thảy đều là Đại ca chủ trì, nếu có một chút không ổn, Đại ca sẽ tới tìm con, sao có thể để con tiêu dao?”

Lăng Nho Học lắc lắc đầu, sau một lúc lâu mới nói: “Lăng Hiên tra không ra…… cha mới hỏi con, có phải con làm hay không?”

Lăng Tiêu đột nhiên muốn cười nhạo, bây giờ mới hỏi có phải đã muộn không?

Lăng Tiêu than nhẹ: “Phụ thân nghi con con cũng vô pháp, con chỉ có thể nói, không phải.”

“Không phải…… Không phải……” Lăng Nho Học nhấm nuốt hai chữ này, như là có thể từ giữa hai chữ này nhẩm ra những lời Lăng Tiêu nói là thật hay giả, gật đầu nói: “Không phải, thì không phải đi, hiện giờ con đã là Tử Quân Hầu, được thánh sủng, tất nhiên nói cái gì là cái đó.”

Lăng Tiêu biết Lăng Nho Học chịu không nổi đả kích lớn như vậy bắt đầu bất chấp tất cả, nhưng mình vẫn là phải làm bộ không hiểu, Lăng Tiêu mỉm cười khom người: “Nhi tử lo lắng cho phụ thân.”

Lăng Nho Học như là không nghe thấy Lăng Tiêu nói, vẫn nhắc mãi: “Dù sao đã chết…… chưa đến già thì đã chết, rơi vào tang sự như vậy ……”

“Phụ thân tự bảo trọng thân mình.” Lăng Tiêu cười khẽ: “Tới bên kia, sẽ có mẫu thân con thay thế phụ thân chăm sóc cho các nàng.”

“Mẫu thân con……” Lăng Nho Học không được tự nhiên giật giật thân mình, lắc lắc đầu: “Con đi đi.”

Quả nhiên vẫn không muốn nhắc tới Vi Trang nha, Lăng Tiêu trong lòng không biết sao lại trào ra một cổ khoái ý, cười nói: “Phụ thân đã quên? Cuối tháng này chính là ngày giỗ của mẫu thân con, hôm qua con còn mơ thấy người, phụ thân đã từng mơ thấy mẫu thân chưa?”

“Một người đã chết, con nhắc đến nàng làm cái gì?” Lăng Nho Học để chung trà lên bàn nói: “Con đi đi, ta cũng muốn nghỉ một lát.”

Lăng Tiêu khom người: “Vâng, phụ thân nghỉ ngơi cho khỏe, có rảnh con lại đến thỉnh an.”

Vào ban đêm, Lăng Nho Học trúng gió.

Ai cũng không biết đêm này Lăng Nho Học làm gì, nửa đêm nha đầu gác đêm nghe thấy bên trong “Phanh” một tiếng, cuống quít đi vào nhìn thấy Lăng Nho Học đã nằm trên mặt đất. Bọn nha đầu vội vàng đem người nâng dậy, cầm đèn nhìn kỹ thì biết không đúng, vội vàng nói cho nghe bên ngoài biết gọi đại phu. Chờ đại phu tới cũng đã là giờ Dần, lúc này Lăng Nho Học đã nằm liệt nửa người, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn.

Ngày hôm sau lại nháo lên, cả nhà lập tức thỉnh y duyên dược, lão Hầu gia gửi tấu chương vào trong cung báo với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng vội vàng trở về phủ ngày đêm hầu hạ. Trong cung Chử Dịch Phong biết vội phái ngự y tới bắt mạch, lăn lộn nửa tháng sau căn bệnh mới giảm một chút, nhưng nói chuyện vẫn không nhanh nhẹn, đi đường phải dựa vào quải trượng, tiếp tục làm quan khẳng định làm không được. Chử Dịch Phong cho người tặng dược liệu quý giá an ủi một phen, cũng chỉ có thể làm được như thế.


Trong một tháng Thọ Khang Hầu phủ xảy ra một chuyện tiếp một chuyện, Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong mỗi ngày lâm triều, tại nội các thảo luận chính sự đều có thể thấy mặt, chỉ là ngày gần đây Đôn thân vương nhập Hoàng thành, tiến thêm một bước để hoàn thành việc quán đinh nhập mẫu. Chuyện đến thật sự quá nhiều, Lăng Tiêu đã nhiều ngày chưa ngủ lại Thừa Càn Cung, Chử Dịch Phong ngoài miệng không nói trong lòng vẫn rất muốn.

“Đều đi xuống đi.” Lăng Tiêu cởi  áo choàng đến gần ngồi bên cạnh Chử Dịch Phong, thấp giọng nói: “Phụ thân ta hôm nay đã không quá đáng ngại, tinh thần cũng thực tốt.”

Chử Dịch Phong cười cười: “Vậy mới tốt, trong phủ hai lão nhân vẫn khỏe?”

“Vẫn khỏe.” Lăng Tiêu nhìn thấy trong mắt Chử Dịch Phong đầy mong chờ, nhịn không được xoa nhẹ đầu của y, cười khẽ: “Đã không có chuyện gì nữa, hôm nay ta sẽ lưu lại.”

Chử Dịch Phong nghe xong quả nhiên vui vẻ, vội đứng dậy đi lấy lễ vật mới mẻ mấy ngày nay tìm được đưa cho Lăng Tiêu như hiến vật quý. Chử Dịch Phong có thói quen, mỗi khi được thứ tốt đều tích cóp để trong một cái rương chờ Lăng Tiêu lựa chọn xong sau đó mới sai người thu dọn cất vào khố phòng.

Lăng Tiêu mỉm cười nhìn Chử Dịch Phong đi vào phòng trong đem hộp bách bảo của y ra, hắn không để ý lắm lục xem, mà dư quang vẫn ở trên người Chử Dịch Phong.

Lăng Tiêu mấy ngày nay nhớ Chử Dịch Phong cũng không thua Chử Dịch Phong nhớ hắn. Trăm sự lấy chữ hiếu làm đầu, Lăng Nho Học bị bệnh Lăng Tiêu thật sự không thèm để ý, ở trong phủ Hầu bệnh chỉ là vì muốn làm ra bộ dáng để bịt miệng các quan Ngự Sử mà thôi, phụng dưỡng bưng thuốc tự nhiên không cần phải hắn động thủ. Lăng Tiêu còn sợ mình động thủ nhất thời tức giận không cẩn thận lại hạ độc dược, trực tiếp đưa Lăng Nho Học đi gặp Hạ Lan.

“Đây là thập hoàng thúc khi vào kinh cho ta.” Chử Dịch Phong mở ra một cái tráp đá quý, bên trong có một kiện ngọc bội tinh xảo, toàn bộ ngọc bội từ chín khối ngọc thạch tạo thành, đụng đến là nhẹ nhàng lay động, chỉ nghe ngọc bội leng keng âm sắc cực thanh thúy. Chử Dịch Phong cười đem ngọc bội này đưa cho Lăng Tiêu: “Ta vừa nhìn là cảm thấy huynh mang rất hợp, biết huynh không thích chỉ nguyệt bạch sắc, ta cho người đổi thành chỉ vàng, đẹp không? Cho huynh mang.”

Lăng Tiêu tiếp nhận, chất ngọc ôn nhuận, điêu khắc tinh vi, quả nhiên là thứ tốt, Lăng Tiêu cười cười, cúi người lấy tay Chử Dịch Phong để trên eo của mình, cười nói: “Đẹp, nhưng đệ mang đi, ta vẫn luôn mang cái này, lại mang thêm một cái quá rườm rà.”

Chử Dịch Phong cúi đầu nhìn ngọc bội bị vỡ bên hông Lăng Tiêu, khóe miệng nhịn không được mỉm cười, Lăng Tiêu nhéo mũi Chử Dịch Phong: “Muốn cười thì cứ cười lớn đúng là không có tiền đồ.”

Chử Dịch Phong chỉ ngây ngô cười không nói lời nào, đùa nghịch ngọc bội bên hông của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nghiêng đầu ở bên tai Chử Dịch Phong thấp giọng nói: “Cũng chỉ mang cái đệ tặng cho này, cái khác tốt hơn cũng không mang.”

Chử Dịch Phong thích nghe Lăng Tiêu nói chuyện thân thiết với mình như vậy, hai người nhiều ngày chưa thân mật tự nhiên không thiếu lưu luyến, vuốt ve thân mật một lúc lâu. Chử Dịch Phong nghĩ tới Lăng Thế Hiền, khởi động thân tới nói: “Đúng rồi, Lăng Thế Hiền hiện giờ ở quý phủ thế nào?”

Lăng Tiêu còn chưa kịp nói với  Chử Dịch Phong chuyện muốn nhận Lăng Thế Hiền làm cho thừa tự, thừa dịp này cũng mở miệng nói: “Đệ coi trọng hài tử quả nhiên là tốt, mấy ngày này ta cùng  hài tử kia ở chung, nó có tính tình rất hợp ý ta, ta muốn đem nó làm con thừa tự ở dưới gối.”

“A?” Chử Dịch Phong nhất thời phản ứng không kịp,nói: “Thừa …… thừa tự cho huynh?”

Lăng Tiêu gật đầu: “Đúng, ta tất nhiên sẽ không có hậu nhân, nhưng như thế nào cũng phải tìm một đứa con thừa tự?”

“Ta cho rằng huynh muốn ở trong  thân tộc chọn ra một người.” Chử Dịch Phong vẫn phản ứng không kịp chuyện Lăng Tiêu cư nhiên muốn đem Lăng Thế Hiền làm con thừa tự, do dự nói: “Cái này huynh có nói với lão Hầu gia không?”

“Đã đề cập qua một hồi, gia gia không có phản đối.” Lăng Tiêu giúp Chử Dịch Phong cởi bớt xiêm y, cười cười: “Chuyện của ta gia gia từ trước đến nay không nói gì đó, chuyện hai ta gia gia cũng biết, không có việc gì.”

Chử Dịch Phong gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, khó được gia gia có thể chấp nhận chuyện của mình, lúc huynh trở về nói ta hạ ý chỉ?”

“Chỉ chờ đệ hạ ý chỉ này thôi.” Lăng Tiêu nằm xuống, nghĩ nghĩ nói:“Vẫn là đến nói với Di mẫu một tiếng, biết không”

“Biết.” Chử Dịch Phong không ngăn được bắt đầu khát khao nghĩ đến chuyện về sau, cười nói: “Chờ đến khi Vũ nhi được năm tuổi thì đem Lăng Thế Hiền vào trong cung cho nó làm thư đồng của Vũ nhi giống như chúng ta năm đó.”

Lăng Tiêu cười khẽ: “Ân, nghe đệ.”