Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 1 - Chương 22




Thái tử phi đêm đó thấy Chử Dịch Phong bị tổn thương sau đó khóc một chút. Nguyên bản Thái tử phi tính tình ôn hòa nay lại cùng Thái tử náo loạn không thèm quan tâm, nói cái gì cũng không trả lời, chỉ khóc thút thít nghẹn ngào mềm giọng oán giận. Cứng rắn nói Thái tử là cố ý đánh đập Chử Dịch Phong nhi tử của nàng.

Kỳ thật Thái tử cũng không nghĩ tới mình có thể ra tay mạnh ác như vậy. Thật sự là Chử Dịch Phong bị đánh Thái tử cũng đau lòng, đau tức đến thở không thông, nhưng đánh thì cũng đánh rồi, lão tử đánh nhi tử là thiên kinh địa nghĩa, còn muốn thế nào?

Thái tử trong lòng kiên cường, nhưng đối với người ân ái nhiều năm như Thái tử phi vẫn là nói không nên lời. Sau đó Thái tử mới cầm chữ viết của Chử Dịch Phong đưa tới, đối Thái tử phi khuyên nhủ: “Nàng xem nàng xem, ta đánh nó một chút, nó lập tức liền viết thật là tốt, Phong nhi vốn là làm tốt

“Thái tử làm khó nó! Phong nhi chỉ là tiểu hài tử đem lá gan hù phá, nó dám không viết tốt sao?” Thái tử phi nức nở, thấp giọng khóc nói: “Thiếp là nữ tắc không hiểu cái gì, nhưng đối với các con đều thương yêu hết mực đối sử công bằng như vậy còn không được sao? Thái tử nếu hướng vào Cẩn nhi, làm gì phải tra tấn Phong nhi như vậy? Đáng thương đứa nhỏ này bị người đánh thành như vậy, ngay cả cái thái y cũng không dám gọi… con của ta…”

Thái tử bị Thái tử phi khóc lóc trách cứ không biết tính sao, cười khổ nói: “Ta tra tấn nhi tử chỗ nào? Bốn tên tiểu tử đứa nào mà chưa bị đánh qua? Ta lần này là mạnh tay chút, vừa rồi ta cũng không phải cho phần thưởng đồ vật an ủi nó hay sao? Nàng còn muốn ta như thế nào?”

“Thiếp không dám yêu cầu Thái tử như thế nào…” Thái tử phi căn bản không nghe Thái tử, vẫn cứ khóc: “Ta số khổ, nhi tử của ta..”

Thái tử nhức đầu, huy phất tay cho nội thị đều ra ngoài, đi đến bên người Thái tử phi ngồi xuống, hoãn thanh nói: “Hoa nhi, nàng có biết, ta đó cũng là đau lòng cho nó, ta không muốn đánh bọn nhỏ cũng không được? Nàng xem nhìn Phong nhi, mỗi ngày trong lòng thầm nghĩ đi quân doanh, như vậy về sau cao nhất là chỉ được cái chức tướng quân, nàng nguyện ý cho hài tử đi mang binh đánh giặc?”

Thái tử phi nghe được, chậm rãi ngừng tiếng khóc, nức nở nói: “Thiếp tất nhiên không muốn.”

“Chính là như vậy.” Thái tử thở dài nói: “Cho dù là đi đánh giặc, Phong nhi đầu óc lại đơn giản, có thể sẽ bị đánh bại? Tuy có ca ca nàng chiếu ứng, nhưng cha mẹ còn không thể chiếu khán nhi tử cả đời, huống hồ là cửu cửu đâu?”


Thái tử phi gật gật đầu: “Ca ca thiếp… nói với thiếp, Phong nhi hài tử này cũng có chút thông minh, hắn đối quân đội gì đó cảm thấy hứng thú, còn có thể chặt đứt suy nghĩ này của nó sao? Thiếp không cầu Phong nhi về sau nhiều năng lực, có thể bình an là được rồi, Phong nhi sẽ không phạm sai lầm lớn, về sau lại có Đại ca của nó chiếu ứng, có thể làm một Vương gia phú quý là được rồi.”

Rốt cục đã đem người hống tốt lắm, Thái tử cười: “Sau này sẽ có thể như thế, không phải là ta với nàng toan tính nhiều năm chỉ hi vọng có thể như thế sao.”

Thái tử nói thân mật, Thái tử phi nhịn không được ngượng ngùng, bật cười. Làm nữ nhân như nàng thực hạnh phúc, trượng phu sủng ái nàng nhiều năm, dưới gối cũng không có con vợ kế, thị thiếp trong phủ cũng không có ai đặc biệt dám đối đầu, cái gọi là hạnh phúc cũng không hơn cái này đi.

“Thái tử đã đáp ứng, về sau cũng không thể tiếp tục đánh Phong nhi.”

Thái tử phi lau đi nước mắt trên mặt, nói tiếp: “Thiếp cũng không dám khuyên nhủ, sau này Thái tử tính tình có tức giận lên, thì cứ đánh thiếp đi.”

“Về sau không bao giờ …  đánh nhi tử là được.” Thái tử ôm bả vai Thái tử phi, thấp giọng nói: “Cố ý thử lòng ta phải không? Nhiều năm sống chung như vậy ta sao có thể ra tay đánh nàng được đây? Ân…”

—-


Chử Dịch Phong gặp họa được phúc, chẳng những được người trong lòng thầm ngưỡng mộ là Lăng Tiêu chăm sóc hằng ngày, Thái tử phi còn cho y được mười ngày nghỉ ngơi, chỉ cho y tại Hải Đường viện dưỡng bệnh, cũng được Thái tử cam đoan về sau không động thủ lần nữa.

Chử Dịch Phong vui tươi hớn hở đón phần thưởng của Thái tử, Thái tử phi, vui vẻ an nhàn oa tại Hải Đường viện dưỡng bệnh.

Lăng Tiêu mỗi ngày đều tới hỏi thăm một lần, lại tặng chút thuốc mỡ để thoa hằng ngày, Chử Dịch Phong thân cường thể kiện, lại là còn trẻ như vậy, không vài ngày tổn thương trên lưng đã mau chóng bình phục.

—-


Đảo mắt đã ba tháng trôi qua, hôn sự của Đại Hoàng tôn đã được định đoạt. Thân gia là Vinh Tường Công phủ, là cháu gái ruột của Vinh Tường Công Chân Bình Chỉ.

Lăng Tiêu đã sớm nghe Chử Dịch Diễm nói qua, lơ đểnh không để ý. Nhưng không nghĩ tới lúc này Tây viện ở trong Thọ Khang Hầu phủ đã muốn nổ tung.

Lăng Y ngày đó nói cái gì cũng không chấp nhận sự lựa chọn người của Lăng Hầu gia, không có cách nào khác liền cùng Hạ Lan nói ở trong cung Đại Hoàng tôn từng đối với nàng cố ý nháy mắt đưa tình.

Không thể không nói Lăng Y chẳng những ngu xuẩn, hơn nữa không biết xấu hổ. Lăng Trĩ ngày đó bất quá là bởi vì tại trong sảnh cùng Thi Trà Thành nói nói mấy câu liền xấu hổ không thôi. Vẫn là trước mặt các trưởng bối, không có một tia thất lễ. Trở về phòng sau đó còn chính mình tự phê bình vài ngày. Mặc dù động tình nhưng không dám thổ lộ nửa phần, phát hồ tình chỉ hồ lễ. Lại nhìn Lăng Y xem? Lăng Y đem Chử Dịch Cẩn công khai bày tỏ ham muốn.

Lăng Y làm cho Hạ Lan đi nói cùng Lăng Nho Học, đến hỏi Chử Dịch Cẩn muốn thú nàng hay không?

Lăng Y không đầu óc, Lăng Nho Học và Lăng Hiên vẫn là có một chút thắc mắc Chử Dịch Cẩn? Đại Hoàng tôn? Muốn kết hôn với Lăng Y? Lăng gia sao có thể làm chuyện xấu hổ này?

Lăng Hiên thăm dò nói: “Ta tuy chỉ tiến cung một lần, nhưng đại để quy củ vẫn là biết, Đại Hoàng tôn nhìn thấy Lăng Y cơ hội không nhiều lắm, nhiều nhất là ở chỗ Thái tử phi. Trên có Thái tử phi, phía dưới thái giám cung nữ vô số, như thế nào mà có tư tình?”

“Lăng Y sao có thể tự mình đặt điều như thế?” Hạ Lan thấy Lăng Hiên lại không nghe theo ý nàng nói, càng sinh khí, lạnh lùng nói: “Tất nhiên là có cơ hội.”

“Đó là thời điểm nào? Như thế nào là hữu tình?” Lăng Hiên nói: “Lại có vật đính ước gì?” Lăng Hiên nói xong hai tai của mình cũng nóng lên: “Không thể…có thân mật đi?”

“Nói cái gì đó?” Lăng Nho Học trách mắng. Không thể không nói, khi mới vừa nghe Hạ Lan nói như vậy hắn trước hết cũng giật mình. Đó là Đại Hoàng tôn nha. Nhưng khi nghe Lăng Hiên nói như thế cũng hiểu được vài điểm, có thể là Lăng Y nói không đúng sự thật. Nói như thế nào hai người lại có thể hữu tình? Nếu là hữu tình vì sao không đến cầu hôn?

Hạ Lan thấy Lăng Nho Học cùng Lăng Hiên trầm mặc càng sốt ruột, khóc ròng nói: “Như thế nào đều không chịu nói? Sợ không có người xứng đôi, hiện giờ có người tốt các ngươi lại như vậy. Chẳng lẽ là Lăng Y tốt, sẽ không giúp được các ngươi mọi việc thành sao?

“Di nương trước đừng khóc.” Lăng Hiên bất đắc dĩ nói: “Cha làm Phụ thân như thế nào? Y nha đầu chỉ nói như vậy, nhưng Đại Hoàng tôn không có động tĩnh, chẳng lẽ là cho Phụ thân đích thân tìm dò hỏi? Còn nói, nếu bên kia vô tình, chúng ta như vậy mà hỏi tới, có phải làm cho Lăng Y về sau còn có thể lấy chồng? Đến lúc đó ngay cả thanh danh nữ nhi đều không có, ai còn đồng ý thú nó?”

Lăng Nho Học vừa nghe càng cảm thấy hữu lý, gật đầu nói: “Mặc kệ là thật là giả, rốt cuộc Đại Hoàng tôn không có đường đột, chỉ có nghe Lăng Y nói  là hai người liếc mắt đưa tình thôi. Cho rằng có việc này đi, nghĩ chắc hẳn là Đại Hoàng tôn vô tình, nên không thể đem thanh danh của nữ nhi đánh cuộc được. Nàng đi nói với Lăng Y, không được nói tới chuyện này nữa. Ta sẽ tiếp tục tìm cho nữ nhi nhà khá giả khác.”

Lăng Nho Học cũng nói như vậy, Hạ Lan vô pháp nói cái gì nữa, đành phải khóc một chút đi tìm Lăng Y nói.. Nguyên bản Lăng Y còn tâm tồn ảo tưởng, hiện giờ Đại Hoàng tôn cùng Vinh Tường Công phủ kết thân, đem giấc mộng của Lăng Y đánh tan. Nguyên lai nàng còn cả ngày khóc nháo trách Lăng Nho Học không giúp nàng, hiện tại chính mình cũng lòng dạ tan nát, nguyên lai tất cả đều là nàng si tâm vọng tưởng…

Lăng Y tại Thọ Khang Hầu phủ trong khóc lớn một hồi, ai cũng không thấy. Bất quá mấy ngày sau lại sinh bệnh, người lập tức gầy xuống, nhan sắc hoàn toàn tiều tụy, khiến Hạ Lan cùng Lăng Nho Học lòng như lửa đốt, lại không thể cùng Lăng Hầu gia Thi phu nhân nói chân tướng. Chỉ nói Lăng Y hôm nay thân mình không tốt, cũng không dám nói lý do không thể đi cho người khác xem mặt.

Lăng Hầu gia nghe kỳ quái, hỏi: “Thân mình không tốt điều dưỡng thì thôi, vì sao không thể gặp người, lại không muốn đi gặp ai.”

Lăng Nho Học trong lòng không ngừng kêu khổ, hắn phải nói như thế nào? Lăng Y bệnh này chính là do việc hôn nhân không như mong muốn, nên làm cho nàng mang bệnh không được nói được này. Lăng Nho Học vốn là rất thương yêu Lăng Y, hiện tại sảy ra việc này tuy rằng cũng không thích nàng không tự trọng, nhưng như vậy còn có thể thế nào? Chỉ có thể giúp đỡ nói vài lời thôi, Lăng Nho Học khom người nói: “Y nha đầu tinh thần thật sự không tốt, sợ bởi vì việc này loạn tâm thần, vẫn là trước lo cho Trĩ nha đầu mới là đứng đắn.”

Lăng Hầu gia nhíu đôi lông mày lại nói: “Ngươi nguyện ý như vậy?”

Đương nhiên không muốn Lăng Nho Học khổ nói: “Không có biện pháp khác, không thể chậm trễ hôn nhân đại sự của Trĩ nha đầu, chờ Y nha đầu thân mình tốt hơn nhắc lại việc này không muộn, may mắn tuổi còn không lớn, việc này nhất thời không vội.”

Lăng Hầu gia cũng không muốn cho Lăng Trĩ xuất giá trước Lăng Y, trưởng ấu phải có thứ tự, lão không muốn đưa tới cho Lăng Y lời đồn đãi bất lợi. Nhưng bất đắc dĩ Phụ thân của Lăng Y không vui lòng, cũng không có biện pháp, Lăng Hầu gia thở dài: “Cũng được, trước mắt cứ cho Lăng Y nghỉ ngơi đi.”