Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Chương 8




Vạn Thọ Tiết năm nay long trọng hơn so với năm trước, thức ăn trên bàn bày trí cũng tinh xảo hơn, mời toàn khanh tướng* cao quý cùng người nhà của họ tụ tập lại chung một chỗ.

Nàng và hắn đứng cách xa nhau, chỉ thấy hắn sau khi trở về lại thay đổi một thân xiêm y, khí chất cao quý, một mình một người ngồi ở nơi kia, cũng không cùng người khác nói chuyện.

Có không ít đích nữ của các đại thần muốn tiến tới, ánh mắt luôn hướng nhìn về chỗ hắn,

Nàng lắc lắc chén rượu, nhấp một chút.

Mùi rượu ngọt lành, làm tan đi vị chua trong miệng, một bên Ý phi thấy nàng giống như có tâm sự, nhỏ giọng hỏi: “Muội muội làm sao vậy?”

Nàng cười cười: “Không có gì. Chỉ là nghĩ đến hôm nay trong cung đàn ca múa hát vui vẻ, cha ta vẫn ở biên cương canh giữ không khỏi cảm thấy mất mát.”

“Ta hiểu tâm tình của muội muội, nhưng đại tướng quân và quân lính vì nước, thay Hoàng Thượng giải ưu trừ hoạn, muội muội lẽ ra nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.”

Nàng gật đầu, buông chén rượu.

Trong yến hội, rất mau yên tĩnh lại.

“Hôm nay trẫm mở tiệc Vạn Thọ Tiết này chiêu đãi các vị bá quan văn võ, thật là vui mừng. Mấy ngày trước đây lần lượt bình ổn được lòng dân, lại lo liệu lũ lụt Giang Nam …”

Hoàng đế ở trên trò chuyện vui vẻ, phía dưới thần tử đỡ chén rượu, châm chước nói lời chúc mừng.

Nàng thất thần mà khẩy điểm tâm trước mặt, giương mắt liếc nhìn Cao Thanh Hà đối diện, hắn đang nhìn nơi nào đó đến phát ngốc, cảm nhận được ánh mắt nàng, rất nhanh chuyển hướng nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch cười.

Khi cùng nàng khăng khít thân mật hắn ít lộ ra nụ cười như vậy, nàng nhìn đến tim đập loạn, vội vàng xoay đầu, nhìn về phía khác.

Xiên lên một ít mứt hoa hồng đưa vào trong miệng, đột nhiên nghe được một giọng nữ trong trẻo quen tai, đang cười xinh đẹp quay về phía hoàng đế nâng cốc chúc mừng, theo âm thanh nhìn lại, là vị kia của Đồng Giai quý nhân.

Đợi nàng ta nói xong, hoàng đế liền cười nói tiếp: “Trẫm nghe tỷ tỷ ngươi nói, ngươi chưa lựa chọn được nam nhân để kết hôn?”

Tiểu nữ kia mặt đầy e lệ mà đáp: “Đúng vậy.”

“Vậy ngươi cảm thấy, hậu cung này của trẫm như thế nào?”



Nàng ta sửng sốt một chút, trên mặt lập tức khó xử: “Hậu cung tốt rất tốt, nhưng đã có tỷ tỷ ở…”

Hoàng đế ngửa đầu cười to vài tiếng, ngón trỏ ở trên bàn gõ hai cái: “Không nói đùa với người nữa. Trẫm trong triều thật nhiều người tài đức vẹn toàn, Cao ái khanh thuộc người xuất sắc, ngươi nếu là có ý, trẫm hôm nay liền chỉ hôn cho ngươi.”

Nàng thấy nàng ta lanh lợi cùng thông minh, lại thiếu kiên nhẫn, vừa nghe chỉ hôn cho nàng ta, vội vàng tiến lên rồi hành lễ dập đầu, vui vẻ nói: “Tạ Hoàng Thượng thành toàn!”

“Cao ái khanh?”

Cao Thanh Hà đi lên hành lễ, “Tạ Hoàng Thượng thành toàn.”

Nàng nhìn bọn họ, kẻ xướng người hoạ, nói ra cùng một lời, quay đầu đi tìm a Hoán: “A Hoán, bồi bổn cung đi ra ngoài một chút.”

Ý phi nghiêng đầu nhìn nàng, nàng cũng nhìn về phía nàng ta, hỏi: “Ý phi nương nương đi cùng hay không? Ngự Hoa Viên nở hoa, ban đêm có ánh trăng chiếu sáng như đèn.”

“Không đi.” Nàng ta cười từ chối.

“Ta đây đi trước một bước.”

Rời khỏi yến tiệc, nàng đi tới đường nhỏ hẻo lánh, chậm rãi đi phía trước a Hoán.

Trong gió đêm, có mùi hương của loài hoa mà nàng không biết tên, nàng tức thì vui vẻ thoải mái, càng đi càng chậm.

Bên cạnh a Hoán vẫn luôn có bộ dáng muốn nói lại thôi, nay rốt cuộc nhịn không được mở miệng, giọng nói mang theo oán trách: “Nương nương, thứ cho a Hoán nhiều lời, Cao đại nhân vốn là không đáng giá để ngài một lòng.”

Nàng nhướng mày, rất có hứng thú mà cười nói: “Ta một lòng với hắn? Từ đâu mà ngươi nhìn ra như vậy?”

“Nương nương…” Nàng ta nhíu mi lại.

Nàng dừng lại, giơ tay ngắt xuống một đóa hoa trắng trên đầu cành, ngắt thật nhỏ: “Ta sớm biết hắn không dám cãi lời vua, cho nên cũng không mất mát. Bất quá đồng ý cũng được, khước từ cũng được, ta đều không để ý lắm.”

A Hoán hỏi: “Vì sao?”

Nàng gợi môi lên, đem đóa hoa một lần ngắt xuống: “Hắn không có lòng.”

A Hoán không ra tiếng.



Nàng đứng một lát, nghiêng người nói: “A Hoán, ngươi trở về giúp ta lấy áo choàng đem tới, ban đêm có chút lạnh.”

Nàng ta đồng ý, vội vàng rời đi.

Nàng đi sâu vào trong bãi cỏ vài bước, ở chỗ rẽ nhìn thấy hắn dựa trên thân cây, trên mặt cũng không ngoài ý muốn chúc mừng nói: “Đêm nay ôm người thương trong mộng, năm sau thành một đôi. Từ hôm nay trở đi, ngươi đã là người có gia đình.”

Hắn không đáp, trên mặt tâm tình không rõ ràng.

“Sao, cưới vợ không phải là việc cao hứng?” Nàng hỏi, tiến lên khẽ vuốt khuôn mặt hắn.

Hắn một phen ôm eo nàng, đem nàng dán ở trên người hắn, nhìn chằm chằm, ngữ điệu cứng ngắt nói: “Ngóng trông ta cưới vợ đến vậy?”

“Ngươi và ta trăng hoa đã lâu, ta cũng nên ngóng trông không phải sao?”

Nàng nhìn gương mặt tuấn tú nhăn lại, có vẻ muốn bùng nổ, vội vàng nhón chân ấn môi lên.

Hắn đầu tiên là để nàng hôn hắn, nàng trêu chọc vài cái, liền bắt đầu có phản ứng, thô bạo mà liếm mút lưỡi thơm tho của nàng, rất nhiều lần cắn nàng, tiếp tục dùng kỹ xảo cùng nàng hôn sâu.

Thẳng đến khi nàng thở hổn hển, hốc mắt đỏ lên vương nước mắt, hắn mới buông nàng ra.

Nàng ngã vào trong lòng ngực hắn, ngực phập phồng, hắn ôm lấy eo nàng động tác dịu dàng đi, nói xin lỗi và hôn lên trán nàng.

Tay hắn không an phận, nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo của nàng, chui vào yếm, xoa nắn hai vú tròn trịa to căng.

“Buổi tối ta chờ ngươi.” Nàng sửa sang lại vạt áo, đem tay hắn đẩy ra.

Hắn lưu luyến nói: “Được.”

------------------------------------------------------

*Khanh tướng : Quan lớn trong triều đình

Ad : Có nhiều từ ad không tìm hiểu được hết nghĩa nên để nguyên hoặc thuần việt cho câu trôi chảy nên có gì các bạn góp ý giúp ad nha. Chúc mn đọc truyện vui vẻ S2.