Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Chương 43




Hắn cúi xuống nhặt thêm vài cành khô ném vào lửa, lật lại con gà nướng cho chín đều.

"Như lời nương nương nói, đạo sĩ không được sát sinh."

Nàng nhìn vào nhúm lông gà trên mặt đất: "Vậy sao ngài còn giết gà?"

"Không cần đưa thịt cho ta nữa nữa, ta không lắm miệng nữa là được chứ gì?"

Hắn thu lại cánh tay đang cầm cánh gà đưa nàng, nghiêng người cắn một miếng nhỏ.

“Thơm không?” Nàng hỏi hắn.

“Ừ.” Miệng hắn vẫn đang nhai, khẽ nhếch lên.

Nàng nhìn hắn chăm chú, chợt cảm thấy hắn không còn thờ ơ xa lạ hơn lần đầu gặp.

“Ngài muốn muốn đùi không? Trên đùi thịt càng dai.”

“Không cần.”

“Ta nói cho ngài nghe,” nàng giơ chiếc đùi gà đang ăn dở trong tay lên, “tay nghề của ngài rất tuyệt mỹ, mùi vị giống hệt món gà nướng người ta nướng cho ta khi nhỏ.”

“Phải không?” Hắn hỏi như có hứng thú, “Thật sự giống nhau như đúc sao?”

“Đúng vậy, rốt cuộc cũng không có thêm gia vị sao lại giống hệt như vậy!”

Bất quá có thể lại lần nữa nếm lại hương vị này, nàng đã thỏa mãn vô cùng. đứa bé này hẳn cũng rất thích nếu không thì sao cứ kêu đói rồi bắt ta ăn không ngừng chứ."

Nói xong, nàng đưa mắt nhìn về phía hắn, phát hiện hắn đang nhìn nàng, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh không gợn sóng lại hiện lên ý cười. Nụ cười đó đến rồi đi vội vã, khi hắn quay đầu đi đã trôi xuống đáy mặt.

“Đúng rồi, quốc sư đại nhân…”



“Gọi ta Kính Từ được rồi.”

“Kính Từ đạo trưởng.” Nàng đáp.

“Cũng được.”

“Ta vẫn luôn có một chuyện nghi hoặc trong lòng, hôm nay thuận đường hỏi ngài một câu. Trong nhà có một ma ma nói với ta, ta cùng đứa nhỏ này, chỉ có thể bảo toàn một người… Ngài nói mẫu tử bình an, ngàu có cách gì sao? Chẳng lẽ chỉ cần mỗi ngày đọc kinh văn thánh mẫu, khẩn cầu thần linh sao?”

"Cứ làm như ta nói, không cần quản những việc khác."

Nàng hơi sửng sốt, vốn muốn hỏi thêm nhưng thấy hắn không có ý định nói ra nên không đề cập đến chuyện này nữa.

Phải nói là với cái bụng bầu này, sức ăn của nàng đã lớn hơn trước rất nhiều, ăn hơn nửa con gà, ăn xong còn nhìn chằm chằm phần còn lại.

Hắn quay sang nhìn nàng, hơi nhướng mày hỏi: "Nương nương chưa no sao?"

;

"Ừ." Nàng gật đầu, cảm thấy thực sự xấu hổ vì sức ăn của mình, "Có lẽ ta đã no nhưng hài tử thì chưa."

Hắn không nói gì, lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, gói phần gà còn lại vào trong đó: "Phần này người mang về ăn đi, ngoài ra xin đừng đề cập chuyện hôm nay cho người khác biết."

Vừa định hỏi là chuyện gì, nàng đoán là chuyện sát sanh gật đầu ngầm hiểu nói: "Chuyện đạo trưởng đêm khuya nướng gà, ngài biết, ta biết, trời biết, đất biết. "

Hắn hơi mỉm cười, đứng dậy, phủi bụi trên y phục.

"Đạo trưởng," nàng thấy hắn đi về phía rừng cây, không nhịn được hỏi hỏi: "Ngài định vào rừng không quay lại đạo quán sao?"

Hắn lắc đầu, tựa như muốn nói điều gì đó, dừng lại một lúc, "Không về, ta có chuyện phải làm. Người cũng về sớm nghỉ ngơi kẻo làm người khác lo lắng."

"Được."



Sau khi hắn rời đi, nàng nhanh chóng quay về phòng, nàng cầm giấy gói gà trong tay, thầm nghĩ ngày mai ăn cháo cho thêm gà vào, quả là mỹ thực.

Mấy ngày sau, nàng cũng gặp Kính Từ, không biết có phải ảo giác của nàng không, nàng cảm thấy hắn có vẻ càng thêm thanh lãnh, càng khó gần hơn đêm đó.

Nàng lại gọi hắn là "quốc sư đại nhân", lần này hắn không có sửa lời nàng, gật đầu một cái rồi đi ngang qua.

Sau đêm đó, nàng không còn ngửi thấy mùi thịt hướng từ phía Tây nữa, hình như chợ thịt đã mở cửa trở lại, hắn cũng không cần phải vào núi nướng gà.

Vào ngày mồng một âm lịch, ngày đầu năm mới lẽ ra nên làm vằn thắn, nhưng các đạo sĩ không quan tâm đến thế tục nên làm ngơ trước đại lễ này.

Khi tháng giêng sắp trôi qua, nghênh đón mùa xuân đang đến, nàng cảm thấy mình sắp lâm bồn, đã chuẩn bị đầy đủ đâu ra đấy, quả thực đã hơn một tháng kể từ khi ta đến đạo quán này.

Một buổi chiều trời mưa, Tử Lương thấy nàng đột nhiên đau bụng, tính toán thời gian liền biết nàng sắp sinh nên vội vàng gọi người đến.

Vì đạo giáo không được thấy máu nên họ nâng nàng đến nhà nghỉ ở phía sau núi và gọi bà đỡ đến.

Nàng đau đến mức không chịu nổi, khi được nâng vào nhà đã nửa tỉnh nửa mê.

Bên tai là tiếng bà đỡ nói nàng hãy dùng sức, xen lẫn với vài tiếng thở dài hỗn loạn, lộ rõ sự sầu khổ và bất lực, nàng khó khăn dùng sức nhưng rất gian nan, mỗi lần dùng sức cứ như trôi luôn mạng của nàng.

Chưa bao giờ nghĩ sinh con lại là tốn nhiều công sức như vậy, chỉ thấy các nương nương trong cung, mấy ngày còn lớn bụng, trong nháy mắt đã cười ha hả ôm hài tử, quay mặt đứa nhỏ cho chúng ta xem, hỏi chúng ta hài nhi giống ai.

Nghĩ đến đây, nàng thở dài trong lòng, có lẽ nàng không có cơ hội bế hài tử của mình rồi.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nàng đột nhiên nghe rõ ràng tiếng bà mụ hét lên, nói sức lực của nàng rất yếu, có nguy cơ bị rong huyết.

Bà ấy tiên đoán quản nhiên rất chính xác, ngay sau đó, một cơn đau nhói từ hạ thân truyền đến, tai nàng đột nhiên ù đi, nàng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ có thể mở nửa mắt nhìn cảnh vật mờ ảo phía trước.

Cảm giác vô lực sâu sắc này khiến nàng cảm thấy mình không thể trụ được nữa.

Hình như nàng... sắp chết rồi.