Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Chương 38




Hắn như cũ trầm mặc như cam chịu lời nàng nói, thấy nàng không hề mở miệng châm chọc, tay nắm chặt thành quyền cũng buông lỏng ra chút.

Lúc này nàng mới phát hiện từ trong tay áo hắn có máu chảy xuống, đỏ tươi chói mắt, tựa như một vết thương lâu ngày chưa lành bị nứt ra, một cổ mùi tanh của máu nhàn nhạt trong không khí.

Này không phải là vết thương nhẹ.

Tim như bị thứ gì đó đâm vào đau đớn, nàng không dám nhìn cánh tay hắn chảy máu, mà nhìn chằm chằm chânhắn nhìn hoạ tiết trên xiêm y, mở miệng nói: “Máu đã chảy ra e là không dễ xử lý.”

Hắn liếc nhìn nơi đang chảy máu, biểu tình nhàn nhạt, nhìn giống như không thấy đau, “Còn thỉnh nương nương cho vi thần mượn chiếc khăn.”

Nàng đáp ứng, đem khăn mang theo rút ra, đưa cho hắn.

Hắn đưa tay tiếp nhận, đang định đưa lên miệng vết thương, nửa đường bỗng nhiên dừng lại, rồi lại đưa tay vào trong áo lấy ra một miếng ngọc bội, gói vào trong khăn rồi đưa cho nàng.

Nàng chỉ nhìn, không nhận lấy: “Thứ này, vẫn là vật về cố chủ sẽ tốt hơn.”

“Ta đã không phải là chủ nhân nó.”

“Vậy đưa cho người khác đi. Nhưng đó dù sao cũng là di vật của mẫu thân ngươi, đừng lại dễ dàng đưa ra.”

Hắn vẫn như cũ không thu hồi lại, tựa hồ kiên trì muốn nàng cầm, khẽ cười một tiếng, lắc đầu: “Thứ này với ta mà nói đã mất ý nghĩa, cho dù lấy lại cũng sẽ không đưa cho người khác. Thay vì để nó ở chỗ ta bám bụi, không bằng ngươi cầm đi, muốn cất giữ hay bán lấy tiền mặt, ta đều sẽ không can thiệp.”

Nàng nghe xong, trong lòng không biết là tư vị gì. Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là cầm trở về, đem nó cất vào trong vạt áo.



Trên ngọc bội còn vương nhiệt độ cơ thể hắn, trong chớp mắt, không biết sao nàng bỗng nhiên nhớ tới mẫu thân hắn. Giọng nói và nụ cười của bà ấy hiện ra trước mắt, bộ dáng là một thiếu phụ xinh đẹp dễ mến.

Bà ấy từng là nữ tử đoan trang đẹp đẽ mà nàng từng gặp, mặc dù lúc xuất cung thăm hắn, bà ấy chỉ mặc bộ xiêm y bình thường cũng không che được khí chất phi phàm đó, phải quấn khăn che mặt mới có thể thoát khỏi ánh nhìn của người khác.

Mà khi đó để bảo vệ hắn, vẫn luôn lừa gạt hắn nói bà là cung nữ, bên người hoàng hậu, cho nên có chút quyền lực, mới có cơ hội đi thăm hắn.

Nhưng chung quy bà vẫn là không thể sống sót qua đêm hôm đó, bị phản thần vây khốn ở trong cung, chết dưới loạn đao.

Còn nhớ rõ khi đó biết được tin tức bà ấy chết trong lòng nàng rất kinh ngạc, còn từng trộm chạy đến trong miếu vì bà ấy mà thắp hương. Người phụ nữ tâm địa thiện lương, mặc dù biết nàng là nữ nhi của Ngu tướng quân bất trung với tiên hoàng nhưng chưa từng có ác ý với nàng, để lại cho nàng những hồi ức tốt đẹp.

Mà trận cung biến này lấy đi tính mạng của bà, tiền triều cũng có biến hóa, tân đế đăng cơ, rất nhiều văn võ đại thần đã bị liên lụy, có bị giáng chức, có bị lưu đày, cũng có bị diệt tộc.

Ngu bình yên vô sự mà sống sót.

Nàng mơ hồ cảm thấy trận biến cố này cùng phụ thân nàng có liên quan, cái chết của vị hoàng hậu này cũng có thể do ông tạo thành, nàng không dám suy đoán, lại không dám nói ra cũng người khác.

Đến nỗi Cao Thanh Hà, từ lúc đó nàng không còn nhìn thấy qua hắn nữa, cũng không biết hắn sống hay chết, hiện giờ đang ở phương nào.

Mà phụ thân nàng bên này, theo từng ngày trôi qua, nàng nhận ra sự hối hận trong lòng của ông càng thêm rõ ràng.

Trong một lần say rượu, ông kể lại chuyện bức vua thoái vị năm đó, nói mình vốn dĩ chỉ hiệp trợ người nọ soán vị, lại thật sự không muốn tàn sát tắm máu cả hoàng cung, cõng trên lưng vô số mạng người, chồng chất nợ máu…

Nghe ông ấy nói lời này, nàng lại nghĩ tới Cao Thanh Hà.

Những lời này lẽ ra ông nên nói với Cao Thanh Hà.



Nhưng liệu cô nhi tiền triều này, sẽ chấp nhận lời xin lỗi sau khi bị đồ sát toàn bộ gia tộc sao?



Nàng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt hắn nặng nề, nhìn nhau hồi lâu, nhớ tới câu hắn từng nói, điều đau lòng nhất trên đời là khao khát một tình yêu đẫm máu.

“Ngươi đi đi,” Nàng nói, xoay người để lại nửa bên sườn mặt, “Ngươi có thể không giận chó đánh mèo lên gia tộc ta, chỉ kết ân oán với một mình ta, ta sớm đã không oán trách ngươi gì nữa.”

Hắn phía sau trầm mặc, rất nhanh truyền đến tiếng bước chân, đi đến trước cửa, hắn lại dừng lại, hỏi: “Trước khi đi, muốn hỏi ngươi một vấn đề?”

“Ngươi hỏi đi.”

“Ngươi… Chỉ là một nữ tử vô tội, cam nguyện lấy mạng mình đền cho tội lỗi của tổ tông, làm như vậy đến tột cùng có đáng giá hay không?”

Tim nàng như là bị cái gì siết chặt, lồng ngực nổi lên chua xót, hốc mắt nàng nóng lên, “Không đáng thì không đáng thôi, cho dù tính là làm lại từ đầu, ta cũng sẽ lựa chọn con đường này. Việc này, đã không có gì để nói.”

“Nhưng mà…”

Nàng nghe ra hắn muốn nói lại thôi, nên quay qua hỏi: “Như thế nào?”

Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, sau đó lộ ra nụ cười, phong đạm vân khinh, “Nhưng chính là ngươi rõ ràng có thể không cần làm nữ tử vì đại nghĩa diệt thân như vậy.”

“Tất cả chuyện này không phải lỗi của ngươi.”