Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Chương 32




Đây là lần đầu tiên nàng chặn họng làm hắn không nói nên lời.

Câu nói này cũng khiến gương mặt u ám kia dần biến hóa, hắn nhíu chặt mày lại giãn ra, ánh mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp nhìn nàng.

Ngay sau đó hắn dời ánh mắt, rời khỏi người nàng, ngồi quỳ dưới chân giường.

Hắn ôm trán, dùng hai ngón tay xoa xoa thái dương.

Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi phun ra một câu: “Có thuốc giải rượu không?”

“Không có.” Nàng từ chối.

“...”

Hắn trầm mặc một lúc, giọng điệu hòa hoãn không còn gắt gỏng như trước: "Có làm đau ngươi không?"

Nàng cười giễu cợt, “Sao lại đau được, Cao đại nhân từ trước đến nay luôn biết nặng nhẹ.”

"Thuốc giải rượu, quay về quý phủ sẽ có người nấu cho ngươi uống."

Hắn mệt mỏi nhìn nàng, chậm rãi tiến về phía trước, nằm xuống bên cạnh nàng: “Rượu này mạnh nhưng tác dụng hơi chậm làm ta nhức đầu quá, để ta ngủ một lát, sau một nén hương sẽ rời đi.”

Nàng lấy lại chút sức lực, ngồi dậy, nhấc chân đá hắn: “Muốn ngủ thì về phủ ngươi mà ngủ, đây không phải nơi ngươi có thể ngủ lại."

Bị nàng đá như vậy nhưng hắn không có phản ứng, có vẻ hắn thật sự buồn ngủ, chẳng bao lâu đã nghe tiếng hít thở đều đều của hắn.

Lúc đầu nàng không tin hắn đột nhiên lăn ra ngủ ngay như vậy, còn tưởng hẳn lấy cớ say rượu để ở lại đây, nhưng sau nhiều lần cố gắng lay hắn dậy mà vẫn không tỉnh, nàng đành từ bỏ.

Nàng giật mạnh chăn, không chừa một góc nào cho hắn, cuộn hết lên người mình, nhưng đắp một hồi lại cảm thấy nóng và ngột ngạt nên gác dưới chân.



Sau khi tìm được tư thế thoải mái nhất, nàng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Trong lúc mê man, cảm giác khô nóng trên người vốn đã bớt đi lại bắt đầu nóng lên ở lòng bàn tay, nàng mò mẫm tìm một chỗ mát lạnh rồi tiếp tục ngủ.

Nửa đêm, nàng bừng tỉnh.

Nàng giật mình nhận ra mình bị giam cầm trong một vòng tay không cử động được.

Cảm giác mát lạnh trên ngực trần trụi của người nọ truyền đến, nàng khẽ cử động, đầu vú cọ qua làn da hắn cảm nhận được rất rõ ràng, nàng sợ đến mức kinh hô lên rồi vội vàng thoát ra.

Nhưng hắn không có ý buông nàng ra, duỗi tay ra sau đầu nàng kéo nàng trở về, giọng nói trầm khàn: “Đừng cử động.”

Sau đó nàng nhận ra nàng không chỉ trần trụi thân trên mà cả người gần như lõa thể... Không đúng, nàng vẫn đang khoác một lớp xiêm y mỏng, chắc là lúc ngủ đã bị mở ra.

“Ngươi đã làm gì!” Nàng nhỏ giọng quát.

“Ngươi bị sốt.” Hắn bình tĩnh trả lời nàng.

"Sốt?" Nàng thoáng chần chừ rồi tiếp tục mắng hắn: "Có sốt thì ngươi cũng đừng mơ động tay động chân với ta! Đồ dâm tặc!"

Hắn im lặng hồi lâu rồi mới không nhanh không chậm nói: “Là ngươi tự cởi xiêm y, dán vào lòng ngực ta ngủ."

“...Ta không tin.”

“Xiêm y trên người ta cũng bị ngươi cởi.”

“…”

Nghe giọng điệu thản nhiên không giống đang trêu chọc của hắn, nàng bắt đầu hơi lung lay.



"Ngươi dán vào người ta ngủ hơn một canh giờ, trong lúc ngủ còn sờ loạn trên người ta làm ta ngủ cũng không được. Việc này... Ngươi cũng không biết?”

Hơn một canh giờ?

Sờ loạn?!

Mặt nàng chợt nóng lên, cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại, không còn ăn nói mạnh mẽ như trước, lắp bắp nói: “Ta, ta vẫn luôn ngủ chưa từng tỉnh... Chuyện này ta hoàn toàn không biết. ."

"Ừm..." Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói thêm: "Nếu như vậy thì bản lĩnh cởi xiêm y trong khi ngủ của ngươi thật lợi hại, thậm chí lột luôn cả quần lót của ta, thật không thể khinh thường."

“…”

Nàng lại vùng ra thêm vài lần nữa định quay qua bên kia ngủ nhưng vòng tay hắn siết chặt, giọng nói có tia không vui: “Đừng cử động.”

“Vì sao?”

"Ngươi phát sốt, dán lên người ta ngủ sẽ dễ chịu hơn."

"...Ta không cảm thấy ngươi có lòng tốt như vậy."

Hắn ho nhẹ rồi nói: “Nếu ngươi lại cử động, ta không thể đảm bảo mình có thể nhịn được nữa."

Nghe hắn nói vậy, đúng là nàng cảm giác được có vật cứng đang đè lên giữa hai chân mình, nàng nuốt nước bọt, lùi lại một chút, không dám giãy giụa tiếp.

Cả người lõa thể bị hắn ôm trong ngực, da thịt dán vào nhau, cảm thấy không tự nhiên lắm.

Mặc dù trước đây nàng và hắn là cùng chung chăn gối nhưng chưa bao giờ lõa thể ôm nhau như vậy, điều này vượt quá phạm trù thân mật của nàng và hắn.

“Ngu Tử Văn.”



Im lặng một lúc, hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất rõ ràng trong căn phòng trống trải giữa đêm khuya.

"Sao?"

“Ta...” Hắn hơi cúi đầu, vùi mặt vào đỉnh đầu nàng, ngửi mùi thơm trên đó, “Gần đây ta hay mơ thấy ngươi mất.”

Nàng hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười chẳng để tâm nói: “Đó không phải là chuyện sớm muộn sao?”

Suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Chỉ hy vọng đến lúc đó, Cao đại nhân có thể an táng ta ở một nơi hoang vắng có núi có sông. Cả đời ta sống trong ngục tù cung cấm, mong là sau khi chết có thể tự do hơn."

“Vẫn còn chuyện phía sau.” Hắn hơi lạc giọng.

"Là sau khi ta chết sao?" Nàng hỏi, “Còn có chuyện gì xảy ra?”

Giọng hắn ngập ngừng như không ngờ nàng lại hỏi tiếp, im lặng một lúc mới nói: “...Ta cũng nằm mơ thấy mình đã chết.”

Nàng nhướng mày: “Thật sao?”

“Đúng vậy.” Hắn hơi gật đầu.

“Là vị anh hùng hảo hán nào làm?”

“Chính là ta.” Hắn bình tĩnh đáp, “Ta... Tự sát.”

Nàng nghe càng không thể tưởng tưởng được, nàng nghĩ đi nghĩ lại không hiểu sao hắn lại có ý niệm đó: "Tại sao?"

Chẳng lẽ là vì nàng?

Hắn cười khẽ: "Ai biết được, giấc mơ luôn ly kỳ như vậy.”